“Định làm gì à…” Hàn Yên Yên hơi nâng
cằm lên, “Nếu ba của anh muốn lợi dụng anh để diễn trò, đương nhiên
chúng ta nên chân thành diễn cho chú ấy xem, sẵn tiện diễn giả thành
thật.”
“Kế hoạch cụ thể thế nào?” Kiều Thành Vũ truy hỏi.
Hàn Yên Yên cạn lời - anh ta thực sự đang thảo luận kế hoạch dự án hả?
“Cụ thể, đương nhiên là anh theo đuổi tôi rồi.” Cô trợn tròn mắt.
Kiều Thành Vũ ngây người một lúc.
“Tôi đường đường là đại tiểu thư nhà họ Hàn, anh nói kết hôn với anh thì lập tức kết hôn với anh à?” Hàn Yên Yên trừng mắt nhìn anh, cô khẽ nâng làn váy nhẹ xoay người, để lại cho anh một bóng dáng mỹ miều, “Chờ anh
đấy…”
Nói xong, cô lay nhẹ vòng eo, đi tới chỗ những tiểu thư danh giá cô quen biết.
Nếu lấy hoa để ẩn dụ con người, Kiều Thành Vũ chắc chắn Hàn Yên Yên phải là một đóa hoa mẫu đơn đẹp đẽ nở rộ, cành lá sum suê, quốc sắc thiên
hương.
Không hiểu tại sao, anh cảm thấy bên tai và trong lòng đều nóng lên.
“Yên Yên, cô giải trừ hôn ước với Văn Hưng thật sao?”
“Tôi nghe nói anh ta vì người con gái kia mà rời nhà bỏ trốn, muốn đoạn
tuyệt quan hệ với bố mẹ, vậy nên nhà họ Kiều mới nhận đứa con bên ngoài
về.”
“Yên Yên, chú Kiều thân thiện như vậy, chắc không phải là muốn cô với Kiều Thành Vũ… nhỉ?”
Nhóm thiên kim quen biết Hàn Yên Yên vây quanh cô, vội vã muốn nghe thêm tin tức để thỏa mãn tâm hồn buôn chuyện của họ. Các cô đa phần là những
người có quan hệ tương đối tốt với Hàn Yên Yên, nhưng trong nhóm cũng
không thiếu những người không vừa mắt cô, khó tránh khỏi điều tiếng bất
hòa.
“Nói không chừng là có ý đó đấy.” Có người cười nói, “Nghĩ xem, thời xưa ở
mấy chỗ thâm sơn cùng cốc, không phải cũng có anh trai chết rồi em trai
lên thay sao?”
Ánh mắt của mọi người đều thay đổi. Thật ra vừa
nãy khi các cô lén lút nhìn trộm Hàn Yên Yên với Kiều Thành Vũ cũng có
suy đoán như vậy, nhưng mà nói kiểu này thì quá khó nghe.
Đôi môi đầy đặn của Hàn Yên Yên nhếch lên, không hề để ý nói: “Nếu đổi thành Kiều Thành Vũ thì tôi không có ý kiến.”
Nhóm bạn thân kinh ngạc: “Wow… Yên Yên à, cậu….”
Hàn Yên Yên chẳng chút để tâm: “Tôi với Văn Hưng biết nhau từ hồi mặc quần
thủng đáy rồi, nếu nói đến tình cảm thì chắc cũng chỉ tới chừng đó. Gọi
là tình anh em thì đúng hơn là tình yêu, nên kết hôn với anh ấy hay với
Kiều Thành Vũ cũng chẳng khác gì nhau. Nhưng mà nha, tôi nhìn Văn Hưng
tới chán rồi, nếu đổi thành Kiều Thành Vũ cũng không tồi đâu.”
Hàn Yên Yên dựng thẳng một ngón tay: “Đầu tiên, anh ta đẹp trai, dáng người phong độ.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Kiều Thành Vũ, phát hiện cái “đầu tiên”
Hàn Yên Yên nói không hề sai. Nhìn quen dạng con trai nói năng cợt nhả,
ăn chơi trác táng lâu rồi, đột nhiên xuất hiện một người có khuôn mặt
nghiêm túc như vậy, quả thật cực kỳ có cảm giác mới mẻ.
