“Công chúa! Nhanh, đi bên này, ở đây nô tì đã tuần tra một vòng, trong thời gian ngắn sẽ không có ai đến.”
Lúc này đang diễn ra một màn bỏ chạy trong đêm, nữ chính dưới sự trợ giúp
của cung nữ tâm phúc mà bỏ trốn ra ngoài. Trương Vũ Hân sắm vai cung nữ
tâm phúc kéo tay Triệu Tinh Nghiên, vừa dò xét tình hình xung quanh, vừa kéo nữ chính chạy tới cửa sau của hoàng cung.
“Tử Uyên, bây giờ ta chạy trốn rồi thì ngươi phải làm sao? Phụ hoàng phát
hiện nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Triệu Tinh Nghiên mặt ngoài
không thể không làm ra dáng vẻ lo lắng cho tỳ nữ, nhưng trong lòng đã
sớm đem Trương Vũ Hân mắng mấy chục lần.
Đáng chết! Dùng sức lực lớn như vậy để nắm tay cô ta làm gì! Bóp tay cô ta đau quá!
Triệu Tinh Nghiên cảm thấy mình xui xẻo chết mất. Ở chỗ này đụng phải đối thủ một mất một còn, hơn nữa vừa nãy đạo diễn còn để cho Mạc Nhiên phải hóa trang lại lần nữa, toàn bộ quá trình cô ta đều nhìn thấy hết, càng tức
giận muốn cắn người.
Đây là đang công khai nói cô không đẹp bằng Mạc Nhiên?!
Âm thầm nhớ kỹ thù này, giây tiếp theo Triệu Tinh Nghiên lại để lộ biểu cảm vặn vẹo vì đau đớn trên tay.
Đạo diễn nhìn chằm chằm máy theo dõi, nhíu mày: “Cắt! Nữ chính sao lại thế
này? Cô phải nhớ kỹ là bây giờ mình đang chạy trốn, phải lo lắng sợ hãi, chứ không phải bày ra dáng vẻ có thâm cừu đại hận với cung nữ, người ta đến để giúp cô. Ok?
“Tôi biết rồi, đạo diễn.” Triệu Tinh Nghiên nhịn xuống tính tình tiểu thư,
chỉ là sắc mặt còn rất khó coi. Nếu không phải tạm thời cô ta còn muốn ở trong giới giải trí một đoạn thời gian nữa, thì sao phải nhẫn nhịn loại đạo diễn nhỏ này!
Trương Vũ Hân thấy cô ta khó chịu mà trong lòng thật sự cao hứng. Ai bảo trước kia lúc Triệu Tinh Nghiên còn ở trong trường học đã âm thầm làm cho
những người khác cô lập cô chứ, lại còn bắt nạt chị em tốt của cô.
Chuyện này Trương Vũ Hân tuyệt đối không thể tha thứ.
Một màn này chưa qua được, tất nhiên Triệu Tinh Nghiên lại một lần nữa bị
Trương Vũ Hân “mạnh mẽ bắt tay”. Cô ta cố gắng nhịn xuống cảm xúc muốn
đem tay Trương Vũ Hân hất ra. Cảnh đầu tiên cuối cũng cũng miễn cưỡng
vượt qua kiểm tra, đạo diễn đúng lúc hô kết thúc.
Tiến độ kế hoạch vẫn phải tiếp tục khẩn trương. Đối với bất kì một cái đoàn
phim nào cũng vậy, thời gian chính là tiền tài, đa số đồ vật bên trong
đoàn phim đều phải bỏ tiền ra thuê, thuê nhiều hơn một ngày đó là mất
tiền nhiều hơn một ngày. Cho nên trên cơ bản khi quay phim người ta đều
là ước gì có thể tốc chiến tốc thắng, một diễn viên cũng không nên lãng
phí.
Nhưng mà trong cốt
truyện, tuy rằng Lâm Lang nhận được thư muốn bỏ trốn của người trong
lòng, nhưng đợi lúc sau khi nàng đến nơi hai người đã ước định thì Lâm
Nam Hầu thế tử liền thả bồ câu đêm. Cho đến sáng sớm ngày hôm sau thì
thị vệ phát hiện công chúa đã trốn khỏi hoàng cung nên đã chia nhau tìm
kiếm mang người trở về.
Sự thật của tình huống này là vì Lâm Nam Hầu thế tử sợ hãi bị phạt cho nên bỏ chạy giữa chừng liền bán đứng nàng. Thậm chí đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người nàng, nói là bởi vì nàng câu dẫn hắn, cầu xin hắn bỏ trốn với nàng.
