“Ba lớn à! người chơi ăn gian đúng không? người mới bốc một con cờ, con
bốc thêm một con cờ thì phải còn lại sáu con, sao mà nó còn đến bảy con
vậy nè.”
Nói xong Ngọc Mai tức khí đếm lại từng con rõ to cho ba lớn cùng nghe. Ông Ba trợn mắt nạt nộ: “Tào lao!”
Nói rồi ông đưa tay hô biến từ ống quần thêm một con domino, đường hoàng
gắn vào dãy cờ, Ngọc Mai nhìn muốn lé mắt, mạnh bạo chồm người đến đưa
tay nắm lấy ống quần của ông, vừa lục lọi vừa hét lớn:
“Sao ba lớn gắn vào được hay vậy! Người không có lượt mà, người đổi cờ đúng không? Người giấu ở đâu cho con xem với.”
“Thua quá lên cơn à! Buông ra mau, ngu sao mà cho con xem.” Ông Ba hất tay
Ngọc Mai ra khỏi ống quần của mình, sẵn trớn còn đánh thêm cái bợp lên
tay cô.
Có bao nhiêu cờ ông đều nhét hết vào trong hai ống quần
đang ngồi, khi nào có lượt lại mò ra. Ông Ba cúi người săm soi vuốt vuốt lại ống quần bị Ngọc Mai túm nhăn nhúm, sau đó ngồi xếp bằng hai chân
thật ngay ngắn, khoanh hai tay trước ngực rồi nhìn Ngọc Mai nhướn nhướn
chân mày.
Ngọc Mai nhìn thật ngứa mắt, lẩm bẩm: “Không cho con coi thì thôi, ai thèm đâu chứ.”
Ngồi lại đàng hoàng, liếc con cờ đang cầm trong tay, không có lượt đi, Ngọc
Mai lại bốc thêm một con cờ mới, nặn cả buổi mới ra số, vừa nhìn thấy
liền ra oai đập xuống chiếc “nệm chiếu gấp” đang được trải trong xe nghe cái thịch, cú đập khiến dãy cờ tưng lên đứt khúc từng đoạn nhỏ, Ngọc
Mai cũng không thèm sửa lại, đem con cờ trên tay gắn vào dãy domino:
“Người ôm cờ đó mà tiếp tục bốc thêm đi nha, không nói cũng không sao vì người sắp hết cơ hội rồi.”
Vừa nói Ngọc Mai vừa xòe bàn tay đang giữ con cờ cuối cùng trong tay, dứ dứ trong không khí:
“Con cờ cuối cùng đây, có người sắp ngủm rồi, nó đang chờ đến lượt đây, người bốc cẩn thận đó nha.”
Nói xong còn ngửa đầu lên trần xe cười ha hả rất khoái chí, đang cười ngon
trớn Ngọc Mai xém sặc nước bọt của bản thân khi nhìn thấy ba lớn kết
thúc ván cờ một cách thần sầu, con cuối cùng của ông ăn trước Ngọc Mai
một bước, để chứng minh bản thân không còn con cờ nào, ông Ba còn phủi
phủi ống quần, giũ giũ cả ống tay áo cho Ngọc Mai xem:
“Nghé con! phục ba lớn chưa? Muốn đấu à, còn non lắm con.”
Ngọc Mai trợn muốn lồi mắt, dù không muốn nhưng cũng phải phục lăn, cô phụng phịu dỗi thông báo không chơi nữa, đưa tay trộn cờ kéo hết về chân rồi
đem dẹp vào hộp gỗ cất. Chơi từ lúc lên xe đến giờ mà vẫn chưa được
thắng bàn nào, chắc chắn là ba lớn có ăn gian nhưng cô không bắt được
tại trận, thật ấm ức hết sức!
Bộ cờ domino này Ngọc Mai mới làm
chung đợt ủ cá, sẵn gỗ dư và thợ nên cô rất tận dụng. Sau khi bộ cờ được làm và khắc xong, Ngọc Mai lấy bột than trộn với dầu hạt lanh quét vào
các lỗ được khoét. Hiện tại bộ cờ này được xem là bảo bối của cô, ba lớn mượn mấy lần đem đi chơi Ngọc Mai đều dứt khoát không cho, phải tranh
thủ kiếm tiền lo cho tương lai chứ, đưa ra mọi người chơi miễn phí đâu
có rảnh dữ vậy.
Người dân nơi này cái ăn không thiếu, cái mặc
không lo, đồ sử dụng cho sinh hoạt hàng ngày cũng bao la, chỉ đang thiếu nhất là những thứ phục vụ cho đời sống tinh thần, nên Ngọc Mai dự là
món đồ chơi này sẽ thành bão trend khi được trình làng. Chắc chắn một
đều là nhóm người xuyên không ở đây, ai cũng biết đến trò chơi này, bộ
cờ lại rất dễ làm, cách chơi cũng không khó.
