Đáp lại câu hỏi của nàng chỉ là tiếng gió hú trong không gian lạnh lẽo vô vọng. Nàng hỏi lại lần nữa:
- Là con đúng không? Bình An? Con có sao không? Bọn họ có gây khó dễ cho con không?
Vẫn không một tiếng đáp lại. Thường Tận cho rằng mình đã nghe nhầm tiếng
gió thành tiếng bước chân rồi. Nàng thở dài một cái, lòng đầy bất an.
Một nữ ma đầu đội trời đạp đất như nàng từ khi sinh ra đến giờ chỉ có
hai lần duy nhất sợ hãi. Lần đầu tiên là khi đứa bé còn chưa chào đời
trong bụng nàng bị đâm chết, cũng là khi hi vọng cuối cùng cứu sống mẫu
thân tan thành mây khói. Lần thứ hai là trận chiến Thiên – Ma một trăm
năm trước, khi tướng sĩ cứ như vậy mà đổ gục xuống trước mắt nàng, khi
Ninh Tư thay nàng lao vào trận pháp Thiên giáng.
Vậy mà giờ đây,
cảm giác đó lại chợt ùa về với nàng, bủa vây trong tâm trí nàng. Nàng
không sợ đau, cũng không sợ chết, nàng chỉ sợ Thiên giới lại có ý định
gì xấu với Ma giới, càng sợ đứa bé Bình An đi cùng nàng lên Thiên giới
giờ đây không biết sống chết thế nào. Giữa mớ suy nghĩ hỗn loạn đó,
giọng nói của Bình An cất lên đã khiến nàng như được hồi sinh:
- Con không sao.
Thường Tận vui mừng khôn xiết:
- Bình An! Là con thật sao? Con có bị thương ở đâu không? Bọn họ có làm gì con không? Mau nói cho ta biết!
- Tiên nữ à, người… - Bình An thở dài – Người có thể nói cho con biết tại sao lại làm vậy được không?
- Sao cơ?
- Tại sao người lại giết những kẻ kia. Người có nỗi khổ gì trong lòng
đúng không? – Giọng Bình An chợt nghẹn lại – Chỉ cần người nói thật với
con, con nhất định sẽ tin người…
- Giết? – Thường Tận cảm thấy
đầu mình ong ong – Con nói ta giết ai cơ? Có phải nữ nhân kia đã nói gì
với con không? Nàng ta dựng chuyện ta giết người có phải vậy không? Bình An à, con phải tin ta…
- Ả ta không nói gì cả! – Bình An ngắt lời – Là chính mắt con đã nhìn thấy!
Thường Tận cảm thấy tim mình thắt chặt, hơi thở như ngưng lại.
“Bình An đang nói gì vậy? Nó đã thấy gì?”
Bình An lại tiếp:
- Người đứng ở ngay trước mặt con, giết hết mấy trăm mạng người. Những
người khác nếu không phải nhanh chân chạy đi, có lẽ cũng đều nằm dưới
mũi kiếm của người rồi!
- Không, không thể như thế được! – Tâm
trí Thường Tận vô cùng hỗn loạn. Những chuyện mà Bình An vừa nói không
hề có trong ký ức của nàng.
- Tiên nữ… đến nước này rồi, mà người còn muốn phủ nhận sao? Người thực sự… làm con quá thất vọng rồi. Hóa ra đúng như lời bọn họ nói, người chính là Ma đầu khát máu, giết người
không ghê tay. Tại sao đến bây giờ con mới nhận ra.
- Bình An… Hãy tin ta… Ta không hề làm chuyện đó.
- Đủ rồi! – Bình An hét lên – Chỉ cần người nói cho con biết một lý do
thôi, bất cứ lý do gì cũng được, con sẽ cảm thông cho người. Nhưng tại
sao? Tại sao lại một mực phủ nhận? Máu tươi chảy thành sông ngay trước
mắt con, cớ sao người còn chối?
- Ta không có… Bình An… Con phải tin ta… - Thường Tận nói trong tuyệt vọng.
- Tiên nữ… Ơn cứu mạng, ơn dưỡng dục của người… một ngày nào đó con sẽ
báo đáp. Còn hôm nay, con không thể đồng tình với những gì người đã làm. Con xin khấu đầu với người ngay tại đây. Từ nay về sau, chúng ta ân
đoạn nghĩa tuyệt.
Tiếng đầu gối chạm đất của Bình An vang lên,
tiếp đó là tiếng dập đầu. Một cái… hai cái… ba cái… Mỗi một cái chạm là
một nhát dao chí mạng đâm vào trái tim Thường Tận. Nước mắt nàng chảy
dài hai bên má, khóc không thành tiếng.
“Bình An, con đừng đi…”, lời nàng muốn nói ra nhưng nghẹn lại trong cổ họng.
