Sau khi hệ thống phát ra chất giọng cứng ngắc quen thuộc, Hàn Yên Yên đã trải qua quá trình kỳ diệu nhất cuộc đời mình.
Có lẽ thần linh cùng lắm chỉ như thế này.
Cô nhìn thấy sao trời vận chuyển, cô nhìn thấy lá cây bay xuống hóa thành
phân bón cho đất, cô nhìn thấy tro bụi trôi nổi trong không khí, bay
bổng dưới ánh mặt trời. Cô nhìn thấy vô số người, nhìn thấu quá khứ
tương lai của bọn họ cùng những dây tơ quan hệ dày đặc của mỗi người.
Cô nhìn thấy một điểm loé sáng giữa dòng người, đây là mục tiêu nhiệm vụ.
Cô nhìn người đó dần dần đan xen cùng những người khác, chìm nổi vào mớ
dây tơ quan hệ.
Sau khi khung sườn logic của thế giới được lập
lên, vô vàn số liệu bắt đầu đổ vào lấp đầy những lỗ hổng. Hệ thống dần
lấp thêm chi tiết cụ thể vào thế giới, bổ sung nội dung vào một quyển
sách, bổ sung mùi hương vào một đóa hoa, thêm màu son vào một hãng nổi
tiếng.
Logic khiến thế giới thành lập, chi tiết khiến thế giới chân thật.
Giữa muôn vàn số liệu đó, có thứ Hàn Yên Yên cần. Trong lúc xây dựng khung
sườn, cô đã lặng lẽ tuồn hàng cấm vào. Run sợ lỡ làm trái với quy tắc an toàn sẽ kích động tới Leo, cô tận lực dùng phương thức luồn cúi để đạt
được mục đích của mình.
May mà, không có bất kỳ cảnh báo dị thường nào.
Khi thế giới sắp hoàn thành, Hàn Yên Yên nhìn hàng ngàn hàng vạn khuôn mặt
bất đồng liên tiếp bên trong, một ý nghĩ mới nảy ra trong đầu cô.
Cô dùng ý nghĩ ra lệnh cho hệ thống, lúc này lại bị cự tuyệt.
“Cự tuyệt. Phục chế nhân vật trong thế giới đã tạo dựng trước đó cần sự cấp phép của quản lý viên. Yêu cầu xây dựng sư thao tác sau khi được đồng
ý.” Hệ thống trả lời.
Hàn Yên Yên cảm thấy thất vọng.
“Xây dựng sư, thế giới còn cần bổ sung giả thiết nào nữa không?”
Hàn Yên Yên dồn nén cảm xúc trong lòng lại, ép buộc bản thân phải lý trí
lên: “Thời gian trong thế giới có đồng bộ với hiện thực không?”
“Thời gian trong thế giới có thể điều chỉnh.”
“Cuộc đối thoại lúc nãy giữa tôi với Leo tốn bao nhiêu thời gian trong hiện thực?”
“Năm phút.”
“Thời gian tôi tiến vào hệ thống trở thành xây dựng sư đã bao lâu rồi?”
“417 tiếng 21 phút. Cô muốn chính xác mấy giây không?”
417 tiếng, hơn nửa tháng.
Đôi mắt Hàn Yên Yên đen dần: “Còn chậm hơn tôi tưởng. Tôi nhớ rõ thế giới
đầu tiên tôi xây dựng, tôi ở trong đó hai tháng, sau này thế giới hỏng
mất, Leo từng nói tôi không cố gắng được hơn mười phút.”
“Trước
khi quỹ đạo hành động của xây dựng sư và khách hàng tiếp xúc với nhau,
thời gian trong thế giới có thể tiến hành gia tốc.”
“Nếu có thể tiến hành gia tốc, vì sao sau này lại chậm thế?”
“Vì có một khách hàng kiêm người trả tiền muốn tham gia vào quá trình theo
dõi, để chiếu cố tốc độ tiếp thu thông tin của đại não vị đó, tốc độ vận hành thời gian trong thế giới không thể quá cao.”
“Đã hiểu.”
“Xây dựng sư có vấn đề khác không?”
“Tôi có quyền hạn điều tiết tốc độ thời gian không?”
“Xây dựng sư được phép sử dụng quyền hạn này. Xây dựng sư, giờ có thể sinh thành thế giới không?”
“Có thể, nhưng….” Hàn Yên Yên nói, “Gia tăng tốc độ dòng chảy thời gian….”
Thế giới sinh thành.
Hàn Yên Yên mở mắt ra, không một chút nôn nóng. Từ giờ tới lúc Leo rời giường, cô có rất nhiều thời gian.
Ngay trong khoảnh khắc mở mắt, mọi tin tức trong đại não lập tức bật lên.
Tất cả mọi thứ do bản thân tự phác họa ra, biến thành tin tức cụ thể,
nhét đầy vào ý thức của cô. Lúc này đây, Hàn Yên Yên là một đại tiểu
thư, người thừa kế.