Nhưng vì sao không
ai phổ biến? Có rất nhiều loại trò chơi ở tương lai từ tĩnh đến động rất phong phú, nếu họ không biết vài chục thì cũng biết đến mười đi. Nếu họ làm và bán ra thị trường, việc ngồi hốt ngọc thể chỉ là sớm hay muộn.
Còn nếu không muốn bán, vẫn có thể giải trí giết thời gian. Nghĩ tới
nghĩ lui Ngọc Mai vẫn không hiểu vì sao và vì sao! Nếu họ đang bận rộn
tìm ngọc thể để duy trì tuổi thọ, thì ngoài cách theo Vương vẫn còn rất
nhiều cách kiếm ngọc thể khác, nhưng sao không thấy ai tận dụng.
Ngọc Mai quên một điều là xã hội nơi này phân chia giai cấp, chỉ có tầng lớp bình dân mới phải tự tìm ngọc thể mà không lệ thuộc vào Vương, và cũng
chỉ có tầng lớp bình dân mới buôn buôn bán bán. Các tầng lớp còn lại đã
cố gắng lên cao để được Vương công nhận chức danh và địa vị xã hội, thì
không ai muốn bản thân lại quay về giai cấp thấp nhất, đó là sự sỉ nhục
không chỉ đối với bản thân mà còn ảnh hưởng đến cả họ hàng quyến thuộc
liên quan.
Riêng bản thân Vương cũng đảm bảo những đối tượng làm
việc cho ông cũng dư ngọc thể để sinh sống, đấy cũng là cách để Vương
giữ lại người tài. Đó là lý do vì sao mà một khi đã làm việc cho Vương
thì họ cũng không có lòng dạ đi làm thêm nghề tay trái, vừa hạ thấp địa
vị xã hội vừa mất thời gian nhưng lại không có các loại ngọc thể khác để sử dụng ngoài hạ thể, nên việc buôn bán chỉ tổ mất thời gian của họ.
Vì sao lại không có các loại ngọc thể khác! Vì luật của các Vương bốn nước đưa ra là các đối tượng bình dân chỉ được phép trao đổi bằng hạ thể,
các loại ngọc thể cao hơn họ đều không được phép lưu thông. Các phán thủ lĩnh ngoài chức năng thu thuế, còn kiêm luôn việc theo dõi ghi nhận
từng đối tượng dân chúng sở hữu bao nhiêu loại ngọc thể. Đây là chính
sách các Vương ban hành để dễ bề quản lý, và cân bằng cuộc sống xã hội
đối với mọi người dân nơi đây.
Mỗi nước đều có rất nhiều trạm
đổi ngọc thể rải đều khắp các Phủ, Lộ, Châu và Trại, mỗi trạm đều có các phán thủ lĩnh phụ trách việc đổi các loại ngọc thể thành hạ thể và
ngược lại. Các đối tượng bình dân muốn đổi từ hạ thể qua các ngọc thể
lớn hơn để duy trì tuổi thọ, phải được sự phê duyệt của Vương, và mỗi
người trong gia đình chỉ được đổi một lần duy nhất theo số tuổi cần
dùng.
Riêng các đối tượng giai cấp khác thì không bị giới hạn
ngọc thể sử dụng, họ muốn xài loại nào tùy theo khả năng họ có, nhưng
muốn sử dụng với giới bình dân họ đều phải đổi ra thành hạ thể. Và tất
nhiên ngọc thể mà họ xài cũng chỉ bằng số tuổi người lớn nhất trong gia
đình trở xuống, muốn được loại lớn hơn để duy trì tuổi thọ tiếp theo
cũng phải được sự phê duyệt của Vương.
Ngọc Mai không biết việc
này vì lúc đổi trung thể để mua đồ ủ mắm là A Đoàn đổi giùm, và việc mẹ
nuôi khi cho hai cha con Ngọc Mai ngọc thể, cũng đinh ninh cha con họ
đang ở giai cấp bình dân nên bà đã đi khai báo với phán thủ lĩnh, nhưng
không ngờ đến nơi lại biết được tin làm bà kinh ngạc không sao tả xiết.
Hiện tại tầng lớp của ông Ba đang là thành phần trí thức, cấp cao nhất
của các đối tượng được thần biển đưa đến, nếu so sánh thì còn cao hơn
gia đình bà một bậc.
