Triệu Tinh Nghiên thất bại trở về, mà vừa nãy mới khoác lác trước mặt Hạ Chấn Quốc, nên bây giờ cô ta cũng không lập tức về nhà.
Trùng hợp, lại có mấy chị em thân gọi điện thoại đến muốn hẹn cô ta đi tụ
tập, Triệu Tinh Nghiên lập tức đồng ý lời mời. Cho đến khi mấy người kết thúc liên hoan, đang chuẩn bị đi ra từ nhà hàng xa hoa, đột nhiên có
người bên cạnh chọc chọc cánh tay cô ta nói: "A, Nghiên Nghiên cậu mau
nhìn bên kia xem, người phụ nữ kia nhìn rất giống Mạc Nhiên!"
Tên Mạc Nhiên này giống như một cái công tắc, lập tức thu hút sự chú ý của
Triệu Tinh Nghiên, nhìn theo hướng mà người bạn kia vừa chỉ.
Đó là một chiếc xe ô tô đen bắt mắt, bên cạnh Mạc Nhiên còn có một người
đàn ông, người này còn mở cửa hộ Mạc Nhiên, dùng tay đặt vào khung xe
che cho cô ngồi vào. Chỉ là người đàn ông kia luôn quay lưng về phía bọn họ, cho đến khi người kia ngồi vào vị trí lại cũng chỉ nhìn thấy được
sườn mặt, làm cho bọn họ không nhận ra anh ta là ai.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng đối với Triệu Tinh Nghiên.
Quan trọng là, chính mắt cô ta nhìn thấy Mạc Nhiên rất thân mật đi cùng với
người đàn ông này. Hơn nữa liếc mắt một cái cũng thấy được đây là người
có tiền.
Triệu Tinh
Nghiên hừ lạnh một tiếng: "Đúng là cô ta, khó trách gần đây không thấy
cô ta, thì ra là leo lên người đàn ông khác, tự mình tìm được một mối
tốt."
Mấy người bên cạnh
Triệu Tinh Nghiên cũng biết mâu thuẫn giữa hai người này, nên bây giờ
nhao nhao lên đồng ý với cô ta: "Ra vậy, trước kia không biết tốt xấu
còn muốn tranh đàn ông với Nghiên Nghiên nhà chúng ta, bây giờ chỉ có
thể dựa vào khuôn mặt kia để câu dẫn phú nhị đại."
Dứt lời còn không quên thể hiện cô ta rất coi thường việc này.
Triệu Tinh Nghiên nghe được lời này quả nhiên trong lòng đã thoải mái không
ít, trước kia Mạc Nhiên là vị hôn thê của Hạ Thừa Diễn thì sao, bây giờ
cô ta mới là người gả cho hắn.
Mà Mạc Nhiên thì sao, không chỉ có xí nghiệp gia tộc bị phá sản, bây giờ
đã lưu lạc đến mức phải dựa vào phú nhị đại để kiếm tiền.
Cảm giác ưu việt khi chiến thắng người khác làm tâm tình Triệu Tinh Nghiên
tốt hơn rất nhiều, nhưng đồng thời cảm thấy có chút đáng tiếc, không
biết người đàn ông Mạc Nhiên bám vào là phú nhị đại nhà nào, nếu người
kia là một tên bụng bia trọc đầu thì quá tốt.
Lần này Mạc gia có thể dựa vào Tần thị, không chừng còn có quan hệ với việc Mạc Nhiên leo lên người đàn ông.
Để cảm ơn Tần Thâm đã giúp đỡ nhà mình lần này, Mạc Nhiên mới mời anh đi
ăn cơm, cô không nghĩ rằng mình bị một đám người cho là leo lên người
đàn ông để kiếm tiềm.
Từ
lần trước nguyên chủ nhắc nhở cô, Mạc Nhiên đã nhìn thẳng vào nội tâm
mình,không còn cố ý tránh mặt Tần Thâm nữa, hình thức ở chung với anh
cũng giống như bạn tốt nhiều năm.
Tần Thâm cũng không e dè mà mang một ít chuyện công ty đến hỏi cô. Mạc
Nhiên cũng giống như đời trước, tận tâm tận lực mà bày mưu tính kế cho
anh, đưa ra ý kiến của mình.
Đối với loại hình thức ở chung này, tất nhiên Tần Thâm rất vui mừng, anh
tin chỉ cần cho anh ít thời gian nữa, anh có thể làm cho quan hệ của hai người tiến thêm một bước.
