Người đàn ông trung niên béo ục ịch, cười đen tối, vừa tới gần cô gái nhỏ
đang ngồi một bên khóc thút thít, vừa đem que kẹo trong tay đưa ra
“Bé ngoan, cháu có muốn đi với chú đến chỗ này không? Nếu cháu đồng ý, chú
liền tặng cho cháu que kẹo này ăn nha, cái này có đường ngọt ăn rất ngon đó!” Người đàn ông dùng kẹo để dụ dỗ đứa trẻ, dường như đã nhìn thấy
thành công kế tiếp, vừa nãy ông ta cũng dùng một túi kẹo que để trao đổi với cậu bé kia, bảo cậu bé dẫn cô gái nhỏ này đưa đến đây.
Một đứa trẻ con ngây thơ chậm chạp lamg sao biết được việc mình vừa làm là
đúng hay sai, chỉ cần dẫn cô gái nhỏ kia đến đây, vậy mà đã có túi kẹo
đường miễn phí để ăn, giao dịch như vậy ai có thể từ chối?
Cậu bé kia vĩnh viễn sẽ không biết chỉ vì tính tham ăn ngu ngốc của mình đã mang đến tai họa cho người khác. Có lẽ sau này khi trưởng thành hiểu
chuyện nghĩ lại việc này mà cảm thấy áy náy, nhưng cũng có thể cậu ta đã quên hết chuyện hôm nay đến không còn một mảnh, người này không có quan hệ gì với cậu ta hết.
Có lẽ do bệnh trí lực thấp nên khả năng nhận thức cảm xúc đối với người lạ của Tiểu Mạc Nhiên nhạy cảm hơn nhiều, trực giác nói cho cô bé biết ông chú trước mặt mình không phải người tốt. Vì thế cô bé theo bản năng mà
lui lại phía sau một bước, trực tiếp từ chối que kẹo đường mà ông ta đưa ra.
“Cháu không thích
ăn kẹo, cháu muốn đi tìm mẹ.” Nói xong Tiểu Mạc Nhiên co chân chạy về
phía bên kia, lại bị người đàn ông chặn phía trước.
“Cô gái nhỏ không nghe lời làm cho người khác không thích đâu, ngoan ngoãn
đi nha, chú dẫn cháu đi tìm mẹ được không?” Người đàn ông đã không thể
kiên nhẫn để lộ ra gương mặt đáng ghê tởm của chính mình, trực tiếp ra
tay muốn bắt lấy Tiểu Mạc Nhiên.
“Mau buông cái tay bẩn thỉu, rác rưởi của ông ra nhanh!” Mạc Nhiên phẫn nộ
trợn hai mắt mà quát to, thậm chí còn vọt đến bên cạnh hai người đẩy
người đàn ông này ra, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt mà nhìn tay của mình
xuyên qua thân thể người đàn ông, không thể đụng chạm đến bất cứ thứ gì.
Mạc Nhiên nhất thời sững sờ một hồi, lẳng lặng mà nhìn bản thân mình trong suốt gần như hư vô.
Cô thiếu chút nữa đã quên, bây giờ cô đang ở trong mơ, chỉ là một ảo ảnh, căn bản là không thể chạm tới bất kì ai.
Chuyện này cô cũng không có cách nào để thay đổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện sắp xảy ra……
Mạc Nhiên lại vô thức mà cho người đàn ông một cái tát, nhưng vẫn vô dụng,
cô có chút thống khổ nhắm mắt lại. Mặc dù biết rằng đây là một giấc mơ,
nhưng đây cũng là chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Nếu như nguyên chủ
thật sự đã trải qua chuyện đó, cô lại ở trong giấc mơ nhưng không thể
thay đổi trận ác mộng này, vậy cô đi vào giấc mơ này có cái gì ý nghĩa
đâu!
Tay người đàn ông đã đụng vào bả vai phải của Tiểu Mạc Nhiên, cố gắng dùng sức để khống chế
thân thể nhỏ bé làm cô bé không có cách nào để có thể chạy trốn. Tiểu
Mạc Nhiên cảm thấy đau đớn, càng sợ hãi hơn, làm cô bé chỉ có thể khóc
thút thít lần nữa, khuôn mặt nhỏ tinh xảo tái nhợt đầy nước mắt, cho dù
là ai nhìn vào cũng đều cảm thấy đau lòng.
Đương nhiên phải loại trừ những con người không bằng súc vật kia.
