Hàn Yên Yên không hề hay biết, sau khi cô tiến vào thế giới, “thanh âm điện tử” đóng mic, quay đầu lại giải thích với
người đằng sau: “Hàn Yên Yên là một xây dựng sư rất có tiềm năng, cho
tới lúc này, cô ấy là người tốt nhất.”
“Tốt thì tốt, mà cũng phải để cho cô ta nghỉ ngơi, thư giãn một chút, lực tinh thần của cô ấy đã gần chạm tới vạch cảnh báo.” Anh nhìn một
loạt họng súng đen ngòm, cẩn thận giải thích, “Ba xây dựng sư trước đó
đã chết, chúng ta phải thật cẩn thận với cô gái này. Tôi sẽ sắp xếp để
cô ta nghỉ ngơi và thư giãn. Chờ cô ấy hồi phục xong thì tiếp tục làm
việc.”
Những họng súng lạnh băng vẫn luôn chằm chằm vào anh ta, không có chút dao động nào.
“Thanh âm điện tử” lạnh hết sống lưng, quay người lại, tiếp tục theo dõi…
Hàn Yên Yên vừa mở mắt đã thấy một căn phòng đầy quần áo. Một phòng quần áo này, còn lớn hơn cả phòng khách nhà cô.
Hàn Yên Yên bước tới, duỗi tay chạm vào những bộ quần áo tinh xảo,
thời thượng và đắt tiền. Ngoài vô số quần áo, còn có tủ giày, túi da…
Hàn Yên Yên dừng lại trước gương, nhìn bản thân trong gương, mở khóa
thông tin trong não.
Không giống hai “Hàn Yên Yên” của hai thế giới trước xinh đẹp thanh
tú, phong độ trí thức ngời ngời, “Hàn Yên Yên” của thế giới này lại là
một cô gái môi đỏ răng trắng, đuôi lông mày khóe mắt đều lộ ra vẻ tùy ý, tươi đẹp rạng ngời. Một thiên kim đại tiểu thư không hơn không kém,
giống như Tào đại tiểu thư ở thế giới sụp đổ đầu tiên.
Thêm một điểm giống với Tào đại tiểu thư nữa là, đại tiểu thư Hàn Yên Yên này cũng có một đối tượng đính hôn, cũng chính là mục tiêu nhiệm vụ của thế giới này. Người thừa kế tập đoàn Kiều thị Kiều Văn Hưng. Hai
người được giới truyền thông ca tụng là Kim Đồng Ngọc Nữ trong giới kinh doanh, được duyên trời tác hợp. Nhưng kỳ thật mọi chuyện cũng không
phải ngoài ý muốn, bản chất cuộc hôn nhân này vẫn là hôn nhân thương
mại.
“Tiểu thư.”
Hàn Yên Yên bỗng nhiên nghe thấy có người nói chuyên, bước ra khỏi
phòng quần áo lập tức nhìn thấy một cô hầu gái bên ngoài. Cô gái này mặc đồng phục của người giúp việc nhà giàu trong những bộ phim cổ trang
Hồng Kông, cô gái thông báo với Hàn Yên Yên: “Tài xế đã chuẩn bị xong,
khi nào tiểu thư muốn xuất phát?”
Thông tin được kích hoạt, hóa ra hôm nay Hàn Yên Yên có hẹn với vị
hôn phu của mình, Kiều Văn Hưng, đi ăn tối. Căn cứ theo thông tin trong
đầu, tối nay Kiều Văn Hưng sẽ ngả bài với Hàn Yên Yên, muốn giải trừ hôn ước.
Là một thanh niên tinh anh, ưu tú, Kiều Văn Hưng được trường cũ mời
về tham gia lễ kỷ niệm của trường, ở đó anh ta làm quen với học muội
Bạch Nguyệt, một nữ sinh nho nhỏ xuất thân nghèo khó. Trong mắt Kiều Văn Hưng, Bạch Nguyệt chẳng khác nào một đóa sen trắng ngần gần bùn mà
chẳng hôi tanh mùi bùn, thuần khiết, sạch sẽ, kiên cường tự lập lại vô
cùng đáng yêu. Kiều Văn Hưng cảm thấy bản thân đã gặp được chân ái của
cuộc đời này, dứt khoát quyết định giải trừ hôn ước với đại tiểu thư Hàn Yên Yên, muốn cùng chân ái của mình trọn đời trọn kiếp vui vẻ bên nhau.
Hàn Yên Yên nhếch nhếch khóe miệng. Tình tiết này… sao lại giống với
phiên bản Hàn Yên Yên, Trịnh Nghiêu và Tào đại tiểu thư trong thế giới
tan vỡ đầu tiên thế nhỉ. Hàn Yên Yên có một kỹ năng quét văn tự, quét
phải một kịch bản có độ tương tự cực cao thật khiến cô có cảm giác nhức
trứng.
“Tôi thay quần áo xong sẽ xuống ngay.” Hàn Yên Yên hồi đáp.
Hầu gái lui xuống, Hàn Yên Yên xoay người đi vào phòng quần áo. Một
gian phòng chất đầy quần áo thế này, quả là ước mơ của biết bao nhiêu
thiếu nữ. Thanh âm điện tử nói thế giới này cho cô nghỉ phép, xem ra
không phải là nói dối. Căn cứ vào những tin tức trong đầu, Hàn Yên Yên
hiểu bản thân sẽ được hưởng thụ cái gì gọi là cuộc sống xa hoa. Những
thứ này cô không thể nào tưởng tượng nổi , bởi vì nghèo khó thật sự hạn
chế trí tưởng tượng của con người.