Bình An từ từ đứng dậy, chậm rãi quay lưng rồi rời khỏi. Thường Tận thẫn thờ ngồi đó nghe tiếng bước chân xa dần, xa dần… Bình An thế mà không hề
quay đầu lại một lần, cứ thế đi thẳng.
Những người thân yêu nhất bên
cạnh nàng cứ lần lượt, lần lượt ra đi. Nàng tự hỏi, ông trời cho nàng
sống lại thêm một lần nữa, rốt cuộc là để làm gì? Càng làm lại càng sai, càng đi lại càng xa, chẳng thể quay đầu. Nàng muốn một cuộc sống bình
yên, nhưng tại sao mọi thứ lại cứ trở nên bế tắc như vậy?
Nàng
không giết người, nhưng mọi người cứ khăng khăng là nàng làm. Ngay cả
người thân cận nhất bên cạnh nàng cũng khẳng định nàng là hung thủ. Nàng nghĩ mãi, nghĩ mãi cũng không thể hiểu. Cuối cùng nàng cho rằng mình đã phát điên rồi. Trong cơn cuồng nộ không khống chế được mình, nàng đã ra tay đồ sát sinh linh.
“Ta đã tẩu hỏa nhập ma rồi. Có lẽ là vì
nguồn sức mạnh quá to lớn trong cơ thể này.Vốn dĩ là nhờ nó mà sống lại, nhưng lại không biết một chút nào về nguồn gốc của nó. Ngay cả Ngũ linh thạch cũng ăn mòn cơ thể và khiến con người ta điên dại, huống hồ là
một nguồn linh lực không minh bạch. Có lẽ ta đã sai thật rồi. Lẽ ra ta
không nên sống lại. Lẽ ra ta nên chết đi vào ngày hôm ấy, thì đã không
có những rắc rối sau đó. Nếu vậy… hôm nay ta sẽ chết ở đây. Ta chết rồi, có phải mọi chuyện sẽ được giải quyết?”
Thường Tận vận nội công
trong người, vừa phải chống lại sự khống chế của xích sắt, vừa tạo thành một ngọn lửa tự thiêu cháy bản thân. Từ một đốm lửa nhỏ, nó trở nên to
dần rồi bùng lên vô cùng dữ dội. Thường Tận từ từ nhắm mắt lại, buông
lỏng hai tay phó mặc cho số phận.
Đột nhiên một ngọn gió lớn ở
đâu tự nhiên nổi lên, tiếp đó là cơn mưa như trút nước, dập sạch ngọn
lửa kia. Thường Tận còn đang không hiểu chuyện gì thì đèn đột nhiên vụt
sáng. Trong màn khói mờ ảo, nàng nhìn thấy một nam nhân mặc đồ trắng
đang tiến lại gần. Điểm duy nhất làm hắn nổi bật chính là đôi mắt màu
xanh ngọc bích sáng trong hơn cả bầu trời thu khi không có mây.
- Ma đầu to gan! Dám dùng lửa để đốt cháy xích sắt của ta! Đã giết người còn không chịu hối cải!
“Giọng nói đó… chính là chàng”, Thường Tận thầm nghĩ.
Đến khi Tử Khiết xuất hiện ngay trước mắt nàng rồi, Thường Tận vẫn không dám tin đó là thật.
- Tử Khiết… - Nàng khẽ gọi.
- Hỗn xược! – Tử Khiết tức giận – Ai cho phép ngươi gọi tên húy của ta?
- Hóa ra… lửa này không thể thiêu được ta. – Nàng cười khổ.
- Tất nhiên rồi! – Thân thể ngươi được bảo hộ bởi linh lực mạnh mẽ như
vậy, làm sao có thể chỉ vì một mồi lửa nhỏ có thể tổn hại được chứ?
Ngược lại là dây xích của ta… đã bị ngươi làm chảy hết rồi!
- Chảy thì sao chứ? Ta cũng không có ý định chạy trốn.
- Không ư? – Tử Khiết nhướn mày nghi hoặc – Vậy là ngươi muốn tự sát?
- Đúng vậy.
- Giảo biện! – Tử Khiết cười khẩy, dùng tay đỡ cằm Thường Tận lên – Ma
quỷ các người thật lắm mưu nhiều kế. Ngươi nghĩ ngươi làm như vậy thì sẽ khiến ta thương cảm tha mạng cho ngươi sao? Mà này… ngươi tự tay lóc da mặt đấy ư? Nhìn thật là đáng sợ. Nhưng dù ngươi có bày ra màn khổ nhục
kế này thì cũng không suy chuyển được suy nghĩ của ta đâu. Hai trăm mười chín sinh mạng, không hơn không kém. Bêu đầu thị chúng là hình phạt nhẹ nhất ta có thể dành cho ngươi. Đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây. Ta
vẫn luôn canh chừng ngươi!
