Mùa xuân tới, Hàn Yên Yên đi theo Đinh Nghiêu làm nhiệm vụ.
Có một lần cô và Đinh Nghiêu tách ra, một thân một mình chiến đấu với hai tang thi, thành công cứu được một đội viên bị thương. Sau đó ấn
tượng về cô trong cảm nhận của đội viên chiến đội liền thăng cấp từ
“người phụ nữ Đinh Nghiêu mang bên người” thành đồng bạn.
Mọi người đều kinh ngạc với tốc độ tiến bộ cả về lực lượng dị năng và sức chiến đấu của Hàn Yên Yên, cảm thán “Không hổ là người phụ nữ mà
Đinh lão đại nhìn trúng”.
Băng hệ dị năng của cô tuy còn kém Trương Hữu Quyền, nhưng đã có thể sánh vai cùng đội viên bình thường.
Cảm giác trở nên mạnh dần này khiến Hàn Yên Yên đắm say.
Ở thế giới của cô, cô chỉ là một người bình thường. Ở thế giới đó, cô không hề có cơ hội đánh đánh giết giết, ghìm cương thiết mã. Đã sinh
hoạt dưới luật pháp của chính phủ, dù là củ cải hay là hổ đều phải giữ
gìn khuôn phép.
Mà tại thế giới đã mất đi pháp luật này, tồn tại một khoái cảm phóng
khoáng. Dĩ nhiên tiền đề phải là một cường giả, có thể truy đánh tang
thi, chứ không phải bị tang thi truy đuổi tới gào khóc.
Thống khoái giết chóc, làm càn làm tình. Sinh hoạt trong thế giới
tiểu thuyết chuẩn bị riêng cho nữ chủ thế này, Hàn Yên Yên có điểm bắt
đầu yêu thế giới này, cô bắt đầu quên mất chính mình tới nơi này để làm
gì.
Đảo mắt lại qua mùa hè, từ phương nam xuất hiện rất nhiều người chạy
nạn tới. Người trong thành Nam Lăng mới biết, mùa xuân này, vùng duyên
hải xảy ra sóng thần, nước biển chảy ngược vào thành thị, đất bị ngập
mặn. Người sống chạy vào đất liền, tang thi cũng chạy vào đất liền. Vài
người chạy nạn còn nói, trước kia họ từng tụ cư ở nơi nào đó, nhưng giờ
đã bị diệt vong dưới tang thi triều.
Lời đồn đãi “biến dị tang thi ngày càng cường đại” truyền khắp nơi qua miệng người sống sót.
Đồng thời, theo số lượng người sống sót tăng vọt, vật tư cũng phải
cấp tốc cung cấp nhiều hơn. Thế lực lớn nhỏ khắp nơi vì tranh đoạt vật
tư mà kịch liệt lên. Có vài nơi xảy ra xung đột đổ máu nghiêm trọng.
Không khí toàn bộ thành Nam Lăng trở nên nhạy cảm hơn hết.
Trong các xung đột thì xung đột giữa chiến đội Lôi Đình và quân đội
là kịch liệt nhất. Khi quân tử biến thành trộm cướp, bạn sẽ không thể
nào đánh giá được điểm mấu chốt của bọn họ. Lần đầu tiên trong Nam Lăng
thành, Đinh Nghiêu gặp phải bắn tỉa.
Lúc ấy những người bên cạnh anh không rõ sao Đinh Nghiêu có thể tránh thoát viên đạn kia. Tóm lại là Đinh Nghiêu bình yên vô sự, chỉ có điều
không khí trong Nam Lăng đặc quánh tới cực điểm.
Thời gian này Đinh Nghiêu không ra ngoài làm nhiệm vụ, anh muốn ở lại Nam Lăng thành, moi cho bằng được kẻ muốn giết người của anh. Hàn Yên
Yên lại cần phải ra ngoài rèn luyện mài giũa, vì thế cô đi theo phân đội thứ hai do Lâm Linh làm đội trưởng ra ngoài tìm vật tư.
Lâm Linh là một người phụ nữ có tướng mạo thật thà chất phác, rất có
tướng phu thê với Tôn Lập Quân. Vốn đôi phu thê này cùng làm một quầy
bán quà vặt ở ngoài tiểu khu nhà Đinh Nghiêu. Bọn họ vừa kinh doanh nhỏ, vừa trợ giúp khuê nữ làm công trong thành thị cùng con rể và cháu gái.
Sau mạt thế, khuê nữ và con rể qua đời, cháu gái cũng chết theo. Hai phu thê ngoài ý muốn trở thành cường giả, một người có thể chiến đáu, một
người có thể trị liệu.
Lúc mạt thế tới không lâu, bọn họ gặp được Đinh Nghiêu. Khi đó dị
năng bọn họ chỉ vừa mới kích phát, còn ngây thơ không biết sử dụng, gặp
được tang thi là tay chân luống cuống, chính Đinh Nghiêu đã cứu họ.
