Chờ thư ký đi ra, người đàn ông đứng dậy đi đến đứng trước cửa kính to,
ngắm nhìn cảnh tượng hoàn toàn khác lạ so với quá khứ, trong mắt lộ ra
một tia xúc động và mong chờ nhè nhẹ.
Em cũng ở đây sao?
*
Lúc chập tối Hạ Thừa Diễn mang theo quà tặng đắt tiền được thư ký chọn kĩ
đi đến biệt thự Tần gia. Lúc đến cửa biệt thự, quản gia đã đứng ở cửa
tiếp đón.
"Chào buổi tối Hạ tiên sinh, thiếu gia và phu nhân đã ở bên trong đợi ngài, chúc ngài có một bữa tối vui vẻ."
Nghĩ đến sắp phải nhìn thấy người anh họ mặt không biểu cảm, cả người toát
ra không khí còn lạnh hơn cả điều hòa. Trong lòng Hạ Thừa Diễn có chút
không muốn vào, tất nhiên nhiều nhất vẫn là chột dạ. Trong quá khứ nếu
hắn có thể không gặp Tần Thâm thì hắn nhất định không gặp, hôm nay bất
đắc dĩ lắm hắn mới phải đến.
Đến giờ Hạ Thừa Diễn vẫn còn nhớ rõ, lúc bé hắn bị mẹ đưa đến Tần gia chơi
với Tần Thâm. Bởi vì tuổi nhỏ không hiểu chuyện vẫn cho là người anh họ
không nói chuyện cũng không để ý tới hắn kia không nói được. Sau đó
trong cơn tức giận đã giật lấy khối ngọc màu đen trên cổ Tần Thâm, còn
tiện thể mắng anh là người câm điếc.
Cho dù đồ vật của mình bị cướp đi Tần Thâm cũng chỉ dùng đôi mắt như pha lê đen kia nhìn chằm chằm hắn, không khóc, không làm khó hắn cũng không
chạy đi mách mẹ. Ngược lại hắn làm người xấu lại bị dọa sợ không nhẹ,
cầm lấy khối ngọc chạy đi tìm mẹ, sau đó lại khóc đến mức mẹ hắn phải
dẫn hắn đi về.
Nghĩ đến đây, Hạ Thừa Diễn lấy ra từ trong ví một khối ngọc màu đen buộc dây đỏ, đến nay hắn còn chưa trả lại cho Tần Thâm.
Nếu không phải lúc hắn đến Mạc gia từ hôn, Mạc Nhiên nhìn thấy khối ngọc
này liền cùng hắn náo loạn một trận. Đúng là hắn đã quên mất còn có một
món đồ như vậy, người phụ nữ kia cũng không nhìn cho kĩ xem khối ngọc
này ở đâu ra, lại còn nói cô ta cũng có một cái giống vậy. Hạ Thừa Diễn
không có chút kiên nhẫn nào liền đẩy cô ta ra, không nghĩ rằng sẽ lỡ tay đẩy ngã.
Nghĩ đến dáng
vẻ gấp gáp của Mạc Nhiên lúc đấy Hạ Thừa Diễn có chút buồn cười. Đồ mà
người thừa kế Tần gia đeo, một đứa con gái ngốc như cô ta làm sao có
được chứ. Không lẽ là một đôi sao?
Cất kĩ khối ngọc, Hạ Thừa Diễn liền đi vào cửa. Hắn phải tìm cơ hội mang cái này đi trả rồi nói xin lỗi mới được.
Thấy cháu trai bên ngoại đến Chung Hân Ý rất vui vẻ. Biệt thự Tần gia lớn
như vậy, ban ngày trừ người giúp việc ra thì chỉ có mình bà ở đây. Bà
không thích ra ngoài giao tiếp, cũng không có bạn bè nào thân thiết. Tuy sau khi con trai tan làm sẽ về đây nhưng do bệnh tình của nó mà một
ngày nói chuyện với bà chưa đến mười câu. Vì vậy thời gian bình thường
của bà rất nhàm chán.
"Chào buổi tối, dì cả." Hạ Thừa Diễn ngoan ngoãn chào hỏi, sau đó lấy ra một đống quà tặng lớn.
"Cháu nha... đến thì đến còn mang những đồ này đến làm gì" Chung Hân Ý cười
ôn hòa sau đó liền hỏi nhiều vấn đề không quan trọng. Đối với vấn đề
tình cảm của đứa cháu trai này, em gái muốn nhờ bà khuyên thằng bé một
tý, Chung Hân Ý nửa chữ cũng không nói tới.
Lâu lâu cháu trai mới đến chơi một lần, giờ mà nói những chuyện kia làm cho nó không vui. Hơn nữa bà cũng không hiểu rõ về cô gái kia không thể đưa ra đánh giá. Vậy thì tốt nhất đừng đề cập đến.
Nói chuyện với trưởng bối được một lúc nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tần
Thâm đâu, Hạ Thừa Diễn khó hiểu hỏi: "Anh họ đâu rồi dì, sao cháu không
thấy anh ấy?"
Nhắc đến
con mình, Chung Hân Ý vô cùng vui vẻ: "Cháu cũng không phải không biết
tính tình của nó, từ lúc về đến giờ vẫn luôn ở trên lầu xử lí tài liệu.
Cháu muốn lên đấy tìm nó không?"
Hạ Thừa Diễn vội vàng lắc đầu, sau khi nhận ra mình đã từ chối theo bản
năng hắn liền bổ sung: "Chắc anh họ đang bận, cháu cũng không muốn đi
làm phiền anh ấy, chờ tí nữa ăn cơm xong cháu sẽ tìm anh ấy nói chuyện."
Chung Hân Ý như bị nhắc nhở: "Đúng vậy, cũng sắp đến giờ ăn cơm, cháu ngồi đây đợi một lúc, để dì nói bảo mẫu dọn cơm."
Lúc ăn cơm, cuối cùng Tần Thâm cũng xuất hiện ở bàn ăn, Hạ Thừa Diễn lúng
túng nói một câu: "Chào buổi tối anh họ" liền không nói gì nữa.
Hắn chắc chắn mình chưa từng kinh sợ ở trước mặt người thứ hai, ngay cả
trước mặt cha hắn cũng không như vậy. Nhưng hết lần này đến lần khác ở
trước mặt Tần Thâm sợ hãi đến mức này.
Chỉ có thể lấy lí do là khi còn bé bị ám ảnh. Hạ Thừa Diễn đã cảm nhận sâu
sắc được Tần Thâm người không có chút tình cảm nào này đáng sợ bao
nhiêu, không tức giận cũng không vui mừng. Người bình thường đều biết
thể hiện buồn vui, anh ta có phải là người bình thường không vậy?
Tần Thâm liếc mắt nhìn người em họ thấp hơn mình mười cm, nhàn nhạt đáp lại một tiếng "ừ" sau đó không nói gì nữa. Hạ Thừa Diễn thấy anh họ không
còn nhìn mình nữa mới dám thở dài nhẹ nhõm. Sao hắn lại cảm thấy ánh mắt vừa nãy của Tần Thâm có chỗ không thích hợp?
Loại ánh mắt mang theo địch ý nho nhỏ nhìn hắn như không thích. Nhưng Tần
Thâm mắc bệnh thiếu hụt tình cảm sao có thể mang những cảm xúc này thể
hiện ra ngoài?
Hạ Thừa
Diễn ngẩng đầu lén lút nhìn nhưng lại phát hiện người đàn ông kia đã lấy lại vẻ mặt không biểu cảm như trước mới nhẹ nhàng thở ra. Như thế này
mới đúng, ngay cả khi bị hắn cướp đi khối ngọc mà anh ta cũng không tức
giận thì làm sao có thể vô duyên vô cớ nảy sinh địch ý với hắn được.
Lúc ăn cơm, cuối cùng Hạ Thừa Diễn cũng cảm nhận được bữa cơm yên tĩnh đến
nhàm chán trong suốt hai mươi năm cuộc đời. Trong suốt bữa cơm không ai
nói lời nào, bởi vì gia giáo tốt đẹp đã dạy cho họ ngay cả khi ăn cơm âm thanh nhai nhuốt cũng phải nhỏ đến mức không nghe thấy.
Chung Hân Ý đã sớm quen với bầu không khí như vậy, chỉ có Hạ Thừa Diễn cảm
thấy mỗi một phút trong bữa cơm là một loại giày vò. Khó khăn lắm mới
kết thúc bữa tối, Hạ Thừa Diễn nghĩ đã có thể xin phép ra về, nhưng
không ngờ Tần Thâm cả buổi tối không nói câu nào đột nhiên mở miệng.
"Tôi có chuyện muốn hỏi cậu, cậu ra đây với tôi một lúc."
Nghe vậy Hạ Thừa Diễn liền đứng nguyên tại chỗ, nếu có thể quay chậm động
tác lại, nhất định sẽ đem vẻ mặt khiếp sợ trong nháy mắt của hắn làm
thành bản sao hoàn chỉnh.
Tần Thâm, người anh họ một năm gặp mặt chưa được vài lần của hắn.... Muốn cùng hắn nói chuyện riêng?!