Hoàng đế vô
cùng tức giận, không chỉ có đem Lâm Lang giam lại , còn phái thêm người
trông coi nàng. Thậm chí còn ở trước mặt mọi người dùng roi đánh chết
cung nữ tâm phúc đã giúp Lâm Lang bỏ trốn, làm cảnh cáo.
Trên thực tế đây là một chi tiết quan trọng trong quá trình chuyển biến nội
tâm của Lâm Lang. Vốn chỉ là một tiểu công chúa ngây thơ đơn thuần khao
khát được hạnh phúc, lại gặp phải người thân ép buộc, người yêu phản
bội, tì nữ thân thiết bên người mà nàng coi là bạn cũng phải chết vì
nàng, nội tâm của Lâm Lang lập tức thay đổi đến long trời lở đất.
Nàng không hề dễ dàng tin tưởng vào người khác nữa, càng chết tâm với tình
yêu, Lâm Lang hiểu rõ, chỉ có làm cho chính mình trở nên cường đại, mới
có thể quyết định vận mệnh của mình.
Về sau đây cũng là điều làm cho nàng kiên định với ý nghĩ đào hôn. Đúng là nội tâm phải có chuyển biến như vậy, Lâm Lang mới có thể bước vào Tu
Chân giới, muốn mình trở nên cường đại thì phải có nền móng căn bản.
Đây cũng là nguyên nhân mà trong sách Lâm Lang chỉ xem Dận Hiên như sư phụ
mà tôn kính, không hề sinh ra một chút tình yêu nam nữ nào.
(Đoạn trên mình để là nàng cho hợp với cảnh của loại tiểu thuyết Tiên Hiệp nha)
Công tác quay chụp cuối cùng cũng đến cảnh cung nữ tâm phúc bị roi quất chết.
Cảnh này yêu cầu Triệu Tinh Nghiên ở một bên vừa nhìn vừa khóc, sau khi khóc xong thì tâm tình tan vỡ. Do phải quỳ trên mặt đất mà khóc nên Triệu
Tinh Nghiên có chút không thích ứng được, nhưng có thể nhìn thấy Trương
Vũ Hân quỳ gối ở kia bị người ta dùng roi đánh một trận, trong lòng cô
ta cũng dễ chịu không ít.
Mặc dù biết roi kia chỉ là đạo cụ, diễn viên cũng không bị đánh thật, nhưng khi nhìn thấy Trương Vũ Hân bị như vậy cô ta chỉ mở miệng nói thôi cũng rất thoải mái.
Trương
Vũ Hân phối hợp mà kêu rên vài câu, phát huy tốt nhất kĩ thuật diễn của
mình, vừa khóc vừa nước mắt lưng tròng mà nhìn về phía Triệu Tinh
Nghiên, trong mắt buồn bã, thành công làm cho Triệu Tinh Nghiên phải nổi lên một mảnh da gà.
Cảnh này không có ai làm hỏng, cuối cùng cũng thuận lợi quay một lần là qua, Trương Vũ Hân còn chiếm được từ chỗ phó đạo diễn một bao lì xì, dù sao
đây cũng là nhân vật lĩnh cơm hộp đầu tiên trong kịch bản, dù sao cũng
phải đuổi vận đen.
Đây là lần đầu tiên Trương Vũ Hân nhận được tiền mình kiếm ra nên đặc biệt vui vẻ, đầu tiên liền đi tìm Mạc Nhiên chia sẻ.
"Được rồi, mình biết cậu đang rất vui vẻ, nhưng nhanh chóng đi thay bộ quần
áo này đi, cả người toàn là máu giả mùi vị kì lạ cậu không thấy khó chịu à." Mạc Nhiên mỉm cười thúc giục cô ấy nhanh đi thay quần áo, cảnh vừa
rồi đã dùng không ít máu giả.
"Tớ đi ngay đây!"
Kết thúc cảnh này được nghỉ ngơi một thời gian ngắn, Triệu Tinh Nghiên cũng không để ý người khác còn ở đây, vẫn coi hai người Mạc Nhiên là đối thủ một mất một còn.
Trong
lúc lơ đãng, ánh mắt liền nhìn thấy người phụ trách cầm đạo cụ roi da,
lại nhìn về phía Mạc Nhiên cũng không chú ý tới cô ta, Triệu Tinh Nghiên lập tức ý một ý nghĩ.