“Cứu cứu cô bé……làm ơn ai có thể tới cứu cứu cô bé đó với……” Mạc Nhiên cầu
xin trong vô vọng, hai mắt bất lực mà nhìn xung quanh, hy vọng lúc này
có một người có thể xuất hiện ở chỗ này.
Đây là lần thứ hai Mạc Nhiên cảm nhận được sự vô vọng sau vụ hoả hoạn kinh hoàng kia.
Tiểu Mạc Nhiên không biết vì sao chú trước mặt đột nhiên trở nên khủng bố
như vậy, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé vậy, nhưng dù
cho có giãy giụa thế nào, cô bé cũng không trốn thoát khỏi sức lực của
người đàn ông này.
“Huhu……Mẹ…… Mẹ ơi cứu Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên không bao giờ vần bạn bè nữa, sau
này Nhiên Nhiên nhất định sẽ luôn ở bên cạnh mẹ, không bao giờ chạy lung tung nữa……”
Mặc cho
tiếng khóc của cô bé có đau lòng đến thế nào, cũng không có đả động đến
người đàn ông. Dù sao đến lúc bị phát hiện thì hắn có “tiền sử bệnh tâm
thần” đây chính là bùa bảo hộ an toàn nhất của hắn, căn bản là không cần phải đi tù.
Không sai,
người đàn ông này đúng là có tiền sử bệnh tâm thần, nhưng chỉ là gián
tiếp lên cơn. Hôm nay tới bệnh viện vốn không phải ý của bản thân hắn mà là bị người trong nhà thúc giục nên mới đến kiểm tra, lúc đi ngang qua
đại sảnh, ai mà nghĩ đến sẽ phát hiện thấy một cô gái nhỏ làm cho hắn
động tâm như vậy.
Mà tiền sử bị bệnh đó là chỗ dựa vững chắc nên hắn không có sợ hãi.
Mạc Nhiên gấp đến đỏ cả mắt, lần nữa muốn thử kéo người đàn ông này ra, một lần rồi một lần nữa lại thất bại, căn bản cô chỉ là một ảo ảnh phế vật!
Mạc Nhiên có chút suy sụp mà ngồi xổm xuống ôm lấy bản thân, tự lừa dối
mình mà che mắt lại không dám nhìn cảnh tượng đang xảy ra phía trước
mắt. Nhưng khi cô sắp tuyệt vọng, đột nhiên lại nghe thấy động tĩnh.
Cô run rẩy bỏ tay đang che mặt xuống, ngây người nhìn người đàn ông cao to mặc áo đen đột nhiên xuất hiện một quyền đánh ngã người đàn ông béo bỉ
ổi kia. Tiểu Mạc Nhiên cũng được bảo vệ sau lưng bé trai mặc bộ âu phục
nhỏ tầm tám chín tuổi, hơn nữa còn tri kỉ mà dùng tay phải che đi tầm
mắt của cô bé, không cho cô bé nhìn thấy những cảnh bạo lực như vậy.
Sau đó chỉ thấy bé trai tuấn tú, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang nằm trên đất như nhìn phải thứ vô cùng bẩn thỉu nào đó, nhàn nhạt mà ra lệnh cho người đàn ông mặc đồ đen: “Chuyện này chú đợi lát nữa rồi xử lý, cháu
đưa cô bé này đi khỏi đây đã.”
Người đàn ông cung kính gật đầu, nhìn dáng vẻ giống như là vệ sĩ của bé trai kia: “Vâng, thiếu gia.”
Tiếp theo bé trai kia liền nắm lấy tay của Tiểu Mạc Nhiên đi đến một hướng
khác. Tiểu Mạc Nhiên vẫn còn ở trong trạng thái hoảng sợ chưa hồi phục
được tinh thần, để mặc cho cậu bé nắm tay dẫn đi, một câu cũng không dám nói. Chỉ là thỉnh thoảng vẫn liếc đôi mắt nhỏ về phía người bên cạnh mà lộ ra suy nghĩ.
Vừa đi
ra khỏi con đường mòn, Tiểu Mạc Nhiên đột nhiên nhìn thấy mẹ đang lo
lắng gọi tên cô, đôi mắt lập tức sáng ngời, tạm thời quên mất người bên
cạnh, ra sức chạy thật nhanh về phía Hứa Diệu, sau đó ở trong ngực bà mà khóc lớn.
Hứa Diệu không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi phát hiện không thấy con gái bà đã
nhanh chóng đi tìm nhân viên để phát thông báo tìm người, sau đó tự mình chạy đi tìm kiếm khắp nơi, cũng may là bà tìm được rồi.
