Vấn đề nợ nần cuối cùng cũng tạm thời buông xuống được một thời gian. Mạc
Quân Nam bị công trường bên kia sa thải, chuẩn bị bắt đầu ra sức làm lại từ đầu. Mà Hứa Diệu không muốn lại tốn thời gian ở nhà nên sau khi bàn
bạc với Mạc Quân Nam, cũng quyết định đi ra ngoài tìm kiếm việc làm giúp trong nhà giảm bớt một chút gánh nặng.
Bởi vì vậy, ngày hôm sau chỉ có mình Mạc Nhiên ở nhà.
Cha mẹ Mạc cũng không ghét bỏ con gái vẫn luôn ở nhà. Nhưng Mạc Nhiên cũng
không muốn mình như vậy. Mặc dù bây giờ cô ở trên mạng viết truyện cũng
có tiến triển, nhưng cũng không thể dồn quá nhiều sức lực vào việc này.
Hơn nữa trang web quy định một tháng chỉ có thể đăng chương một lần, cho nên Mạc Nhiên cũng không định coi việc này là nguồn thu nhập duy nhất.
Tìm một công việc khác cũng vô cùng khó khăn.
Mạc Nhiên vừa nói chuyện qua với biên tập, hai ngày nữa 《hoàng quyền chi
hạ》 bắt đầu ra mắt, đóng lại biểu tượng chim cánh cụt (Hy: là biểu tượng của QQ nha m.n), trong nháy mắt lại có một cuộc gọi nữa gọi đến.
Nhìn thoáng qua màn hình, là tên Trương Vũ Hân, Mạc Nhiên nhanh chóng phản
ứng, đây là người bạn duy nhất của nguyên chủ, mấy hôm trước cô còn mượn tên của cô ấy làm lí do chạy đi tìm Hạ Thừa Diễn, nhưng may mắn là Hứa
Diệu không phát hiện.
Trong trí nhớ Trương Vũ Hân là một cô gái hoạt bát lại hướng ngoại. Quả
nhiên, không đợi Mạc Nhiên lên tiếng sau khi ấn xuống nút trả lời liền
nghe thấy tiếng gọi, giọng đối phương nhẹ nhàng vang dội truyền tới từ
đầu bên kia điện thoại.
"Nhiên Nhiên! Cuối cùng cha tớ cũng cho phép đi tìm cậu chơi, nghe nói gần nhất cậu đã khôi phục có đúng vậy không!"
Trương Vũ Hân vừa mở miệng liền oán giận cha mình còn hạn chế vòng bạn bè của
cô. Mặc dù Mạc gia đã phá sản cũng không cần phải đi nịnh hót người ta,
nhưng không biết tại sao bây giờ lại tự nhiên đồng ý.
Dù sao ở trong lòng cô Mạc Nhiên cũng là bạn tốt nhất, Nhiên Nhiên ngốc
một chút nhưng ít nhất đối với cô là tình cảm chân thành. Không giống
một số người coi thường nhà bọn họ, khinh thường kết bạn với cô. Nếu
không phải vậy thì cũng là nhìn trúng tiền của cô coi cô như một cái máy ATM, mặt ngoài thì lấy lòng sau lưng lại là một bộ mặt khác.
Nhà Trương Vũ Hân bị phá bỏ và rời đi nơi khác làm ăn, sau đó cha Trương
dùng số tiền có được mở một cái công ty không nghĩ lại thành công. Sau
đó ở Đế Đô cũng miễn cưỡng coi như chen được vào vòng thượng lưu, nhưng
chỉ thuộc loại vòng ngoài của thượng lưu, còn về gia thế thâm sâu thì
hoàn toàn không liên quan với bọn họ.
Cũng đúng, là loại nhà giàu mới nổi không có địa vị trong giới thượng lưu
một vài nhóm thế gia danh viện càng thêm coi thường Trương Vũ Hân, đặc
biệt là Triệu Tinh Nghiên danh viện tiêu biểu của nhóm bọn họ. Mà ở đại
học cô cũng có một ít bạn nữ nhưng phần lớn là thuộc loại bạn phía sau.
Vậy nên sau khi tốt nghiệp quanh đi quẩn lại cô vẫn chỉ có Mạc Nhiên là
người bạn thật lòng với cô.
Mạc Nhiên "Ừ" một tiếng sau đó rất nhanh liền đem lời nói của Trương Vũ Hân ở trong đầu lặp lại một lần. Cha của Trương Vũ Hân không cho các cô qua lại khó mà nói bởi vì Mạc thị phá sản hay bởi vì Hạ Thừa Diễn tạo áp
lực. Nhưng bây giờ lại tự nhiên đồng ý, đoán chừng là có quan hệ lớn đối với việc Tần thị giúp đỡ nhà cô.