Giả vờ tò mò đi đến bên cạnh nam nhân viên tổ đạo cụ, Triệu Tinh Nghiên mềm mại lên tiếng hỏi: "Cái roi này có thể cho tôi xem một chút được không? Trước kia tôi chỉ thấy trên TV, chưa được tự tay sờ qua."
Người kia có chút ngượng ngùng đưa roi cho cô ta: "Tất nhiên là có thể, nhưng cô phải cẩn thận đấy, tuy chỉ là đạo cụ, nhưng nếu dùng không tốt sẽ dễ làm mình bị thương."
Triệu Tinh Nghiên ngọt ngào nói cảm ơn, sau đó cầm ở trong tay ra vẻ mới lạ
mà đánh giá mấy lần, chờ đến khi nhân viên công tác kia không chú ý đến
cô ta, Triệu Tinh Nghiên mới vung roi dài, làm như muốn thử mà múa may
cái roi.
"A!" Bất ngờ bị
đau đớn Mạc Nhiên kêu lên thành tiếng, tuy không phải là một chuỗi âm
thanh thét chói tai, nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt của người.
"Tay cô chảy máu!" Có người chú ý tới mu bàn tay phải của Mạc Nhiên. Vốn là
làn da trắng nõn mịn màng bỗng nhiên bên trên lại xuất hiện một vệt đỏ
dữ tợn, thậm chí diện tích vết thương trên làn da đã phá ra, miệng vết
thương chảy ra vết máu nhè nhẹ.
Rõ ràng miệng vết thương này là bị vật gì đó rút ra để lại vết tích, ánh
mắt mọi người rất tự nhiên mà chuyển qua hung khí giờ phút này đang nằm ở trên tay Triệu Tinh Nghiên.
Triệu Tinh Nghiên không hoảng hốt chút nào, nhanh chóng bày ra dáng vẻ mình
cũng bị dọa cho sợ, sau đó vứt roi trong tay xuống chạy đến cạnh Mạc
Nhiên: "Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không cố ý, tôi... tôi chỉ muốn
dùng thử xem nó thế nào, không ngờ lại đánh trúng cô!"
Giống như nhận ra sai lầm của mình mà thấy áy náy, Triệu Tinh Nghiên gấp đến
nỗi khóe mắt đỏ ửng lên: "Thật sự rất xin lỗi, tôi đưa cô đi bệnh viện
xử lí vết thương, tiền thuốc men tôi sẽ trả!"
Tuy không phải diễn viên chính, nhưng việc này cũng hấp dẫn sự chú ý của
đám người đạo diễn. Thấy vết thương của cô gái nhỏ, đạo diễn cũng phải
líu lưỡi không nói thành lời, vội vàng phân phó: "Nhanh gọi nhân viên
công tác đến đây, đưa cô ấy đến bệnh viện gần đây bắng bó vết thương,
chi phí tính cho đoàn phim."
Triệu Tinh Nghiên là nhân vật của công chúng, tùy tiện đi ra ngoài cũng có
thể hấp dẫn một đám người vây quanh thì không tốt, hơn nữa cô ta còn là
nữ chính, tí nữa có rất nhiều cảnh có phần diễn của cô ta, nếu người mà
đi thì sẽ chậm trễ thời gian của đoàn phim.
Cuối cùng chuyện này là vô tình hay cố ý thì đạo diễn cũng không dám nói,
chỉ sinh ra vài phần đồng tình với Mạc Nhiên. Cô gái nhỏ tuổi còn trẻ
tốt nhất đừng nên để lại vết sẹo, một vết roi kia cũng không phải nhẹ.
Mạc Nhiên cảm ơn mọi người đã quan tâm, đồng ý sắp xếp của đạo diễn. Cô vẫn dùng tay trái che lên tay phải, Mạc Nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Triệu Tinh Nghiên một cái, chưa nói gì đã đi theo nhân viên công tác.
Lúc đi ra vừa vặn gặp phải Trương Vũ Hân đã thay xong quần áo, thấy Mạc Nhiên bị thương lập tức vội vàng đến bệnh viện với cô.
Đạo diễn nhìn Triệu Tinh Nghiên một chút cũng không nói gì, chỉ mang người
của tổ đạo cụ ra giáo huấn một trận, sau đó sắc mặt không tốt mà ngồi
lại trước máy theo dõi, kêu gọi mọi người tranh thủ thời gian chuẩn bị
cho cảnh tiếp theo.