Sinh ra với danh bạch phú mỹ, sống một cuộc đời đáng mơ ước, Hàn Yên
Yên hít sâu, nỗ lực áp hết tàn dư tức giận và hận ý lúc trước vào lòng,
đi vào phòng thay đồ chọn quần áo.
Quá nhiều quần áo, nếu thực sự chọn từng cái cô sẽ rối tung rối mù
lên mất, vì vậy Hàn Yên Yên trực tiếp nhắm mắt lại kéo một cái ra, khi
mở mắt ra hoàn toàn là kiểu cô yêu thích. Điều này khiến cô cảm thấy
hạnh phúc. Tháo quần áo trên mắc xuống, đang chuẩn bị thay, Hàn Yên Yên
chợt quét mắt nhìn qua nhãn hiệu, ánh mắt đột nhiên đông cứng lại. Cô
nhìn chằm chằm vào nhãn hiệu một hồi, ném bộ váy kia xuống đất, lôi hết
quần áo trong tủ ra, nhìn kỹ nhãn hiệu của từng cái một.
Một lát sau, Hàn Yên Yên đứng giữa phòng thay đồ, lẳng lặng nhìn cả
một phòng đầy quần áo, giày dép và túi xách. Cô trầm mặc thật lâu, cuối
cùng vẫn nhặt bộ váy kia lên mặc vào…
Thành phố này nằm giáp cạnh sông, nhà hàng Kiều Văn Hưng đặt chỗ có thể ngắm được cảnh sông.
Hàn Yên Yên còn nghĩ cô tới trễ, kết quả cô còn tới sớm hơn Kiều Văn Hưng, ước chừng còn phải đợi anh ta thêm mười phút.
Kiều Văn Hưng không tới một mình mà còn mang theo một cô gái nhỏ bên
người. Cô gái này có gương mặt xinh đẹp, giữa mày mang theo nét sinh
viên, tạo cho người khác ấn tượng sạch sẽ tinh khiết. Nữ sinh này chính
là Bạch Nguyệt, cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học, Kiều Văn Hưng đã an
bài cho cô ta vào công ty nhà mình, ngay dưới mí mắt của anh ta. Kỳ thật “Hàn Yên Yên” của thế giới này đã gặp qua cô bé này tại văn phòng của
Kiều Văn Hưng rồi. Khi đó cô ta cụp mi rũ mắt, một tiếng "Hàn tiểu thư"
hai tiếng “Hàn tiểu thư”, thật sự vô hại.
Hàn Yên Yên là nhiệm vụ giả nên có được thiên nhãn, trong lòng đều rõ rành rành, nhưng cô lại nhướng mày, cố ý nâng cằm lên nói: “Sao ăn cơm
lại còn phải mang theo thư ký?”
Bạch Nguyệt cúi thấp đầu, Kiều Văn Hưng phát hiện ra điều đó, vươn
tay nắm lấy tay cô bé, kéo cô ngồi xuống vị trí đối diện với Hàn Yên
Yên.
“Đây là Bạch Nguyệt, em đã từng gặp qua.” Anh nói. “Hôm nay tôi mang cô ấy tới đây là để giới thiệu cho em.”
“Yên Yên à, tôi thích Bạch Nguyệt, tôi muốn ở bên cô ấy.” Anh nghiêm
túc nói với Hàn Yên Yên. Bạch Nguyệt cũng bị anh ta làm cho cảm động,
lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên trực tiếp đối diện với đại tiểu thư kiêu
ngạo ương ngạnh này.
Hàn đại tiểu thư không để ý, nhẹ nhàng nói: “Thích thì mua nhà mà nuôi, không cần phải đưa tới trước mặt tôi.”
Mặt Bạch Nguyệt trắng bệch, trong mắt hiện lên một tia nhục nhã, cố
gắng thoát khỏi lòng bàn tay của Kiểu Văn Hưng. Kiều Văn Hưng không
những không buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn.
Hắn nhìn Hàn Yên Yên, bình tĩnh nói: “Em hiểu nhầm ý tôi rồi, Yên
Yên, tôi muốn giải trừ hôn ước với em, tôi muốn kết hôn với Bạch Nguyệt. Tình cảm không thể ép buộc cũng như lừa mình dối người được, người tôi
yêu là cô ấy chứ không phải là em. Thực xin lỗi.”
Hàn Yên Yên tỏ vẻ kinh ngạc: “Anh nói nghiêm túc đấy à?”
“Đúng vậy. Cực kỳ nghiêm túc.” Kiều Văn Hưng gật đầu.
Anh ta còn quay đầu lại nhìn Bạch Nguyệt. Mặt Bạch Nguyệt đỏ bừng,
phảng phất như tiếp nhận được dũng khí từ anh ta, cô ta lại ưỡn ngực
thẳng lưng một lần nữa, trực tiếp đối diện với Hàn đại tiểu thư. Cho dù
đại tiểu thư ương ngạnh này có nói những lời ác độc hay xúc phạm đến thế nào chăng nữa, cô ta cũng sẽ kiên quyết đối diện, Bạch Nguyệt nghĩ.
Nhưng Hàn đại tiểu thư ương ngạnh chỉ cong môi, sau đó gật gật đầu, nhún vai nói: “OK".