Riêng con gái nuôi thì đang được xem là
thành phần chức nghiệp, khi bà đem sự kinh ngạc này về hỏi chồng, thì
mới được biết đến những cống hiến thầm lặng của hai cha con họ từ lúc
đến nơi này. Việc bà cho họ ngọc thể để cải thiện sức khỏe cũng coi như
không dư thừa, vì ông Ba không muốn làm việc cho Vương, nên ngoài tầng
lớp giai cấp được công nhận ra thì hai cha con họ cũng không được Vương
cung cấp ngọc thể gì, và vẫn phải đóng thuế theo quy định. Có tiếng mà
không có miếng chính là đang nói về tình cảnh của họ bây giờ.
Nói trắng ra là Vương đang tạo áp lực ngầm để hai cha con họ suy nghĩ lại,
Vương cho đó là con đường đầy gập ghềnh chông gai, xa vòng tay Vương thì toàn là bão tố. Nhưng Vương lại không biết một điều là cha con nhà này
thần kinh đều thô, tuổi thọ gì gì đó đối với họ có cũng được không có
cũng chẳng sao.
Trong mắt hai người đó dù có trăm con đường chông gai cũng chỉ là con đường để đi mà thôi, không ngồi xe được thì lội bộ, không lội bộ được thì tìm đường khác mà đi, còn không có đường nào nữa
thì tự tạo đường. Bão xuyên thời không họ còn trải qua được thì xíu bão
tố này không thấm vào đâu, chỉ cầu mong Vương không bị cha con họ hành
lại.
Quay lại với Ngọc Mai, hiện tại cô vẫn còn đang lăn tăn ngồi nghĩ làm cách nào để đưa ra thị trường bộ cờ domino này. Các thành phần xuyên không khác không làm thì cô sẽ làm, có thêm thu nhập ai ngu đâu
mà từ chối. Nghĩ là nghĩ thế, nhưng nếu cô làm bán được, nhiều người
thấy thành công mà bắt chước làm theo, thì cô phải làm cách nào để ngăn
chặn điều này thì Ngọc Mai hoàn toàn chưa nghĩ ra cách.
Hay là
hợp tác với Vương, nhờ người ra oai bảo kê không được sao chép mọi hình
thức, rồi chia phần trăm bản quyền cho Vương. Nhưng đây cũng chưa phải
là cách khả thi nhất, vì có đến bốn nước đang giao thương qua lại cùng
nhau, không may là cô đang cư ngụ ở nước yếu nhất và đang bị cống phẩm
nhiều nhất. Biết đâu Vương cũng không lo được vụ bản quyền này suôn sẻ,
đến lúc Vương lật kèo thì cha con cô chỉ có thiệt.
Nghĩ tới nghĩ
lui thấy chỉ có cách chọn lúc thi Cấp để công bố rộng rãi, yêu cầu ba
nước còn lại cùng công nhận sự sáng chế là của nước Tây, mà muốn được
nước Tây bảo hộ thì tất nhiên phải bán bản quyền luôn cho nước Tây, thôi thì có chút đỉnh vẫn hơn mất trắng, hiện tại Vương vẫn còn nhờ ba lớn
vụ mấy con ngọc, nên bàn bạc điều kiện nhận được bao nhiêu với Vương
luôn cho nó nóng.
Một lần bán một lần khó, nên tốt hơn hết là
tranh thủ làm thêm thật nhiều trò chơi khác như cờ vua, cờ tướng, cờ ca
rô và cả cờ cá ngựa nữa. Cô phải căn dặn ba lớn trước, nếu giá bán bản
quyền đưa ra mà nhắm thấy không cao, thì kì kèo được chia phần trăm mới
đảm bảo cuộc sống. Phải tìm thời gian thích hợp bàn bạc vụ này với ba
lớn càng sớm càng tốt, nghe nói năm sau đã đến đợt thi Cấp tiếp theo
rồi.
Từ hôm cô chia tay mẹ nuôi đến nay cũng đã hơn một tháng,
khoảng thời gian này đều bị mắc kẹt ở Lộ và Châu, mỗi nơi hai cha con ở
chừng mươi bữa nửa tháng, ngoài việc sắp xếp và dọn dẹp lại nhà cửa, cô
còn tranh thủ đi giao lưu cùng hàng xóm xung quanh. Mang tiếng là giao
lưu chứ thật ra Ngọc Mai đang đi khảo sát tình hình trồng trọt ở những
nơi cô đến.
Lúc biết được trưởng tử tộc âm thầm bứng cây con của
cô cho người dân trồng, Ngọc Mai đã tranh thủ đoạn thời gian khi anh ta
sống trong rừng, tìm đến ba mặt một lời thẳng thắn bày tỏ quan điểm của
bản thân, và yêu cầu trưởng tử tộc phải chấp nhận bằng văn bản có đóng
dấu ký hiệu riêng hẳn hoi cô mới chịu. Hiện trong balo của Ngọc Mai đủ
loại văn bản cây trồng nào thuộc Lộ được trồng, cây nào Châu được trồng
và loại nào Trại được trồng.
