Ảnh Đế Là Miêu Nô
Edit: Yuu.
Rất nhiều người nói, thế giới giả tưởng rất ăn linh cảm. Lúc nào biên kịch
linh cảm khô cạn, thì cái series này liền kết thúc. Theo thời gian trôi
qua —— thế giới giả tưởng 3 phát sóng. Thế giới giả tưởng 4 sinh ra. Thế giới giả tưởng rồi 6 khai mạc. . . . Dĩ nhiên cũng không có biểu hiện
nào cho thấy biên kịch đã khô cạn ý tưởng! Càng khiến người ta không dám tin chính là, biên tập có phong cách ngày càng sáng tạo hơn, kịch bản
phong cách khác lạ, nhưng từ đầu đến cuối phi thường thú vị. Cao Oánh
rất là cảm khái, "Từ mấy năm trước khi bắt đầu, chị liền đập bao nhiêu
tiền để mong mua được một kịch bản thú vị, đến nay hết thảy thu được bốn phần kịch bản tốt. Vậy mà chỉ một mình em làm hết thảy 6 phần, cũng sớm giao bản thảo nhiều lần. . . Em còn là người sao?"
Đối với cái này, Du Nhiên chỉ cười một tiếng, cũng không thèm để ý. Những
phần tiếp theo không ngừng phát sóng, thế giới giả tưởng ngày càng bạo.
Từ lúc mới bắt đầu không người hỏi thăm, đến bây giờ có vô số công ty
tranh nhau muốn cùng Du Nhiên hợp tác, thật sự là không dễ. Nhớ tới tình cảm lúc trước, Du Nhiên kiên quyết lựa chọn Cao Oánh làm đối tượng hợp
tác, cũng không để ý tới những người khác. Chỉ bất quá không chỉ có
những công ty truyền hình điện ảnh tìm tới cửa, còn có rất nhiều minh
tinh chủ động tìm tới cửa.
Cao Oánh đưa ra một trang giấy, "Những diễn viên này đều muốn đóng thế giới giả tưởng 6, em xem có ai phù hợp không?"
Du Nhiên nhịn không được nhếch miệng, lộ ra vẻ đắc ý. Ha, bình thường phim chiếu mạng doanh thu được cực thấp,diễn viên có chút danh khí cũng chả
thèm diễn. Nhưng là thế giới giả tưởng lại khác, rất nhiều minh tinh nổi tiếng đều tranh nhau muốn diễn, trong đó không thiếu mấy ảnh đế ảnh
hậu. Bởi vì đã phát sóng hơn 5 phần, thế giới giả tưởng sớm đã trở thành phim quốc dân.
Cao Oánh từ đáy lòng cảm khái, "Thời điểm vừa gặp em, chị từ không nghĩ tới có một ngày emi sẽ trở nên lợi hại như vậy."
"Vận khí a." Du Nhiên khiêm tốn biểu thị, "Em cũng không nghĩ tới, mặc kệ
phong cách thay đổi như thế nào, đều có fan hâm mộ nguyện ý tiếp nhận."
"Người xem rất nghiêm khắc, tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt;
nhưng họ cũng rất khoan dung, chỉ cần tác phẩm thật đẹp, chuyện gì cũng
dễ nói." Cao Oánh nhún nhún vai.
** Sau bữa cơm chiều, Du Nhiên ở trên bàn viết kịch bản.
Ban đêm, có 4 người trong một phòng bệnh, y tá một tuần phòng lần cuối
cùng, cũng chủ động thông báo, "Sớm nghỉ ngơi một chút, hai ngày nữa hẳn là có thể xuất viện."
Đợi y tá vừa rời
đi, nhóm người bệnh đó nhao nhao ngồi dậy, ghé vào cùng một chỗ bắt đầu
nói chuyện phiếm. Trong đó, người nam sinh cao ráo hưng phấn đề nghị,
"Chúng ta kể chuyện ma đi a? !" "Không tốt sao?"
Bên cạnh một nam sinh đẩy đẩy mắt kính, "Dân gian có một câu chuyện, ban đêm tụ tập cùng một chỗ kể chuyện ma, sẽ dẫn quỷ tới."
Nữ sinh có bím tóc đuôi ngựa giờ phút này liều mạng gật đầu, "Đúng vậy a
đúng vậy a, đêm hôm khuya khoắt kể chuyện ma thật quá dọa người."
Cuối cùng một nam sinh trọc đầu lên tiếng nói, "Trên thế giới nào có quỷ?
Phải tin tưởng khoa học!" Chợt lời nói lại có chút mâu thuẫn, "Tao từ
trước tới giờ cũng chưa từng ở bệnh viện kể chuyện ma đâu! Tranh thủ
thời gian, ai nói trước?"
