Triệu Chung rất nhanh hoàn tất mọi thủ tục thanh toán, Hoặc Tử Trì còn
chưa kịp nói thêm lời nào với Tô Đồ Lang Quân thì Triệu Chung đã xuất
hiện ở phía sau cậu, ánh mắt lạnh nhạt cảnh giác nhìn Hoắc Tử Trì.
"Tô tổng, giữa tôi và người của cậu xảy ra một chút hiểu lầm, đã làm ảnh
hưởng tới công việc của cậu. Tối nay tôi mở tiệc xin lỗi, cậu nhất định
đến nhé"
Tô Đồ Lang Quân tuy không muốn tạo hiềm khích, nhưng
cậu tin chắc người của Hoắc gia cũng sẽ không tự nhiên vô duyên vô cớ
đến gây chuyện với cậu. Cho dù Hoắc Tử Trì có bất trị đến bao nhiêu thì
Hoắc Kình Thiên cũng vẫn là gia chủ của Hoắc gia, thế cho nên Tô Đồ Lang Quân cậu cũng không muốn tiếp tục giông dài cùng Hoắc Tử Trì nữa:
"Ý tốt của Hoắc thiếu gia tôi sẽ nhận, chỉ là mong cậu lượng thứ, tôi còn
có rất nhiều công việc phải giải quyết, tối nay không có cách nào xuất
hiện được"
Hoắc Tử Trì tuy rằng lưu manh nhưng hắn thật sự có
một gương mặt đẹp, nam nữ ở Thương Á này chỉ cần là thanh thiếu niên
liền đều bị hắn mê hoặc, mà Hoắc thái tử một khi đã mở lời khẳng định sẽ không ai có thể từ chối, lại không nghĩ tới người đứng trước mặt hắn
đây sẽ dùng một ánh mắt lạnh lùng không chứa bất cứ một tia dao động nhỏ nào, rất không khách khí mà hồi đáp như thế.
Tô Đồ Lang Quân
nhanh chóng cùng Triệu Chung ngồi vào trong xe rời đi, đến khi chiếc xe
hơi kia bắt đầu chuyển động, Hoắc Tử Trì mới nhận ra được rằng mình vừa
bị từ chối thẳng thừng như thế. Trong đáy mắt của của Hoắc Tử Trì bắt
đầu lóe lên tia dao động, khóe miệng tự giác nhếch lên một độ cong hứng
thú, vội vã xoay người ngồi vào chiếc xe việt dã của mình bám theo chiếc xe hơi phía trước.
Triệu Chung nhạy bén phát hiện ra có người bám theo, ở trong xe lên tiếng nói:
"Phía sau có người"
Tô Đồ Lang Quân đang xem văn kiện, nghe thấy Triệu Chung nói như vậy liền
quay lại phía sau nhìn thử. Trên đường lớn này, chiếc xe việt dã của
Hoắc Tử Trì vô cùng nổi bật, chẳng có ai lại khoa trương như hắn lái
loại xe này cả. Tô Đồ Lang Quân chỉ nhìn lướt qua một cái, cũng không
suy nghĩ gì nhiều, lạnh nhạt phản hồi lại Triệu Chung:
"Cắt đuôi hắn ta đi"
Triệu Chung không hổ là bộ đội xuất ngũ, rất nhanh đã có thể cắt đuôi của
Hoắc Tử Trì. Tô Đồ Lang Quân trở về khách sạn nghỉ ngơi, vì thế cậu
không muốn để Hoắc Tử Trì phát hiện ra chỗ ở của mình, tránh sau này gây phiền phức.
Lại nói đến Hoắc Tử TrÌ bám theo chiếc xe phía
trước lòng vòng một hồi, kết quả lại bị mất dấu, tránh không được có
điểm tức giận mạnh tay đập vào vô lăng trước mặt. Hắn chuyển hướng đi
đến văn phòng của Tô thị, muốn nhìn xem Tô Đồ Lang Quân có ở đấy hay
không, kết quả là như hắn nghĩ... cậu căn bản không ở chỗ này.
Hoắc Tử Trì trở về nhà của mình, là một ngôi nhà riêng ở cách xa trung tâm
thành phố. Căn nhà rất rộng lớn, có bể bơi, bên cạnh bể bơi có một nhóm
người đang tổ chức tiệc tùng xa hoa, mà trên người bọn họ đều mặc rất
ít, thậm chí còn có người không mặc đồ đang chạy ở trên hồ bơi.
Một tên tóc vàng vừa nhìn thấy Hoắc Tử Trì trở về liền đứng lên cười nói:
"Trì ca, tiệc đã bắt đầu ba mươi phút trước rồi, anh bây giờ mới về"
Hoắc Tử Trì có điểm bực bội ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh hồ bơi, nhân tiện mở
nắp một chai rượu tây trực tiếp đưa lên miệng uống một ngụm. Một cậu bé
trắng nõn tuổi còn rất nhỏ, nhìn qua chỉ mới 16 17 tuổi ngồi lên đùi
hắn, vừa định vòng tay lên cổ hắn liền bị hắn không chút lưu tình mạnh
mẽ đẩy ra. Tóc vàng thấy tâm trạng của Hoắc Tử Trì không được tốt lắm,
liền ra hiệu cho cậu bé kia rời đi rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hỏi:
"Sao vậy Trì ca, Hoắc lão gia lại chọc giận anh?"