Ít nhất bây giờ cũng tốt hơn ở đời trước rất nhiều, Tần Thâm có thể cảm nhận được Mạc Nhiên đã thân thiết với anh hơn.
*
Chùa Hạc Linh gần đây lại đón một vị khách nữa.
Vẫn ngồi trước cái bàn nhỏ, Dương Sóc thẳng lưng quỳ trên đệm bồ đoàn không dám lộn xộn, mãi đến khi đệm bồ đoàn bên đối diện cũng có người ngồi
xuống, Dương Sóc không ngăn được vẻ mặt kích động.
"Đại sư Vân Hạc!"
Dương Sóc vừa thấy người đến, lập tức đứng lên cúi đầu thật sâu, cảnh tượng
lúc này có chút quái dị, tuổi Dương Sóc cũng đã ngoài năm mươi, nay lại
cúi đầu trước "vãn bối" mới hơn ba mươi tuổi, tất nhiên là không hợp lễ
nghi bình thường.
Vân Hạc đại sư cũng không ngăn cản động tác của người kia, thản nhiên nhận cái cúi đầu này.
"Đạo diễn Dương gần đây gặp phải chuyện gì không tốt sao?" Đại sư Vân Hạc mỉm cười mời ông ngồi xuống, sau đó hỏi một câu.
Người này là một đạo diễn.
Ở giới điện ảnh Dương Sóc cũng là một nhân vật có tiếng tăm, kịch bản qua tay ông đều được khen ngợi không ngớt, vô cùng ăn khách, dù là trong
giới hay ngoài giới đều không nhịn được mà khen ngợi.
Bình thường người này ở phim trường yêu cầu cực kì nghiêm khắc, có thể mắng
diễn viên đến phát khóc, nhưng giờ phút này ở đây hoàn toàn không nóng
nảy, chỉ có cung kính.
"Nhờ có đại sư giúp đỡ, bây giờ trong nhà đã tốt hơn rất nhiều."
Trước kia mọi người trong nhà Dương Sóc đột nhiên bị bệnh liên tiếp, đầu tiên là mẹ ông, sau đó đến vợ con. Dù có đưa người đến bệnh viện khám nhưng
cũng không khám ra bệnh gì, ngược lại người thì ngày càng ốm nặng hơn.
Dương Sóc trong lòng rất nôn nóng, bất đắc dĩ mà nghe theo lời bạn bè trong
giới đề nghị đi chùa Hạc Linh xem thử, ông chưa bao giờ tin vào những
thứ này nhưng cũng đến đó nhờ giúp đỡ.
Lúc đó vị đại sư nhìn qua còn trẻ hơn ông rất nhiều đã đưa cho ông ba cái
túi gấm có hoa văn hình chim hạc, mang về treo ở đầu giường mẹ và vợ
con, hơn nữa trong vòng ba ngày cũng không được mở ra, ba ngày sau ông
chỉ cần mang ba cái túi gấm đến đây.
Lúc đấy Dương Sóc có cảm giác tức giận vì bị chơi đùa, nhưng thấy thái độ
quá thản nhiên của vị này, dáng vẻ tin hay không thì tùy ông dù sao cũng không liên quan đến hắn.
Thật sự đã đến đường cùng, Dương Sóc ôm tâm trạng còn nước còn tát, mang ba cái túi gấm về thử nghiệm một phen.
Không ngờ đến ngày thứ ba, người thân của ông đã có dấu hiệu khôi phục rõ
ràng, mẹ ông vẫn luôn bệnh nằm trên giường đã có thể xuống giường đi
lại, con trai sốt cao vài ngày cũng đã giảm, còn đòi ông mua kem cho ăn.
Những tình trạng này ngày trước ông có mời bác sĩ cũng không chữa được.
Dương Sóc kinh ngạc, cảm thấy vị đại sư kia đúng thật là rất có bản lĩnh. Vì
thế chờ ba ngày đi qua, ông lập tức mang túi gấm đến đây một lần nữa.
"Đại sư có thể cho tôi biết tại sao nhà tôi lại gặp phải kiếp nạn lần này?"
Dương Sóc khiêm tốn xin được chỉ bảo, chuyện lần này đã làm ông sợ không thôi.