"Cái đứa nhỏ này, tại sao lại không đợi ở bên cạnh mẹ mà chạy loạn khắp nơi, con làm mẹ sợ lắm có biết không hả!” Hứa Diệu nghĩ lại, thấy vừa giận
vừa lo sợ.
Cho rằng con
gái chỉ là tìm không thấy mình, cho nên mới khóc thương tâm như vậy, Hứa Diệu trấn an mà vỗ vào lưng bảo bối an ủi nói: “Nhiên Nhiên ngoan không khóc nữa, mẹ ở đây rồi, sau này mẹ sẽ không sơ ý để lạc mất Nhiên Nhiên nữa!”
Lần này là do bà
sơ suất, con gái còn nhỏ vốn thấp bé, lại phải chen chúc trong đám người này, càng dễ dàng lạc mất mẹ. Mà sự chú ý của bà lại đặt ở vị trí xếp
hàng phía trước, sau này bà nhất định phải dạy dỗ con gái nghiêm túc,
không được buông tay mẹ ra.
“Mẹ…… Vừa nãy có một chú kỳ quái không cho con đi, là một anh trai nhỏ……
hức……đã cứu Nhiên Nhiên.” Tiểu Mạc Nhiên còn đang khóc, lời nói cũng
không rõ ràng, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới anh trai nhỏ đã dẫn cô bé về
đây, vội vàng quay đầu nhìn về phía lúc nãy mới đi.
Chỉ là ánh mắt cô vừa nhìn về hướng bên kia đã không còn thấy anh trai nhỏ đâu nữa.
“Mẹ…… anh trai kia đi đâu rồi?” Tiểu Mạc Nhiên chỉ nhớ rõ anh trai nhỏ rất
đẹp, trên cổ còn đeo một khối ngọc màu đen, những cái khác…… cô bé không thể nhớ được, một cô bé mới năm tuổi còn bị bệnh thiếu hụt trí lực thì
sao có thể nhớ rõ nhiều sự việc như vậy được.
Hứa Diệu nghe đứt quãng cũng đã hiểu con gái muốn nói gì, trong lòng càng thêm sợ hãi: “Chú kia làm gì con!”
"Chú ấy ép con ăn que kẹo đường, còn bóp bả vai con đau quá……”
“Còn gì nữa không!” Hứa Diệu ôm lấy con gái mà tay phát run.
“Không…… Không có, sau đó thì có một chú lợi hại hơn đánh cho chú kia ngã lên
trên mặt đất, xong anh trai nhỏ dẫn con đến đây.” Tiểu Mạc Nhiên tận lực mà miêu tả, tuy ngôn ngữ làm người nghe có chút mờ mịt, nhưng Hứa Diệu
vẫn là hiểu rõ ý của con gái mình.
Xem ra người xấu kia ra tay không thành công, may là có người qua đường cứu con gái bà, hơn nữa lại là một người đàn ông mang theo bé trai.
Cám ơn trời đất!
Hứa Diệu nhìn theo ánh mắt của con gái, những cũng không có tìm được hai người giống như Nhiên miêu tả.
Tìm một lúc lâu cũng không thấy, con gái cũng không nhìn thấy bọn họ nữa,
Hứa Diệu đành phải từ bỏ. Chỉ là ở trong lòng đã cảm ơn hai người kia
không biewts bao nhiêu lần.
May mắn... may mắn trên đời còn có người tốt như vậy. Hôm nay bọn họ cứu
Nhiên Nhiên, hy vọng bọn họ có thể sống được một cuộc sống bình an.
Bên kia cậu bé kia yên lặng rời đi cũng tìm thấy mẹ của chính mình, Chung
Hân Ý trong chốc lát không thấy con trai, liền tò mò hỏi: “Thâm Thâm vừa mới đi ra ngoài làm gì sao? Có phải đi chơi với bạn không?”
Hôm nay bà mang con trai tới đây để nó kiểm tra thân thể. Từ khi biết con
trai mình bẩm sinh ra đã mắc bệnh thiếu hụt tình cảm, bà đã đi các bệnh
viện lớn nhỏ ở Đế Đô, nơi này đã là bệnh viện hạng 3 cuối cùng ở Đế Đô,
nếu vẫn không được, thì bà phải suy xét đi ra nước ngoài tìm kiếm bệnh
viện tiếp theo.
Vừa nãy
bà sợ con trai luôn cùng bà ngồi chờ kết quả kiểm tra sẽ thấy nhàm chán, nên bà đã bảo vệ sĩ theo con trai ra ngoài đi dạo một vòng.