“Ý thức chiến đấu của người này, so với tôi khi đó mạnh hơn rất
nhiều.” Lâm Linh cảm thán, “Khi đó tôi rất hoảng loạn, nhìn thấy tang
thi là tự rối loạn trận địa. Cô thì tốt hơn nhiều, không nói một lời
chạy đến liền đánh. Thực sự có chút giống với lão đại, không hổ là do
ngài ấy tự mình dạy ra.”
Lâm Linh là một người phụ nữ thật sự. Dù bà là một dị năng giả cường
hãn, nhưng khác với những nữ dị năng giả khác, bà không hề khinh thường
những cô gái không có dị năng như nhóm Tề Đồng Đồng.
“Đều là những cô gái xinh đẹp như hoa, so với con gái của ta chẳng
kém bao nhiêu tuổi, nếu không phải thế đạo này, ai lại muốn bỏ mặt xuống mà làm như thế? Chẳng ai sống dễ dàng cả.” Bà nói.
Hàn Yên Yên đã từng nghe Tề Đồng Đồng nói tới, nam nhân trong chiến
đội nhều, đôi khi khó tránh khỏi một số người có ham mê đặc biệt hoặc
quá mức bạo lực. Lâm Linh đã ra mặt cho các cô gái lầu ba rất nhiều lần.
Một người phụ nữ có tướng mạo hàm hậu dáng vẻ quê mùa, lại có dị năng thổ hệ trâu bò tới thế. Một cái tát của bà đập lên tường, cứng rắn như
xi măng cứ như cao su đất dẻo nghe theo sai khiến của bà, vây khốn tất
cả nam dị năng giả. Nếu Lâm Linh là người cứng rắn, chắc chắn có thể
chôn sống tất cả bọn họ.
Bà không làm vậy, nhưng bà có năng lực làm thế.
Từ lúc đó trở đi, dị năng giả không dám quá phận với những phụ nữ lầu ba. Các cô gái lầu ba gặp được Tôn Lập Quân sẽ kêu một tiếng “Tôn ca”,
sẽ nói một hai câu vui đùa với ông, nhưng thực tế, tất cả cô gái sẽ tự
giác rời xa ông. Không một ai chạm vào chồng của Lâm Linh.
Hàn Yên Yên rất thích Lâm Linh. Tuy không giống như thích Tề Đồng
Đồng, nhưng cũng từa tựa như thế, cứ thế chẳng hiểu tại sao đã thích.
Tựa như một loại duyên phận khó nói nên lời.
Được Lâm Linh khen ngợi cô cũng chỉ hơi mỉm cười, không đi giải thích.
Kỹ xảo chiến đấu có thể chỉ dạy, nhưng ý thức chiến đấu là do trời sinh.
Câu của Lâm Linh vốn phải ngược lại. Là Đinh Nghiêu thấy cô có ý thức chiến đấu tốt mới muốn dạy dỗ cô. Với anh, việc cô trở thành chú chim
hoàng yến nhu thuần không một phân hấp dẫn bằng việc cô trở thành cường
giả.
Hàn Yên Yên chính bởi thăm dò được cái mạch môn này của anh, mới cắn
răng chống đỡ, từ thuộc hạ của anh từng chút biến cường đại.
Lúc này đây, bọn họ đã đi xa hơn nơi tìm kiếm vật tư. Họ gặp được rất nhiều người nhặt nhạnh, càng gặp được nhiều tang thi.
Biến dị tang thị thực sự càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, cứ như đang
trong quá trình tiến hóa. Lâm Linh cùng các đội viên của bà khá khiếp
sợ, còn Hàn Yên Yên không thấy ngoài ý muốn.
Tang thi trong thế giới mạt thế sẽ không ngừng tiến hóa, đây chính là giả thiết thông dụng trong văn chương tang thi mạt thế mà.
Hàn Yên Yên hoàn toàn đắm chìm vào loại hình thức sinh tồn ở đây.
Trong lúc chiến đấu, băng chùy của cô rốt cuộc đã tiến hóa thành băng
tiễn, một lúc xuyên thủng đầu bốn tang thi.
Lúc bốn tang thi ngã xuống, Hàn Yên Yên thở phào một hơi, thoải mái
trong lòng. Cô định mang dao gọt trái cây chuẩn bị giết đàn tang thi
khác, bỗng đàn tang thi dừng lại.
Hết thảy chung quanh đều dừng lại, ngay cả tiếng đồng bạn chiến đấu
xung quanh khu vực khác cũng biến mất. Cả tiếng côn trùng kêu vang hay
tiếng gió thổi qua, tất cả đều không còn tồn tại.
Là hình ảnh thế giới này bị dừng lại.
Đồng tử Hàn Yên Yên hơi co lại, nắm dao đứng tại chỗ, toàn thân căng chặt.
“Hàn Yên Yên!” Một thanh âm vang lên. Rất quen thuộc, Hàn Yên Yên không hề muốn nghe đến thanh âm này – Thanh âm điện tử.