“Tiểu Khác có biết dì muốn em theo học ở đâu không?” Hàn Yên Yên hỏi.
Đường Khác dĩ nhiên biết, thành thật trả lời: “Đông Thần ạ.”
Đông Thần là trường Hàn Yên Yên dang học, học sinh trong đó đều có huyết
thống cao quý, gia thế hào môn, tinh thần lực bẩm sinh ít nhất cũng phải cấp A. Bất kể là ai trong số họ, từ khi sinh ra đã được định trước là
cơ giáp sĩ ưu tú.
Nơi đó có nền giáo dục hàng đầu, cơ giáp cũng
là hàng đầu, rất nhiều vĩ nhân khi còn thuở thiếu thời đã tạo dựng nền
móng quan hệ sâu sắc ở nơi này. Môi trường này chính là nơi tụ tập tầng
lớp tinh anh phú quý.
Hân Nhã muốn Đường Khác chen chân vào tầng lớp này, dưới góc độ của một
người mẹ thì không có gì là đáng trách. Nhưng căn cứ vào giả thiết Hàn
Yên Yên tạo lập, để thực hiện ước mơ bồi dưỡng Đường Khác thành cơ giáp
sĩ tinh anh, mà bà không đủ sức để đầu nhập vào giới quý tộc này, nên bà đã bỏ đi tự tôn cuối cùng của mình, dựa vào gia chủ Hàn gia, trở thành
một trong những người tình của ông.
Hàn Yên Yên không định để
cốt truyện đi theo hướng nguyên bản ban đầu. Cô có dự tính của cô, cô
hoạch định trước khi Leo tỉnh lại, ở thế giới này tận dụng càng nhiều
giờ càng tốt.
Cô không muốn thức tỉnh Đường Khác.
“Tiểu
Khác, chị biết em là một cậu bé rất thông minh, để chị giải thích cho em tình huống hiện tại ở đây một chút.” Cô kéo Đường Khác ngồi dưới bóng
cây trên bãi cỏ, ôn nhu giải thích tình huống ở Đông Thần cho cậu.
“Mỗi người đều có bối cảnh riêng biệt, họ thích tụ tập cùng những người có
cùng bối cảnh, sau đó sẽ hướng chỗ cao mà phát triển.” Cô nói, “Nhưng
mà, đối với những đứa bé không nên thuộc về nơi đó, bọn họ sẽ rất tàn
khốc, khi dễ, xa lánh, thậm chí là bắt nạt.”
Trước đôi mắt thiên chân vô tà của cậu bé, cô xé mở hiện thực tàn nhẫn cho cậu xem. Cô nhìn đôi mắt của cậu, hiểu rằng cậu hoàn toàn nghe hiểu được
“Mẹ em
đoán sai rồi.” Hàn Yên Yên nói, “Bà ấy cho rằng ở nơi đó em có thể có
những đặc quyền tốt nhất, hoàn cảnh học tập cùng bạn bè tốt nhất.”
“Nhưng sẽ không có ai làm bạn với em, đúng không ạ?” Đường Khác hỏi. Cậu là
một cậu bé thông minh trưởng thành sớm, nói một chút là sẽ thông.
“Mong muốn của mẹ em cũng sẽ không được thực hiện, ngoại giao không ổn ngược
lại còn gây ảnh hưởng tới con đường học tập của em. Học phí đắt đỏ sẽ
khiến cho mẹ em phải làm ra một chút việc trái với ý muốn” Hàn Yên Yên
nói với cậu.
Sắc mặt Đường Khác bỗng trở nên cực kỳ khó coi. Cậu thậm chí có thể nghe hiểu tính ám chỉ trong lời nói của cô.
Với vẻ đẹp của Hân Nhã, dù là ngày thường, khi bôn ba khắp nơi hỏi thuốc
cho chồng, bà cũng gặp vài tên đàn ông hèn mọn lợi dụng người khác mà tỏ ý giúp đỡ. Đường Khác dĩ nhiên đã từng thấy qua, mới có thể rõ ràng.