Vân Hạc đại sư cũng chưa nói gì, ở trước mặt ông mở một cái túi gấm ra, chỉ thấy bên trong là một đống bột phấn màu đen.
"Ba ngày trước, thật ra trong này chứa ba cái lông hạc."
Ngụ ý là hạc đã có từ lâu, sống cả trăm năm tuổi. Vân Hạc đại sư dùng lông
hạc để đuổi đi tà ám, làm cho người nhà Dương Sóc hồi phục sức khỏe.
"Bây giờ lông hạc lại biến thành thế này, cho thấy tà ám người nhà ông đã được giải trừ, không cần phải lo lắng nữa."
Nghe hắn nói như vậy, cuối cùng Dương Sóc cũng yên tâm, nhưng lại xuất hiện
một thắc mắc: "Tại sao trên người của người nhà tôi lại có những thứ
này?"
Vân Hạc đại sư không lập tức trả lời luôn mà hỏi ngược lại: "Gần đây Dương Sóc ngươi có quay loại phim trộm gì không?"
Dương Sóc lập tức trừng to mắt, ông chưa từng nói qua tên mình với Vân Hạc
đại sư, càng không nói nghề nghiệp của mình là đạo diễn, nhưng vị này
lại nói toạc ra, không giống như người đoán mò.
Ông vừa đóng máy bộ phim có đề tài là đào trộm mộ, không hiểu sao lại có quan hệ với chuyện này?
Vân Hạc đại sư nói tiếp: "Tuy chỉ là đóng phim, nhưng khó tránh khỏi sẽ
quấy nhiễu đến người vong, ông động vào chỗ người ta an nghỉ, cho nên sẽ có âm khí dính vào người, chỉ là thân thể ông khỏe mạnh hơn nhiều so
với người nhà nên không việc gì, người nhà ông lại bị nhiễm âm khí nên
bệnh nặng."
"Tại vì tôi sao!" Dương Sóc hít vào một hơi.
Sau đó Vân Hạc đại sư cho ông một viên thuốc an thần: "Ông không cần lo
lắng, ông cũng không cố ý làm chúng nó bị thương, nếu ông không tìm đến
tôi, một đoạn thời gian nữa người nhà ông cũng sẽ dần hồi phục, chỉ là
ông không cần lại đi quấy nhiễu chúng nó."
Dương Sóc liên tục gật đầu, bây giờ phim đã đóng máy, nếu không lại xảy ra nhiều chuyện phiền toái.
Mọi chuyện đã được giải quyết, Dương Sóc không phải người không biết cảm ơn người ta, lập tức lấy ra một tấm thẻ đẩy đến trước mặt Vân Hạc đại sư:
"Lần này may nhờ có đại sư giúp đỡ, đây là chút tâm ý của tôi, xin đại
sư nhận lấy."
Tất nhiên
Dương Sóc có thiện cảm rất tốt với vị này, nếu sau này có gặp loại
chuyện này, cũng sẽ giúp cho ông và người nhà bảo toàn tính mạng.
Đại sư Vân Hạc nhấp nhẹ một ngụm trà, sau đó đẩy tấm thẻ trở về.
Dương Sóc lập tức sốt ruột: "Đại sư có ý gì?"
Ông không sợ vị này ra giá cao, chỉ sợ hắn không lấy tiền.
Vân Hạc đại sư nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trong mắt lộ ra vài phần ý cười:
"Tiền này tôi sẽ không nhận, chỉ xin đạo diễn Dương giúp tôi một
chuyện?"
Dương Sóc tất
nhiên là vui vẻ đồng ý, cũng không hỏi trước đó là chuyện gì: "Có chuyện gì tôi có thể giúp được đại sư? Đại sư cứ việc nói."
Vân Hạc đại sư chỉ chờ một câu này của ông.
Giây tiếp theo, Dương Sóc lại thấy Vân Hạc đại sư không biết từ chỗ nào lấy
ra một quyển sách bìa màu xanh đóng chỉ, cực kỳ giống sách cổ đại, hay
là những quyển võ công kiếm hiệp thần bí.
"Đây là......"
"Tôi biết đạo diễn Dương không nhận kịch bản nát, nên tôi mới muốn mời đạo
diễn Dương xem thử cốt truyện này, sau đó nhận xét xem có tốt hay
không?"
Dương Sóc hơi sửng sốt, cho nên trong tay ông đang cầm kịch bản của Vân Hạc đại sư?!