Sau khi trở về, Kiều Văn Hưng nhận được lời khen
từ một ít nguyên lão trong hội đồng công ty. Nhóm tiền bối quen biết
Kiều Văn Hưng từ đầu đều cảm thấy “Cuối cùng đã trưởng thành”, sau đó là lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc…”
Đáng tiếc có Kiều Thành Vũ như châu như ngọc chắn phía trước, dù Kiều Văn Hưng lúc này có tỏa sáng rực rỡ cũng không thể sánh bằng Kiều Thành Vũ.
Người với người hợp tác vì lợi ích, so với Kiều Văn Hưng vất vả lắm
mới có thể trưởng thành, nhóm nguyên lão vẫn mong một Kiều Thành Vũ trầm ổn kiên định, làm việc quả quyết làm dê đầu đàn hơn.
Kiều Văn Hưng không hành động như dự đoán của mấy người mang đủ thể
loại tâm tư hoặc nhóm người đứng ngoài xem náo nhiệt. Anh thành thật
quản lý hai công ty mà ba Kiều giao cho. Nếu có thể làm tốt, mặc dù
không thể lấy lại vị trí người thừa kế, ba Kiều vẫn có thể thả cho anh
thêm nhiều quyền lực và lợi ích.
Đó là tất cả những gì anh có thể làm vì bản thân.
Trước đây Kiều Văn Hưng như ngựa non háu đá, hoàn toàn không đem công việc kinh doanh để vào mắt. Được người ta đặt trên đầu mấy chữ “thanh
niên anh tuấn”, “tinh anh thương giới” nhưng trên thực tế, rất nhiều
công việc anh đều giao cho quản lý chuyên môn đi làm.
Hiện tại Kiều Văn Hưng không còn như vậy nữa. Trải qua quá trình tự
gây dựng sự nghiệp, nếm trải qua biết bao gian khổ trong đó, giờ được
quản lý hai công ty có tập đoàn chống lưng phía sau, mọi phương diện đều hoạt động ở hiệu suất cao, dòng tiền thông thuận khiến anh có cảm giác
thoải mái khó nói nên lời.
Lúc này Kiều Văn Hưng đã thoát khỏi “chuyện tình ái”, anh dần giống
như một người đàn ông lão thành, tâm tư tình cảm đều đặt lên sự nghiệp.
Ba tháng sau, gia tộc họ Hàn hoàn thành tốt đẹp kế hoạch thu mua công ty, Kiều Văn Hưng được mời tới tham dự tiệc rượu chúc mừng.
Vai chính trong tiệc rượu chính là Hàn Yên Yên. Đại tiểu thư họ Hàn
tuy có chút kiêu ngạo, ương ngạnh, khi làm nhân viên dưới trướng ba lại
trở thành đứa con tốt chú tâm học tập, cần cù chăm chỉ. Kế hoạch thu mua lần này phía sau do ba Hàn duy trì, trước mặt do Hàn Yên Yên chủ trì
tổng quát chiến lược. Đại công thần Hàn Yên Yên hoàn toàn xứng đáng làm
vai chính trong bữa tiệc chiêu đãi này.
Cách một dòng người, Kiều Văn Hưng nhìn cô, có chút ngẩn ngơ.
Bọn họ quen biết nhau nhiều năm, từ hồi còn nhỏ đã hiểu khi trưởng
thành hai người sẽ kết hôn với nhau. Nhưng tình bằng hữu càng đậm sâu,
tình yêu trai gái càng không đủ, cả hai không ai thúc ép đối phương,
dùng phương thức sống chung không mặn không nhạt, sau khi đính hôn cũng
không có gì thay đổi.
Kiều Văn Hưng luôn cảm thấy Hàn Yên Yên hơi quá quyền lực, sở thích
kinh doanh của cô ấy thậm chí còn mãnh liệt hơn rất nhiều so với vị hôn
phu là anh. Có một người hôn thê mạnh mẽ và ngang tàng như vậy, khi gặp
được học muội Bạch Nguyệt nhu nhược như đóa hoa nhỏ, Kiều Văn Hưng mất
khống chế đắm chìm trong tình yêu. Anh từng rất yêu rất yêu Bạch Nguyệt, thật sự mong mỏi có thể cùng cô sống hết một đời. Nhưng chung quy hai
người họ không sống cùng một thế giới, không thể thấu hiểu cho nhau,
đành phải đường ai nấy đi, để lại cho nhau những vết sẹo khó phai nhòa.