Tần Thâm thành thục giống người lớn, nhàn nhạt mà nói một câu “Không có.”
sau đó không nói thêm câu nào nữa, hoàn toàn không có khoe với mẹ mình
là cậu bé vừa cứu được người khác.
Tuy rằng trời sinh không có cảm xúc, nhưng thiện ác anh vẫn là có thể phân
biệt rõ ràng, cho nên khi nhìn thấy người xấu bắt nạt cô gái nhỏ cậu
liền nhờ vệ sĩ của mình cứu cô bé.
Chỉ là…… Tần Thâm lặng lẽ sờ lên chỗ ngực mình, khuôn mặt tuấn tú hiện lên
một tia nghi hoặc, vì sao lúc thấy cô bé kia khóc thương tâm như vậy cậu lại có một chút cảm giác nói không nên lời?
*
Sau khi Mạc Nhiên tận mắt nhìn thấy Hứa Diệu dẫn Tiểu Mạc Nhiên đi, rốt
cuộc mới buông xuống lo lắng trong lòng. Rõ ràng Tiểu Mạc Nhiên đã được
cứu, vậy mà tâm tình Mạc Nhiên lại càng thêm phức tạp.
Bé trai đã cứu Tiểu Mạc Nhiên, có thể cô bé không biết, nhưng cô lại vô cùng quen thuộc.
Mạc Nhiên đã từng xem qua ảnh khi còn nhỏ của Tần Thâm, nên cô chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra, rõ ràng cậu bé kia chính là Tần Thâm khi còn nhỏ! Cô không ngờ được ở thế giới trong sách này Tần Thâm đã sớm tiếp
xúc với nguyên chủ như thế? Thậm chí còn là ân tình cứu mạng!
Còn có khối ngọc màu đen kia? Bây giờ Mạc Nhiên có thể xác định, chiều nay
cô vừa thấy khối ngọc từng thấy ở trên người Hạ Thừa Diễn rõ ràng chính
là của Tần Thâm. Chẳng qua là không biết vì lý do gì mà sau này lại xuất hiện trong tay của Hạ Thừa Diễn.
Thậm chí cô còn có một suy đoán lớn, sở dĩ nguyên chủ nhất kiến chung tình
với Hạ Thừa Diễn, là bởi vì còn nhớ khối ngọc màu đen này, cho nên mới
nhầm lẫn Hạ Thừa Diễn là Tần Thâm, nên vẫn luôn đối với hắn một lòng
không rời?
Như là đã xác nhận suy đoán của cô, trong đầu Mạc Nhiên liền vang lên một cái thanh âm mỏng manh lại kiên định.
“Anh ấy là hắc ngọc ca ca, là đại anh hùng đã cứu Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên sẽ luôn....... luôn thích hắc ngọc ca ca!”
“Nhiên Nhiên muốn gả cho anh ấy, làm vợ của hắc ngọc ca ca!”
“Anh ấy là anh hùng của Nhiên Nhiên!”
Sau khi Mạc Nhiên nghe thấy thanh âm này, theo bản năng mà gọi to: “Mạc Nhiên! Là cô sao! Cô vẫn còn sống đúng không!”
Nếu nguyên chủ còn sống, cô sao lại có thể tiếp tục chiếm lấy thân thể của cô ấy!
Nhưng mà lúc này không có câu trả lời lại, hình ảnh trước mắt Mạc Nhiên trong nháy mắt cũng biến mất toàn bộ, giây tiếp theo cô liền tỉnh giấc, bỗng
nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên tường mới chỉ ba giờ
sáng.
Nhưng lúc này Mạc
Nhiên hoàn toàn không hề cảm thấy buồn ngủ, mặc dù biết rằng tất cả
những gì mình nhìn thấy vừa rồi đều là mơ, nhưng tất cả những cảm xúc
của nguyên chủ xuất hiện trên người Mạc Nhiên cũng quá chân thật, làm
cho cô ôm chặt lấy trái tim đang đập nhanh hơn, thật lâu cũng không thể
đi vào giấc ngủ.
Thế giới này..... người mà Mạc Nhiên toàn tâm toàn ý hết lòng yêu thương thật sự là Tần Thâm!
Mà cùng lúc đó, Tần Thâm cũng từ trong mơ tỉnh lại, làm động tác giống như mình đã làm trong giấc mơ, sờ lên ngực có trái tim đang đập loạn.
Lúc lâu sau, anh lẩm bẩm mãn nguyện:
“Thật tốt, thế giới này để cho anh gặp được em sớm như vậy.”