Không có ai trách cứ Triệu Tinh Nghiên, hoặc có thể nói là có người nhưng
cũng chỉ dám chửi thầm trong lòng. Triệu Tinh Nghiên rốt cuộc cũng thở
dài nhẹ nhõm, nhưng nghĩ tới ánh mắt sâu thẳm vừa rồi của Mạc Nhiên tự
nhiên có chút chột dạ.
Giống như đã nhìn thấu tâm tư của cô ta, nhìn cô ta giống như nhìn thấy thằng hề đang nhảy nhót.
Bị suy nghĩ của mình làm hoảng sợ, Triệu Tinh Nghiên lập tức lắc đầu vứt
cái ý tưởng này ra khỏi não. Không thể nào, Mạc Nhiên cùng lắm chỉ là
một con ngốc đã khôi phục lại bình thường, làm sao có thể lập tức trở
nên thông minh như vậy. Hơn nữa Mạc Nhiên biết cô ta cố ý thì sao? Bây
giờ Mạc gia cũng chỉ là một con chó nhà có tang, làm sao so được với cô
ta!
Ở bệnh viện.
Trương Vũ Hân nhìn y tá rửa sạch miệng vết thương cũng không nhịn được mà kêu
đau hộ Mạc Nhiên: "Nhiên Nhiên, đau thì cậu cứ kêu lên đi, không có ai
cười cậu đâu!"
Bình
thường khi khử trùng băng bó viết thương nhỏ cũng sẽ đau trong chốc lát, nhưng đây lại bị thương một mảng lớn, sao có thể không đau chứ! Huống
chi còn chảy máu không ít.
Ngược lại Mạc Nhiên thấy dáng vẻ cô ấy kêu lên giống như rất đau, đành phải
dở khóc dở cười an ủi: "Không sao đâu, đau thế này còn tốt đấy."
Thật ra ở miệng vết thương rất nóng rát, nhưng khả năng nhịn đau của Mạc
Nhiên không tồi. Cô còn có thể sống sót sau một vụ hỏa hoạn lớn, thì đau đớn này có tính là gì chứ?
Nhưng lần này Trương Vũ Hân cũng không bị cô an ủi thành công, thậm chí càng
thêm tức giận, ở bên tai Mạc Nhiên nhỏ giọng phát tiết: "Đây là Triệu
Tinh Nghiên cố ý đúng hay không! Cái người phụ nữ đáng ghét kia, rõ ràng cô ta ghen tỵ với cậu trước kia là vị hôn thê của Hạ Thừa Diễn nên mới
ngầm cho người gây chuyện sau lưng cậu. Bây giờ hai người đã giải trừ
hôn ước, cô ta liền thừa dịp cậu gặp nghèo khó mà chỉnh cậu. Nếu không
trước kia cô ta cũng đâu dám làm cái rắm gì!"
Mạc Nhiên thấy nhân viên công tác đoàn phim đứng cách đấy không xa, vội
vàng dùng tay trái che miệng Trương Vũ Hân lại: "Tớ biết."
Nhưng giọng Trương Vũ Hân vừa nãy cũng không nhỏ, nữ trợ lý đoàn phim phái
tới cũng nghe thấy rõ ràng. Tuy trên mặt không thể hiện biểu tình gì,
nhưng trong lòng đã liên tiếp chửi vài câu ĐM.
Tuy cô ta không biết cô gái xinh đẹp trước mắt, nhưng tổng giám đốc Hạ thị
Hạ Thừa Diễn thì tên tuổi vang xa! Có thể trở thành vị hôn thê của anh
ta, người kia chắc cũng phải là đại tiểu thư của nhà giàu nào đó! Lại
liên hệ với một loạt từ giải trừ hôn ước, nghèo khó này, tiểu trợ lí
liền bổ não ra một vở kịch hào môn.
Vừa rồi cô cũng chướng mắt với hành vi của vị nữ chính kia. Rõ ràng là cô
ta cố ý, nói không chừng thì cô ta ghen tỵ với khuôn mặt xinh đẹp của
người ta nên mới cố ý làm như vậy, lại còn bày ra dáng vẻ áy náy vô tội
nữa chứ. Nếu một màn này mà bị tung ra ánh sáng, không chừng cô ta ngay
cả lá gan nhận sai cũng không có chứ đừng nói là muốn chịu trách nhiệm
với người ta.
Cô ta cũng
chỉ dám khi dễ người không nổi tiếng, không có fans. Nếu đổi thành bất
kì một tiểu hoa đán, xem fans nhà người ta có xé chết cô ta không!