- Ngươi… không tin ta sao? Mọi người
đều bảo ta giết người, nhưng ngươi biết ta sẽ không làm vậy đúng không? - Thường Tận nói một cách tuyệt vọng.
- Sao cơ? Ngươi nói chuyện hàm hồ gì vậy? Sao ta lại tin một ma đầu như ngươi chứ?
- Hóa ra ngươi đã thực sự quên ta…
- Quên? Ngươi nói gì…
- Ta đã từng cố gắng quên ngươi nhưng không cách nào ngưng nghĩ về ngươi. Hóa ra cuối cùng chỉ còn một mình ta tự đa tình. Hóa ra ngươi đã sớm
quên hết những gì từng có giữa chúng ta. Thanh niên ngông cuồng ngày đó
bất chấp đúng sai để cứu ta nay đã không còn nữa, chỉ còn lại một Thiên
đế vô tình máu lạnh. Cũng đúng thôi… Là ta đã hiểu lầm ngươi trước. Là
ta đã hại ngươi suýt chết, là ta đã giết phụ vương của ngươi, ta không
có tư cách đòi hỏi ngươi niệm tình cũ.
- Ngươi nói gì vậy? Tình
cũ gì chứ? Cứ như thể giữa ta và ngươi từng có một chuyện tình khắc cốt
ghi tâm vậy. – Tử Khiết cười giễu, hoàn toàn không hiểu hàm ý trong lời
nói của Thường Tận.
Thường Tận cười khẩy một cái:
- Đúng
vậy, đối với ngươi mà nói, từng đó thời gian chỉ tính như cái chớp mắt,
chẳng đáng ghi lòng tạc dạ. Bỏ đi, người ta đã không còn lưu luyến gì
nữa thì bản thân ta cớ gì phải tự giằn vặt.
- Ngươi… nói gì vậy chứ? Càng nghe lại càng không hiểu.
Tử Khiết vốn đã không còn ký ức gì về chuyện của hai người, kể từ khi bị
Bích Ngọc âm thầm ra tay. Chuyện đó cũng chỉ có hai người chủ tớ Bích
Ngọc biết rõ, ngoài ra không còn kẻ thứ ba. Trong khi đó, Thường Tận lại cứ đinh ninh rằng Tử Khiết đã thay lòng đổi dạ, tâm ý sớm đã nguội lạnh với nàng, vậy nên mới một lòng yêu thương Bích Ngọc, còn sinh con với
ả.
Hai người chẳng ai hiểu ai, cứ vậy kết thúc cuộc nói chuyện
nhạt nhẽo không đầu không đuôi. Tử Khiết nói một câu cuối cùng với
Thường Tận trước khi rời khỏi Thiên lao:
- Ngươi nên dưỡng sức
một chút. Hình phạt bêu đầu thị chúng cũng không đơn giản chỉ là chém
đầu đâu. Đừng hao tâm tổn sức làm những chuyện ngu ngốc.
Khoảnh
khắc chàng quay đầu nhìn lại, giây lát trong lòng dấy lên nỗi thương cảm khó hiểu. Chẳng biết vì lý do gì, chàng cảm thấy có chút đau lòng, khi
nhìn bộ dạng người không ra người, ngợm không ra ngợm của Thường Tận.
Chàng vốn định bỏ đi nhưng sau đó quay lại, nói với Thường Tận:
- Dù không biết tại sao ngươi lại tự hủy đi gương mặt của mình, nhưng ta
nói thật, nhìn như vậy rất kinh dị. Ngươi nên để lại gương mặt tự nhiên
của bản thân.
Nói rồi, chàng dùng linh lực của mình truyền lên
người nàng, giúp cho da thịt của nàng dính kết lại, một lớp da mới được
tạo nên, lành lặn và xinh đẹp như chưa từng có gì xảy ra.
- Tại sao ngươi lại giúp ta? – Thường Tận hỏi.
Tử Khiết đột nhiên cảm thấy lúng túng. Chàng cũng chẳng hiểu tại sao mình lại làm vậy.
- Ta… ta chỉ là cảm thấy chướng mắt. Mỗi lần nhìn gương mặt ngươi như vậy khiến ta nổi da gà. Như vầy trông sẽ đỡ hơn.
- Như thế này trông ta đẹp hơn đúng không?
- Ngươi… - Tử Khiết vẫn chưa hết bối rối – Đẹp cái con khỉ! Chỉ là không quá xấu thôi.
Nói rồi, chàng vội vã rời đi, gương mặt vẫn chưa hết đỏ. Thường Tận khẽ nhìn theo bóng lưng chàng, nở một nụ cười yếu ớt.