“Tiểu Khác, dù chị mới gặp em lần đầu, nhưng chị đặc biệt thích em. Chị có đề nghị muốn đề xuất cho em, em có nguyện ý nghe không?” Hàn Yên Yên hỏi.
Đường Khác nhìn khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ của cô, nặng nề gật đầu.
Hàn Yên Yên mở trí não đang đeo trên bàn tay ra, mở màn hình, đưa ra một
đoạn thông tin. Búng tay một cái, những tin tức kia liền truyền tống vào trí não trên tay Đường Khác.
Đường Khác giơ cổ tay lên, ngưng thần xem màn hình, hỏi: “Áo Lâm?”
“Dù không phải là tốt nhất, cũng không chói mắt như Đông Thần, nhưng phong
cách dạy học rất nghiêm cẩn, chất lượng dạy học không thua Đông Thần là
bao. Nhược điểm lớn nhất của nó là không có bối cảnh lớn mạnh như Đông
Thần thôi.” Hàn Yên Yên nói, “Nhưng ở nơi đó có rất nhiều người có thể
làm bạn với em, em cũng có thể an tâm học hành.”
Cô sờ đầu cậu, nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu bé: “Dì muốn cho em thứ tốt nhất, nhưng mà dì sai rồi.”
“Em không cần thứ tốt nhất, em chỉ cần làm tốt nhất trong khả năng của em là được.”
Người hầu nhìn thấy cậu bé tới làm khách hôm nay đứng lên, nhanh chóng chạy
tới lầu chính. Cô nhìn đại tiểu thư xin chỉ thị: “Có cần tôi đi theo
không ạ?”
“Không cần, làm gì thì làm đi.” Hàn Yên Yên nói.
Người hầu lui về sau, Hàn Yên Yên nhìn chằm chằm một đoá hoa nhỏ bên chân.
Trong thân thể có một luồng năng lượng kỳ dị. Ở tận thế, Hàn Yên Yên đã có
kinh nghiệm sử dụng dị năng, có nền tảng trước kia, rất nhanh cô đã
thích ứng với lực lượng hiện tại. Nháy mắt một cái, đoá hoa nhỏ bị lực
lượng vô hình xoắn nát, tan thành từng mảnh chìm nhập vào thảm cỏ phía
dưới.
Tinh thần lực, rất tuyệt nha. Đáng tiếc, là giả, Hàn Yên Yên thở dài.
Tinh thần lực hiện tại cô đang sở hữu, là do thế giới này giao phó cho
“Thiếu nữ Hàn Yên Yên”, cũng giống như dị năng của “Tận thế Hàn Yên
Yên”, là bộ phận thuộc về bản chất nhân vật, giống chân tay không thể
nào chia cắt, cũng không thể mang khỏi thế giới này.
Nhưng mà không sao, cô có rất nhiều thời gian và sức lực để nghiên cứu.
Cách Trịnh Nghiêu vận dụng để sụp đổ thế giới chính là tinh thần lực, cách
Nghiêu Sâm dùng để dừng đường đạn của là tinh thần lực.
Hàn Yên
Yên đã từng để đạn dừng một chốc, trong nháy mắt kia, trong cơ thể cô có một lực lượng ngo ngoe muốn bùng nổ. Mặc dù không biết có phải do Leo
chặt đứt thế giới kia nên không thể bạo phát ra hay không, nhưng Hàn Yên Yên khẳng định, cỗ lực lượng kia không thuộc về thế giới Nghiêu Sâm.
Lực lượng đó, nằm ở bên ngoài thế giới, là thứ thuộc về cô. Đồng thời, lực
lượng kia cho cô cảm giác, giống với cảm giác uy áp cô cảm nhận được
trên người Nghiêu nguyên bản.
Không biết vì nguyên cớ gì, một
người bình thường như cô lại có khả năng sử dụng tinh thần lực. Theo Hàn Yên Yên suy đoán, vấn đề này có khả năng liên quan tới gen trị liệu mà
Leo từng đề cập.
Nếu Leo ở đây, đại khái sẽ mắng một câu “Mẹ nó, lại bị đoán ra!”