Hàn Yên
Yên dựng thẳng ngón tay thứ hai: “Thứ hai, người khác thì cũng tốt,
nhưng lý lịch quá khứ có thể sánh bằng chàng trai tinh anh này sao?
Không phải “tinh anh” mà trong giới chúng ta hay thổi phồng ra, mà là
thật sự.”Mọi người đều gật gù. Từ lúc Kiều Thành Vũ xuất hiện trong giới hào môn,
mọi người đều hiểu khá đầy đủ về lý lịch của anh. Mà Kiều Văn Hưng từ
trước tới giờ được giới truyền thông đồn thổi là “thanh niên tuấn kiệt”, trên thực tế trong lòng mấy người trong giới ai mà không hiểu. Đàn ông
trong giới này, ai không hút chích không đánh bạc không lạm tình trên cơ bản đã có thể đeo vòng hào quang “tinh anh” rồi.
“Quan trọng
nhất là,” Hàn Yên Yên dựng ngón tay thứ ba lên, “Kết hôn với ai không
quan trọng, đối với tôi, chỉ cần là người thừa kế nhà họ Kiều thì đều
OK.”
Mọi người cứng lại. Trước điều thứ ba này, điều thứ nhất với thứ hai đều là mây bay! Nhà họ Kiều và nhà họ Hàn, đều là đại tài phiệt số một số hai. Nghĩ đến tiềm lực tài chính mạnh mẽ của hai nhà mà liên
kết bền chặt vững mạnh, trong lòng mọi người nóng lên, ánh mắt tràn đầy
hâm mộ, ghen tị cũng không ít.
Kẻ khiêu khích còn không cam lòng: “Sao cô có thể lập tức xác định anh ta là người thừa kế chứ, chú Kiều
thương Văn Hưng tới mức nào cô cũng hiểu. Mẹ của Kiều Thành Vũ chính là
người ngoài giới, chú Kiều vốn chướng mắt bà ta, bằng không cô nghĩ vì
sao nhiều năm như vậy Kiều Thành Vũ chưa bao giờ được thừa nhận. Trước
kia ngay cả họ Kiều anh ta còn không có, nghe nói phải lấy họ Lưu theo
họ mẹ. Tôi khuyên cô đừng có dính chặt anh ta quá, lỡ như sau này chú
Kiều gọi Văn Hưng về thì không biết làm sao đâu.”
Không ngờ Hàn
Yên Yên cười vui thích: “Có trở về hay không chẳng liên quan, dù sao mặc kệ là ai, người nào kết hôn với tôi thì người đó chính là người thừa kế của nhà họ Kiều.”
Giữa sân lập tức an tĩnh. Sau đó chẳng ai bảo ai đều lần lượt dời tầm mắt
nhìn chỗ khác, cố ý nói lảng sang chuyện khác, cô khen đầm váy, tôi khen bông tai.
Hàn Yên Yên vẫy tay, nhân viên phục vụ đi tới tiếp
nhận ly rượu rỗng, đưa ly rượu mới cho cô. Hàn Yên Yên mỉm cười nhấp một ngụm rượu, nhìn người xung quanh hâm mộ trong lòng, xem kẻ khiêu khích
tức thành cá nóc, ghen tị tới biến hình.
Con người a, nếu đầu thai tốt, có một người ba ba đại gia eo giắt bạc triệu thì thật là sảng khoái!
Hàn Yên Yên nhìn Kiều Thành Vũ, nâng ly từ xa với anh.
Mấy ngày sau, con trai thứ của nhà họ Kiều, người vừa mới nhận tổ quy tông, bắt đầu theo đuổi cô con gái duy nhất cũng là người thừa kế của nhà họ
Hàn.
Hào môn ly hôn, huynh đệ tranh giành gia sản, drama phiên bản hào môn, mấy nhà báo tranh nhau lên bài như tiêm máu gà