Hoắc Tử Trì quay sang nhìn tóc vàng:
"Tôi gần đây để mắt đến một người, cậu đi bắt người đó đến đây"
Tóc vàng cười ha ha:
"Mới lần trước cùng Chu Dã ở trên biển trở về, hiện tại lại muốn bắt người nữa sao?"
Hoắc Tử Trì lấy thuốc lá đưa lên miệng hút:
"Là sếp của cậu ta, chỉ là bên cạnh có một tên to con không dễ đối phó"
Tóc vàng tên là Sở Tiêu, là tay sai đắc lực của Hoắc Từ Trì, vừa nghe thấy
Hoắc Tử Trì lại muốn bắt người về chơi đùa liền quá quen thuộc, bởi vì
công việc này từ đầu đến cuối đều là do Sở Tiêu một tay phụ trách:
"Được rồi Trì ca, anh muốn mang về người nào, em lập tức sai người đi làm luôn"
Hoắc Tử Trì lại hút một ngụm thuốc nữa, trong đầu tràn ngập hình ảnh xinh đẹp khó tới gần của Tô Đồ Lang Quân:
"Không biết tên, chỉ biết là họ Tô, ba tôi nói cậu ta là con trai của Tô Thành"
Sở Tiêu im lặng, nghĩ nghĩ một lúc rồi có chút cả kinh nhìn sang Hoắc Tử Trì:
"Tô Thành? Trì ca, anh nói người cần bắt là họ Tô? Chắc không phải lại là
người liên quan đến Tô thị đang làm dự án gì đó trên Thương Á này chứ?" . Ngôn Tình Hài
Hoắc Từ Trì ừ một tiếng, Sở Tiêu kịch liệt khó xử, mỗi lần đi bắt người về
cho Hoắc Tử Trì chơi đùa, Sở Tiêu đều cẩn thận điều tra đối phương một
chút, tránh cho việc bắt về lại nhỡ động vào đại nhân vật khó đối phó
nào đó. Lúc đi bắt Chu Dã, Sở Tiêu cũng đã điều tra qua người này một
chút, gia cảnh không có gì đặc biệt, chỉ là cậu ta là người của Tô thị,
mà khi Sở Tiêu điều tra một chút về Tô thị cũng đã hỏi ba mình Tô Thành
rốt cuộc là ai. Ba của Sở Tiêu vốn dĩ là người dưới trướng Hoắc Kình
Thiên, quan hệ rộng rãi, có nói qua cho cậu biết một vài điều lưu ý về
Tô Thành, nếu như không chạm đến điểm mấu chốt của người kia thì sẽ
không sao, cho nên Sở Tiêu mới dám đi mang Chu Dã về cho Hoắc Tử Trì vui vẻ. Nhưng mà bây giờ đối tượng mà Hoắc Tử Trì nhắm tới không ai khác
lại chính là con trai của Tô Thành kia, chuyện này hẳn là không thể
được.
"Trì ca, người này không dễ chọc"
Hoắc Tử Trì nhíu mày:
"Không dễ chọc?"
Sở Tiêu hạ giọng:
"Đúng vậy Trì ca, phía sau Tô thị có Tô Thành, người này năm đó chính là lão
đại một phương, tuy rằng đã rút về tẩy trắng, nhưng vẫn là người rất có
tiếng nói. Nếu như anh động đến con trai ông ta, như thế nhất định sẽ
không thể vãn hồi"
Hoắc Tử Trì rất là không vui, hắn vẫn còn không biết mình sắp động phải một trái bom nổ chậm, vẫn rất kiêu ngạo mà nói rằng:
"Cậu không đi, lão tử sẽ tự làm"
Nói rồi Hoắc Tử Trì liền xoay người đi vào trong nhà không thấy ra ngoài nữa.
...
Buổi tối, Hoàng Thế Vinh gọi video call cho Tô Đồ Lang Quân, vừa vặn người
nào đó đang nằm trong bồn tắm thư giãn. Hoàng Thế Vinh ở bên này vừa
nhìn thấy nửa người trên trần trụi của Tô Đồ Lang Quân liền cười nói:
"Tiểu Lang Quân, cậu thấy tớ gọi liền trực tiếp cởi đồ sao?"