Mỗi khu vực Ngọc Mai chỉ định trồng
được loại nào, không trồng được loại nào phải nhất nhất nghe theo sự sắp đặt của cô. Nếu đồng ý Ngọc Mai sẽ chỉ cách gieo trồng và chăm sóc,
khuyến mãi thêm về công dụng và cách ăn cũng như chế biến sao cho ngon
nhất. Còn ngược lại không tuân thủ theo ước định, thì sẽ có một chế tài
cực kỳ phát xít do cô tự nghĩ ra là phá bỏ tất cả, một gốc cây cũng
không chừa lại.
Nếu trưởng tử tộc lấy quyền thế ép người không
thực hiện, thì đường lui cuối cùng là sau này có loại hạt giống gì mới,
cô sẽ giấu tiệt đi và không bao giờ chia sẻ nữa. Đừng nghĩ cô quá độc
tài, vì mục đích hướng đến của cô nó quá lớn lao, nếu không làm thì thôi cô bằng lòng ở ẩn, nhưng một khi đã làm thì phải làm cho ra ngô ra
khoai mới xứng tầm với ngàn năm kiến thức cô đã có, để không thấy thẹn
với những lớp người xuyên không đến trước.
Dù cho Ngọc Mai có
suy nghĩ chín chắn đến đâu thì cũng chỉ là cô gái vừa bước qua tuổi hai
mươi, độ tuổi đầy ắp những hoài bão của thanh xuân tươi đẹp, trong thâm
tâm Ngọc Mai vẫn hiện hữu chút bốc đồng của tuổi trẻ không thể kiềm chế
được, rất muốn khẳng định vị thế của bản thân, muốn thể hiện, muốn cống
hiến và muốn được công nhận, ngọn lửa nhiệt huyết tiềm tàng đó như một
núi lửa chỉ tạm thời ngủ say, đang chờ đợi cơ hội thức dậy để phun trào.
Nếu đã chọn nước Tây là nơi định cư lâu dài, thì Ngọc Mai rất muốn góp chút sức lực nhỏ bé phát triển nước Tây thành nơi có nhiều đặc sản nổi tiếng nhất trong bốn nước, và khi mọi người ăn những món đặc sản đó, không ít thì nhiều cũng sẽ nhớ đến người đã tạo ra chút tiếng tăm này, không
khéo cô còn được lưu danh bốn phương cũng không chừng.
Với viễn
cảnh tươi đẹp đó, Ngọc Mai đã âm thầm tìm hiểu đặc tính đất đai từng
vùng suốt đoạn thời gian đi từ Lộ vào đến tận rừng. Phân rõ đặc tính đất đai từng nơi, xem thích hợp trồng loại hạt giống nào nhất để có thể đạt năng suất và tạo được hương vị ngon nhất, rồi sau đó mới sàng lọc phân
chia làm đặc sản riêng từng vùng, tạo tiền đề cho người dân sau này khi
nhắc đến khu vực nào, sẽ biết đến loại cây trái rau củ quả đặc sản thuộc khu vực đó, và cuối cùng quan trọng nhất là để tránh việc cầu ít hơn
cung.
Khi tất cả người dân ai cũng trồng cùng loại thì lúc đó rất đại trà, sẽ không còn được gọi là đặc sản, và giá trị cũng sẽ bị giảm,
cho nên việc tạo ra tiếng tăm cho các loại cây trái rau củ quả để nâng
tầm lên thành đặc sản rất quan trọng. Khi đã được nổi tiếng thì việc
xuất khẩu sang nước khác cũng sẽ không sợ bị mất thương hiệu, vì vốn dĩ
nguồn gốc xuất xứ ban đầu là quan trọng nhất, cùng một giống nhưng hai
nơi trồng thì bao giờ nơi trồng ra chúng đầu tiên vẫn được coi là đặc
sản và có giá cao hơn những nơi khác.
Lấy ví dụ nước Tây nổi
tiếng nhất là trà Tây Bắc, nói đến thì người dân nước Tây ai cũng biết,
thì ý nghĩa của cách làm này cũng như vậy, nhưng độ phủ sóng rộng hơn có thể quảng bá đến ba nước còn lại. Cũng may trưởng tử tộc là người nhạy
bén và thông minh, nói một anh ta tự suy ra ba, đỡ để người có não cá
vàng như Ngọc Mai phải mắc công giải thích cái gì gọi là thương hiệu,
cái gì gọi là phủ sóng và cái gì gọi là đặc sản bla bla.