NỮ sinh bím
tóc đuôi ngựa liều mạng lắc đầu, biểu lộ rất kháng cự. Người nam sinh
không quan tâm, dẫn đầu nói, " Vậy tao kể trước vậy."
Hắn tận lực dừng lại, dò xét đồng bọn, sau đó đè thấp tiếng nói, "Trong
phòng bệnh, bệnh nhân lúc ngủ, mơ mơ màng màng nghe trong toilet truyền
đến tiếng vang. Rất nhiều người vô ý thức coi là người cùng phòng bệnh
đi nhà vệ sinh, nhưng kỳ thật không phải, là quỷ."
Nữ sinh bím tóc đuôi ngựa liều mạng che miệng lại, sợ mình kêu ra tiếng.
Gã đeo kính vẻ mặt lạnh lùng, "Mày gọi đây là chuyện ma sao? Không có
chút nào đáng sợ."Nữ sinh cố gắng bình tĩnh, không đáng sợ sao? Trên
người cô đã nổi hết da gà rồi có được không? !
"Vậy tới mày kể đi." Người nam sinh không phục. Gã đeo kính trầm tư một lát, dùng ngữ khí khô khan nói, " Khi đó, một người mở cửa sổ để không khí
lưu thông, coi như không ai đụng vào, cửa cũng có thể bị đóng lại. Bất
quá có người nói, đây thật ra là quỷ đóng đã cửa. Cho nên khi cửa đóng
lại, lúc đó lại không có người nào ở đó, nhất định phải nhìn xem trong
phòng cửa sổ có mở không. Nếu như không có mở, khả năng này chính là gặp phải quỷ."Nữ sinh sợ đến nỗi răng đánh vào nhau, toàn thân run theo
tiết tấu. Đang khi nói chuyện, màn cửa dao động. Cô đột nhiên đứng lên,
cơ hồ coi bên trong màn cửa ẩn giấu con quỷ! Quan sát tỉ mỉ, phát hiện
cửa sổ mở ra, là bị gió thổi, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi trở lại giường bệnh.
"Mày nói cũng chả có gì đặc biệt." Người nam sinh chẳng thèm ngó tới.
"Đến tao" Tên đầu trọc nói, " Tao nghe nói có những vong linh khi chết tìm
không được đường về nhà, thường xuyên tại nơi bị tử vong mà quanh quẩn.
Nếu có người gặp loại quỷ này, cũng sẽ mất đi phương hướng."
Gã đeo kính bĩu môi, "Càng không có gì đáng sợ."
Nữ sinh run thành cái sàng, "Tao....tao.... tao.... cái gì cũng đều chưa nghe qua, tao.... tao.... tao... ghét nhất là quỷ! !"
"Aizzz, được rồi." Người nam sinh không có hào hứng, phất phất tay, "Trở về ngủ đi, cảm giác thật nhàm chán." Thế là mấy người ai nấy đều nằm xuống đi
ngủ. Trong đầu nữ sinh đều là truyện ma, nhịn không được liền đi toilet. Lúc rửa tay, thoàng chốc nhìn trong gương hình như có bóng người hiện
lên, không khỏi lên tiếng kinh hãi. Hô xong mới tranh thủ thời gian che
miệng lại, sợ quấy rầy những người khác nghỉ ngơi. Chắc là sợ quá làm
sinh ra ảo giác, vẫn là trong phòng thật sự có mấy thứ bẩn thỉu sao? Nữ
sinh có cảm giác lo sợ bất an. Đi ra khỏi toilet, ở trước mặt cô, "Phanh ——" một tiếng, cửa lớn của phòng bệnh đóng lại! Ở bên cạnh cửa lại
không có ai. Nữ sinh không còn cách nào ức chế nội tâm đang khủng hoảng, mở cửa, đóng cửa một mạch, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh. Nhưng
mà càng khiến người ta tuyệt vọng chính là cô chạy thật lâu mà vẫn chỉ
loanh quanh căn phòng đó. Thật giống như bản thân đột nhiên mất cảm giác về phương hướng. Cuối cùng cô chỉ có thể tìm xó xỉnh nào đó trốn đi run lẩy bẩy, lo lắng chờ đợi hừng đông. Sáng sớm hôm sau, trong phòng bệnh
thêm ra ba cái mắt gấu mèo. Tên đầu trọc mặt trắng bệch, hỏi, "Buổi tối
hôm qua đến cùng là ai giả thần giả quỷ? Trò đùa quá kinh tởm rồi!"