Tô Đồ Lang Quân cũng phối hợp mà đáp:
"Vậy cậu đợi tớ một chút, tớ mặc đồ xong sẽ gọi lại cho cậu"
Hoàng Thế Vinh nghe thấy thế liền vội vàng gọi lại:
"Được rồi đừng tắt, cậu cứ như vậy là được rồi"
Tô Đồ Lang Quân buồn cười:
"Chọc cậu thôi, vừa mới giải quyết xong công việc, hiện tại mới đi tắm"
Hoàng Thế Vinh hỏi:
"Còn chưa ặn?"
Tô Đồ Lang Quân đáp:
"Ăn rồi, cậu đã ăn chưa?"
Hoàng Thế Vinh trả lời:
"Ăn rồi, nhưng nhìn thấy cậu lại đói"
Thật ra trong màn hình điện thoại lúc này chỉ là gương mặt nhỏ nhắn cùng mái tóc ẩm ướt, bả vai lộ ra một chút của Tô Đồ Lang Quân mà thôi:
"Như vậy đừng nhìn, gọi điện nói chuyện thôi là được rồi"
Hoàng Thế Vinh khàn giọng, ánh mắt kia giống như xuyên qua màn hình dính chặt lên người của Tô Đồ Lang Quân vậy:
"Tớ muốn nhìn, Quân Quân cậu hạ thấp điện thoại xuống một chút đi"
Tô Đồ Lang Quân vẫn giữ nguyên tư thế, cảm giác lúc này chẳng khác gì chat xxx trong truyền thuyết vậy:
"Đứng đắn một chút mới tốt, không thể lúc nào cũng nghĩ đến loại chuyện đó"
Hoàng Thế Vinh ở bên này nhẹ giọng dỗ dành:
"Ngoan, hạ thấp điện thoại xuống một chút thôi"
Tô Đồ Lang Quân vốn dĩ luôn rất chiều Hoàng Thế Vinh, cậu cũng không thích làm khó hắn cũng như chính bản thân mình, dù sao chỉ cần Hoàng Thế Vinh vui thì cậu cũng sẽ vui vẻ.
Thân thể đàn ông với đàn ông đều
giống nhau, phần thân trên cho dù có lộ ra hết thảy cũng không cần ngại
ngùng, huống chi có một số người đàn ông còn có thể cởi trần đi trên phố cũng không bị người ta chỉ trích gì. Tô Đồ Lang Quân hạ thấp điện thoại xuống một chút, hai tay đặt trên thành bồn tắm, tư thế thoải mái nhất
đối diện với Hoàng Thế Vinh:
"Quân Quân, đợi tớ giải quyết xong công việc bên này sẽ lập tức đến tìm cậu"
Tô Đồ Lang Quân nhẹ giọng:
"Cũng không cần thiết đến tìm tớ, tớ sẽ sớm giải quyết xong để trở về"
Kết quả cuộc gọi video call kia quả thật biết thành đoạn chat xxx, Tô Đồ
Lang Quân ở trong phòng tắm vật lộn 45 phút đồng hồ thì Hoàng Thế Vinh
mới đồng ý để cho cậu tắt điện thoại rời đi.
Sáng ngày hôm sau,
khi Tô Đồ Lang Quân đến văn phòng làm việc ở Thương Á liền được một nữ
nhân viên mang đến một bó hoa hồng rất lớn, lúc đầu cậu còn tưởng rằng
nhân viên chào đón quá mức nhiệt tình không cần thiết liền nhắc nhở
rằng:
"Sau này không cần khoa trương như vậy"
Nhưng nữ nhân viên liền lập tức giải thích rằng:
"Hoa này không phải là do chúng tôi chuẩn bị, buổi sáng người giao hàng đến nói là đưa cho ngài"
Tô Đồ Lang Quân nhìn bó hoa lớn trước mặt, trên gương mặt tự giác nở một
nụ cười, hẳn là Hoàng Thế Vinh muốn khoa trương rồi. Cậu tiếp nhận lấy
bó hoa lớn kia, bên trên còn kèm theo một tấm thiệp. Thiệp được mở ra,
bên trong viết ngắn gọn thế này: Bó hoa xinh đẹp dành tặng cho người
xinh đẹp nhất. Ký tên Hoắc Tử Trì.
Nữ nhân viên rõ ràng nhìn
thấy Tô Đồ Lang Quân lúc tiếp nhận bó hoa lớn kia liền cười rất vui vẻ,
nhưng sau khi mở tấm thiệp ra đọc, nụ cười trên gương mặt cậu liền biến
mất, một trận gió lạnh rất nhanh xuất hiện bao phủ gương mặt điển trai
kia. Tô Đồ Lang Quân mang bó hoa lớn cùng tấm thiệp trả lại cho nữ nhân
viên, còn không quên nhắc nhở rằng:
"Sau này những món đồ không rõ xuất xứ, không cần đưa tới cho tôi"
Nữ nhân viên có chút hoảng hốt:
"Tô tổng, bó hoa này nên xử lý thế nào?"
Tô Đồ Lang Quân bước đi, nghe thấy nữ nhân viên kia hỏi vẫn như cũ bước về phía trước không quay đầu lại: