Mặc kệ nhóm người Mạnh Yến Phương phản đổi như thế nào, chỉ cần với tư cách là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất, thì hiện tại Mạc Nhiên chính là
người có tiếng nói lớn nhất trong số các cổ đông ở đây.
Huống chi, bây giờ Mạc Nhiên có thể thay mặt Tần Thâm nói chuyện, đương nhiên người có quyền lớn nhất trong Tần thị là cô.
Chính vì vậy sẽ có người không phục, nhưng cũng chỉ có thể đem cơn tức này
nuốt lại vào bụng, lúc Mạnh Yến Phương lấy cổ phần áp bức người khác,
thì cũng nên chuẩn bị tinh thần sẽ bị người khác dùng phương pháp này áp bức lại.
"Tần thị quyết
định chuyện gì cũng không cần đến loại phụ nữ như cô đến quản, tôi thấy
Tần Thâm là bị điên rồi, lần này sớm muộn gì Tần thị cũng xong thôi!"
Quá tức giận nên chỉ có thể để lại một câu mỉa mai như vậy liền xoay
người rời đi, mặt khác những người cùng phe với hắn hai mắt nhìn nhau
một lúc rồi cũng rời đi theo.
Mạnh Yến Phương hừ lạnh một tiếng, hắn chính là muốn đem những người này rời đi, hắn thật sự muốn nhìn xem không có bọn họ, một thư kí dẫn theo một
con nhóc chưa đầy hai mươi lăm tuổi kia sẽ quản Tần thị như thế nào cho
tốt.
Đừng để đến lúc đó
Tần thị trở nên hỏng bét trong tay người phụ nữ này, lúc ấy Tần Thâm
đang hôn mê cũng có thể tức giận mà tỉnh lại.
Nhóm người Mạnh Yến Phương vừa rời đi, toàn bộ phòng họp lập tức vơi đi hơn
phân nửa người, trong lúc nhất thời chỉ còn lại nhóm cổ đông bên phe Tào Hành Vân.
Tuy rằng phản ứng không có mãnh liệt giống Mạnh Yến Phương, nhưng khi Tào Hành Vân
nhìn tiểu cô nương còn không đến 25 tuổi, trong lòng cũng vô cùng bất
an.
Đương nhiên, thái độ của ông vẫn tốt hơn rất nhiều, quay qua hỏi thư kí: "Thư kí Từ, có thật là Tần tổng quyết định không? Với lại Tần tổng bây giờ như thế nào
rồi?"
"Chuyện này tất
nhiên là do Tần tổng quyết định, nếu Tào đổng sự không tin tôi thì có
thể tự mình đi kiểm tra tờ giấy chuyển nhượng cổ phần này, hơn nữa phu
nhân cũng biết và đã đồng ý chuyện này."
Thư kí chỉ trả lời vế trước, còn vế sau, tất nhiên sẽ không thể nói ra.
Nói thật, đối với toàn bộ Tần thị to lớn như vậy lại để cho Mạc Nhiên quản
lý, trong lòng anh ta cũng không có thoái mái. Chẳng lẽ trước mặt mọi
người nói để Mạc tiểu thư quản lý, nhưng trên thực tế Mạc tiên sinh sẽ ở sau lưng hỗ trợ?
Anh ta cũng chỉ có thể hy vọng như vậy.
Tào Hành Vân nhận lấy giấy tờ chuyển nhượng cô phần trong tay thư kí Từ,
nhìn kĩ từng chữ một, xác định văn kiện này là thật, không có nửa điểm
giả dối.
"Tào đổng sự, chúng ta đây là......" Đột nhiên có người mở miệng, nhìn về phía Tào Hành Vân trong mắt tràn đầy nghi vấn.
Bọn họ có nên trực tiếp rời khỏi đây giống Mạnh Yến Phương không? Tập đoàn
Tần thị lớn như vậy lại để cho một tiểu cô nương tới quản lý, hơn nữa
còn là bạn gái của Tần Thâm, nào có chuyện hoang đường như vậy!
Tào Hành Vân hiểu rõ ý của đối phương, trong lúc nhất thời liền do dự đứng
im ở đó, ông là nguyên lão ở Tần thị, đương nhiên sẽ hy vọng Tần thị
càng ngày càng tốt, ông thậm chí biết Mạnh Yến Phương cũng suy nghĩ như
vậy, chỉ là ông ta quá xúc động, không suy nghĩ đủ, lại luôn đối nghịch
với Tần Thâm, thích tự cao tự đại, nên bây giờ mới lộ ra vẻ chán ghét
như vậy.
Chỉ là, vừa rồi
thư kí Từ cố ý lảng tránh vấn đề thứ hai của ông, thậm chí lấy cô gái
này ra làm lá chắn, chỉ sợ Tần Thâm thật sự là đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Tào Hành Vân vô cùng lo lắng.
Như nhìn ra sự lo lắng của ông, Mạc Nhiên đột nhiên cười nói: "Tào đổng sự, A Thâm đã từng nói với tôi, ở công ty ngài là người anh ấy tín nhiệm
nhất, cũng là vị trưởng bối ủng hộ anh ấy lớn nhất."
Tào Hành Vân bỗng dưng sửng sốt, nghe lời cô nói, suy nghĩ cũng nhớ về quá khứ.
Lúc trước Tần Lâm Chí đột ngột qua đời, Tần thị to lớn như vậy bất thình
lình đè trên vai Tần Thâm, lúc trước Tần Thâm còn đang ở nước ngoài dốc
lòng học tập, trong nhà xảy ra chuyện, anh không thể tiếp tục việc học
của mình chỉ có thể về nước để nhận trách nhiệm này.
Tuy rằng lúc đó Tần Thâm đã có năng lực kinh người, nhưng cũng chỉ là người mới đến Tần thị, nên có không ít cổ đông cấp cao không phục, mà lúc này Tào Hành Vân là cổ đông đầu tiên đứng ra ủng hộ Tần Thâm, đã giúp đỡ
anh đứng vững gót chân ở tập đoàn Tần thị, thay anh dọn không biết bao
nhiêu vật cản đường.
Có thể nói ông tận mắt nhìn thấy Tần Thâm ngày một đi lên, tự mình phát triển Tần thị lớn mạnh, còn ưu tú hơn cả Tần Lâm Chí.
Tào Hành Vân vẫn luôn cảm thấy tự hào về vãn bối.
Mà khi Mạc Nhiên nói những lời này, cũng làm ông nghĩ thông suốt một chút
sự việc, có lẽ tiểu cô nương cố ý nói những lời này là có mục đích.
Nếu ông đã tín nhiệm Tần Thâm, vậy tại sao lại không thể tín nhiệm thêm một lần, tin tưởng Tần Thâm sẽ không dùng người lung tung, không xúc động
đến mức đem công ty Tần Thâm do chính mình cực khổ gầy dựng tùy tiện
giao cho người không có năng lực.
Từ lời nói của Mạc Nhiên, Tào Hành Vân đều thấy được ý tứ này.
Nghĩ đến đây, Tào Hành Vân như thông suốt, không khỏi cười một tiếng, đối
với Mạc Nhiên nói: "Cô nói đúng, có lẽ chúng ta nên tin tưởng lẫn nhau."
Ông nguyện ý tin tưởng quyết định của Tần Thâm.
"Mạc tiểu thư......"
"Gọi tôi là Mạc Nhiên được rồi." Với vị trưởng bối mà Tần Thâm rất tin tưởng, tất nhiên Mạc Nhiên cũng tôn kính ông.
"Vậy được, Mạc Nhiên, cảm ơn cô lúc này đã ra mặt, nếu về phương diện của
công ty có yêu cầu giúp đỡ gì thì có thể trực tiếp đi tìm tôi."
Lời này đã khẳng định ông hoàn toàn tin tưởng Mạc Nhiên, mặt khác cũng
khiến cho những cổ đông còn lại kinh ngạc trong chốc lát, sau đó trong
lòng cũng có đắn đo.
Mạc Nhiên vui vẻ mà vươn tay ra: "Cảm ơn chú Tào, cháu sẽ không làm cho Tần Thâm và ngài thất vọng." Mạc nhiên gọi ông là chú đã lập tức kéo gần
quan hệ hai người lại.
Tào Hành Vân nắm lấy tay cô, vẻ mặt càng ngày càng ôn hoà: "Vậy phải nhờ vào cháu rồi."