Đúng vậy, đường đường là đấng sáng tạo ra thế giới này mà phải ăn cỏ ăn trấu ở đây thì thật quá thể.
Vị đại tiểu thư mở mắt ra, nằm trên chiếc giường lớn vừa hoa lệ vừa mềm mại, căn phòng xa hoa tựa như phòng công chúa.
Hàn Yên Yên ngồi dậy, ánh nhìn đầu tiên chạm vào cánh tay nhỏ nhắn lộ ra
bên ngoài váy ngủ, một bàn tay nho nhỏ, váy ngủ che ngang ngực. Cô nhảy
xuống giường, vào phòng thay đồ. Trong gương hiện lên một hình ảnh của
một bé gái.
Đáng yêu xinh xắn như thể khắc ra từ ngọc vậy, và còn rất nhỏ.
Vị đại tiểu thư này năm nay mới mười hai tuổi.
Có lẽ bởi vì Leo đã ngủ, khiến cô có toàn quyền phụ trách xây dựng thế
giới, nên dung mạo của thiếu nữ Hàn Yên Yên này có thể nói là tiệm cận
gần nhất với từ “Thịnh thế mỹ nhan” so với tất cả dung mạo từ trước tới
nay.
Hàn Yên Yên thực sự thích gương mặt này, rất muốn nhìn thấy bộ dáng trưởng thành của bản thân, hy vọng…. đừng hao tàn nha.
Hàn Yên Yên nhỏ bé soi gương xong rồi bước khỏi phòng vệ sinh. Phòng ngủ xa hoa cực kỳ lớn, bên cạnh giường lớn là một cánh cửa cực lớn. Hàn Yên
Yên bước tới, hai tay đẩy cánh cửa ra.
Ánh mặt trời ấm áp hoà
cùng gió lạnh ập tới, Hàn Yên Yên đặt đôi chân trần lên ban công rộng
lớn. Trong phòng này, hai chữ cực lớn bị sử dụng quá nhiều lần, bởi vì
nơi này không phải chỉ là căn nhà bình thường, mà là một toà kiến trúc
cung điện hùng vĩ mà xa hoa.
Hàn Yên Yên đạp gió đi tới sát lan
can, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh trang viên. Xa xa có một thứ gì đó
ánh lên trong mắt cô, cô nheo mắt lại, một chiếc xe bay màu đen đang
chậm rãi tiến vào từ cổng lớn nhà cô.
Đây là một phép thử nhỏ
của Hàn Yên Yên. Công nghệ kỹ thuật của thế giới giả lập này có trình độ cao hơn thế giới nguyên bản của cô. Kết quả đúng như dự đoán.
Một gã đam mê công nghệ như Leo, chắc chắn không thể không nghĩ tới điểm
này. Hàn Yên Yên cũng hiểu, dù nơi này có nền công nghệ cao hơn quê nhà
của cô thì còn lâu mới với tới trình độ của thế giới nơi Leo đang ở.
Không sao, mục tiêu của cô vốn không phải để học loại công nghệ này.
Xe bay dừng bên ngoài nhà chính, người làm bên ngoài chào đón chiếc xe.
Cánh cửa xe bật mở lộ ra một người phụ nữ đang nắm tay bé trai từ từ
bước xuống.
Đây là lần đầu tiên cậu bé được đi vào trang viên mà mẹ luôn miệng nhắc tới, lần đầu nhìn thấy kiến trúc hoa lệ như vậy,
không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Trên kia nơi ban
công, một cô bé nho nhỏ mặc chiếc váy lụa trắng mềm mại, đang ghé vào
lan can nhìn xuống dưới. Mái tóc xoăn nhẹ của bé rủ xuống, bay bay trong gió, khuôn mặt tinh xảo tựa như không thuộc về thế giới loài người.
Thấy cậu bé đang ngẩng đầu nhìn mình, cô cũng nhìn lại rồi biến mất sau
lan can ban công.
Tựa như giọt nước bốc hơi dưới ánh mặt trời, không lưu lại chút dấu vết nào.
Cậu bé sợ tới ngây cả người. Là ảo giác hay là sự thật… cậu thấy được… thiên sứ?
Hàn Yên Yên tái mặt, chân trần chạy về phía phòng ngủ.
Lúc nãy tiếp nhận quá nhiều tin tức, những suy nghĩ bay trong đầu cũng quá
nhiều, nhất thời cô còn chưa phản ứng kịp. Ngay lúc thấy được mục tiêu
nhiệm vụ, cô mới chợt nhận ra, ông ta khác hoàn toàn với Nghiêu, ông ta
là người mất! Không hề có thân xác! Thứ còn tồn tại trên nhân thế này
chứng minh ông từng là một người sống chỉ là một “Tinh thần lực nguyên”
vô hình.
Vậy đó còn không phải là… là….
Hàn Yên Yên xoa xoa cánh tay, ép da gà da vịt vừa nổi lên về vị trí.