Không ai trả lời. Tên đầu trọc tiếp tục hỏi, "Ai đi toilet, còn đem chăn mền
treo lên?" Gã đeo kính xanh mặt, chậm rãi phun ra mấy chữ, "Không phải
tao." Người nam sinh mặt không biểu tình, "Tao đã xem qua, ba người rõ
ràng đều ở đây, trong toilet vậy mà lại có tiếng vang truyền ra. Vừa vặn ta mắc tiểu, liền ra ngoài đi vệ sinh. Sau khi trở về đã quên khó kĩ
cửa. Gió thổi qua, ngược lại làm cửa đóng lại."
Gã đeo kính tiến hành bổ sung nói rõ, "Âm thanh rất vang, làm ta sợ hết
hồn. Thế là ta đi đóng cửa sổ lại, lúc ngủ có người quên đóng cửa sổ lại a."
Đầu trọc nói tiếp, "Cửa sổ đã bị
đóng kĩ, nhưng cửa rất nhanh bị mở ra, lại rất nhanh bị đóng lại.." Ba
người liếc nhau, cùng nhau đổi sắc mặt. Gã đeo kính nghiến răng nghiến
lợi, "Đều nói ban đêm tụ tập cùng một chỗ kể chuyện ma, sẽ đem quỷ dẫn
tới, nhất định phải chơi!"
Yên tĩnh như
chết. Đúng lúc này, cô y tá vào. "Nha, đều tỉnh rồi?" Cô thuận miệng lên tiếng chào hỏi. Đầu trọc kiên trì đặt câu hỏi, "Đêm qua. . . Bên ngoài
có cái gì kỳ quái xảy ra sao?"
"Chuyện kì quái?" Cô y tá nghĩ nghĩ, hỏi, "Có người đêm hôm khuya khoắt mở cửa lối an toàn có tính không? Làm ra âm thanh còn rất vang."
Ba người nhao nhao lên . Cô y tá nói tiếp đi, "Không biết bị cái gì, cũng
không đi thang máy , nhất định phải đi thang bộ. Một hồi lên, một hồi
xuống, giày vò một hồi lâu. Có bệnh nhân gần đó nghe thấy tiếng mở cửa
đóng cửa thật lâu, buổi sáng vừa đến chỗ tôi phàn nàn." Nói xong, cô cầm qua phiếu ghi chép trên giường bệnh, nhìn phiếu rồi nói, " bệnh tim đột phát, giải phẫu cứu giúp vô hiệu, đêm qua đã qua đời." Bắt đầu thu dọn
giường bệnh. Phiếu ghi chép không còn tác dụng, bên trên còn có ảnh của
bệnh nhân. Đó là một cô gái bím tóc đuôi ngựa, bộ dáng rất là thanh tú. . .
"Quỷ sai bị người hù chết" Lầm bầm
một câu, Du Nhiên bắt đầu sửa chữa các chi tiết. Đột nhiên, phía sau có
người lại gần, từ phía sau vây quanh ôm lấy Du Nhiên, nhẹ giọng thì
thầm, "Còn chưa ngủ sao?"
Du Nhiên múa bút thành văn, cũng không ngẩng đầu lên, "Để cho em viết chút nữa."
Cố Khải rất là bất mãn, "Chẳng lẽ so với anh, em thích kịch bản hơn sao?"
Du Nhiên dừng lại. Cô quay đầu, nghiêm túc nói, "Không thể nào."
Cố Khải nhẹ nhõm đem lão bà đại nhân ôm ngang lên, hướng phòng ngủ đi tới, bước chân phá lệ nhẹ nhàng. Du Nhiên thì bắt đầu trình bày những thành
tự, "Năm nay ngoại trừ thêm hai phần kịch bản của thế giới giả tưởng, e
còn định viết kịch bản phim truyền hình về đánh bạc. Em muốn làm cho tất cả mọi người đều biết, em không phải không biết viết loại kịch bản khác mà chỉ là em lười nhác viết!" "Đến lúc đó anh tới tuyên truyền. Thành
nam chính luôn cũng được, nhất định có thể gặp may." "Hài lòng hay
không? Kích động hay không? Có phải là đặc biệt kích thích? !"
Cố Khải đem lão bà đại nhân đặt lên giường, giúp cô đem tóc cắt ngang trán vén lên, nghiêm túc nói, " Hiện tại trong đầu anh chỉ có 1 suy nghĩ."
"Hả?" Du Nhiên nháy nháy mắt.
"Ngậm miệng, nằm ngửa mặc cho lột."
"Ồ. . ."
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả có lời muốn nói:
Bím tóc đuôi ngựa: Hù chết quỷ QAQ
Toàn kịch chung. Có chút nội dung cắt giảm mất, nghĩ viết kịch bản đều có ghi. Cứ như vậy đi, rất tốt.
'''''''''''''''''''''''''''''HOÀN''''''''''''''''''''''''''''''''