Trong đại tiệc tráng lệ huy hoàng, Kiều Văn Hưng đứng tại đại sảnh
nhìn Hàn Yên Yên ở phía xa, vẻ mặt cô gái rạng rỡ, tỏa sáng rạng ngời -
anh bỗng nhiên minh bạch, bản thân nên cưới một người vợ như thế nào.
Nhưng bây giờ bên cạnh người mà anh đáng lẽ nên cưới, đã xuất hiện
một người khác. Người đó điềm tĩnh uy nghiêm, khí thế áp đảo, nhưng khi
vừa đứng cạnh cô, trong mắt lập tức nổi lên ý cười hiền lành. Đang bước
về phía Hàn Yên Yên, Kiều Văn Hưng bỗng nhiên dừng lại, anh nhìn Kiều
Thành Vũ và Hàn Yên Yên, bỗng cảm thấy mờ mịt.
Giữa lúc Kiều Văn Hưng mờ mịt, mọi người bắt đầu cảm thấy choáng
váng. Đèn pha lê treo trên trần nhà lay động, một vài người không đứng
vững liền té ngã trên mặt đất.
Kiều Thành Vũ hơi lung lay, anh nhanh chóng ôm lấy cây cột. Sau khi
đứng vững, phản ứng đầu tiên của anh là giữa chặt bàn tay của Hàn Yên
Yên. Động đất xảy ra, anh muốn kéo Hàn Yên Yên chạy ra bên ngoài.
Nhưng anh không kéo được.
Thân thể Hàn Yên Yên cũng lung lay một chút, cô tinh tế nhẹ nhàng lay chuyển, khả năng giữ cân bằng cực tốt, tự lực cánh sinh giữ vững thân
người. Ngay lúc Kiều Thành Vũ nắm chặt tay cô, Hàn Yên Yên lật lại nắm
tay anh thật chặt.
“Động đất! Mau rời khỏi chỗ này!” Kiều Thành Vũ hô nhỏ.
Hàn Yên Yên không nhúc nhích, cô không những sợ hãi mà còn lộ ra ý
cười. Rốt cuộc lần này không chỉ có một mình mình, cuối cùng đã có người cùng mình trải qua cơn chấn động thế giới.
Ánh mắt của cô vượt qua khỏi đám người hướng về phía Kiều Văn Hưng.
Kiều Thành Vũ phát hiện phản ứng khác thường của Hàn Yên Yên, theo
ánh mắt cô nhìn tới. Trong đám người bị chao đảo ngả nghiêng tới hoảng
loạn, Kiều Văn Hưng như hạc trong bầy gà đứng yên lặng lẽ, cực kỳ dễ
nhận ra.
Trong lòng Kiều Thành Vũ đột nhiên sinh ra một cảm giác khác thường.
Kiều Văn Hưng không hề chịu tác động của cơn động đất này, anh tựa
như đang bước vào cõi tiên, ánh mắt Hàn Yên Yên nhìn anh khiến anh tỉnh
táo lại. Anh nhìn mọi người xung quanh hoảng loạn mà ngơ ngác, trong lúc anh mờ mịt đã xảy ra chuyện gì?
Cùng lúc Kiều Văn Hưng tỉnh táo lại, cơn chấn động thình lình cũng
lập tức biến mất. Mọi người còn chưa kịp chạy trốn tị nạn thì mọi thứ đã khôi phục lại như cũ. Những người phục vụ từ bên ngoài bước vào ngạc
nhiên lên tiếng: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Quý khách, ngài vẫn ổn chứ?”
Khách khứa vẫn còn trong cơn kinh hoàng với cảnh tượng vừa nãy: “Động đất đó! Cậu không cảm nhận được sao?”
Mấy người phục vụ ngơ ngác nhìn nhau. Vừa rồi bọn họ không ở phòng
tiệc này, họ ở trong khu chuẩn bị kế bên không hề cảm giác được gì cả.
Xảy ra việc ngoài ý muốn, tiệc rượu cũng theo đó mà tan. Người trong
giới truyền thông có mặt tại buổi tiệc khi trở về soạn thảo đã đề cập
đến trận động đất xảy ra trong bữa tiệc. Sáng sớm hôm sau, bản thảo kia
bị chủ biên trả về: “Khỉ gió, ngày hôm qua động đất đâu ra?”