Có lẽ bọn họ nhìn thấy, Mạc thị có thể dựa vào quan hệ với Tần thị, sẽ
nhanh chóng Đông Sơn tái khởi, nên mới không muốn làm quá cứng ngắc mối
quan hệ này. Cuối cùng cứ duy trì mọi việc như vậy, sau này tình hình
tốt thì còn có thể tiếp tục qua lại.
Nghĩ như vậy, nên bây giờ hảo cảm của Mạc Nhiên với Tần thị từ từ tăng lên
không ít. Tuy không biết Tần Thâm này có phải sẽ có kết cục giống tiểu
thuyết không, hay là do cô đã tạo hiệu ứng bươm bướm. Nhưng trong lòng
cô không hy vọng Tần thị này cuối cùng sẽ không rơi vào kết cục như
trong truyện.
Tần thị họ Tần, cho đến bây giờ không nên mang họ Hạ.
Trương Vũ Hân không cảm thấy chị em tốt của mình có gì thay đổi, nên cô thấy,
dù Mạc Nhiên có khôi phục bình thường thì vẫn là bạn tốt của cô, vì thế
liền không kiêng kị câu nói trước đó, ngược lại khi sau khi được bỏ lệnh cấm đầu tiên là đến tìm Mạc Nhiên chơi.
"Nhiên nhiên, chúng ta ra ngoài chơi đi! Cũng đã lâu không gặp." Trương Vũ Hân cũng rất nhớ chị em tốt nhà mình, đặc biệt là bây giờ Mạc Nhiên còn
khôi phục bình thường, cô càng thêm muốn gặp cô ấy.
"Được." Mạc Nhiên không có ý định từ chối, cô cũng ở nhà một thời gian dài rồi.
"Đúng rồi, bây giờ cậu ở chỗ nào? Đợi lát nữa tớ qua đón cậu."
Trước kia lúc Mạc Nhiên còn chưa khôi phục, Trương Vũ Hân vốn lo lắng cô đi
một mình ra ngoài, cho nên mỗi lần đi đâu cũng là tài xế của Mạc gia đưa đi không thì cũng là tài xế nhà cô đưa. Bây giờ Mạc gia đã không còn
tài xế, mặc dù biết đối phương cũng khôi phục bình thường, nhưng thói
quen này vẫn còn.
Mạc
Nhiên nhanh chóng nói địa chỉ cho cô ấy, Trương Vũ Hân ghi lại sau đó
lập tức nói OK: "Tớ tắt máy trước đây, cậu chờ tớ một lát, khi nào đến
tớ gọi lại cho cậu."
Tài
xế Trương gia có hiệu suất làm việc rất cao, không đến nửa giờ, Mạc
Nhiên đã cùng Trương Vũ Hân ngồi trên xe riêng của Trương gia.
Vừa đến Trương Vũ Hân đã ôm Mạc Nhiên rất chặt, rồi đánh giá chị em tốt một lượt từ trên xuống dưới một lúc lâu mới sợ hãi đến líu lưỡi nói: "Quả
nhiên là khác so với kia trước. Vốn là mỹ nữ ngây thơ đơn thuần, bây giờ lại càng thêm hút hồn người ta. Nếu tớ mà là đàn ông bây giờ nhất định
sẽ cưới cậu về nhà. Hừ, tên Hạ Thừa Diễn kia hủy bỏ hôn ước với cậu
chính là một tổn thất lớn!"
Trương Vũ Hân cũng không khoa trương, chị em tốt nhà cô vốn thuộc về cấp bậc
đại mỹ nhân, da trắng dáng đẹp, cả khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, dáng
người quyến rũ có lồi có lõm làm cho cô cực kỳ hâm mộ. Nếu không phải cô ấy có vấn đề về trí lực, thì chỉ sợ nhóm người theo đuổi đã sớm phá nát cánh cửa nhà Mạc gia.
"Làm gì khoa trương như vậy."
Trương Vũ Hân ôm lấy cánh tay cô nói: "Thật sự khác biệt rất lớn, nhưng cậu có thể khôi phục là quá tốt, chúng ta vẫn luôn là bạn tốt đúng không?"
Mạc Nhiên hơi ngẩn người, một lát sau cô hơi cúi đầu mà cười: "Đúng vậy, chúng ta vẫn luôn là bạn tốt."
Mạc Nhiên vẫn luôn biết khí chất của mình và nguyên chủ khác biệt rất lớn.
Dù sao nguyên chủ vì lí do trí lực vẫn luôn là một đứa trẻ ngây ngô,
được người nhà bảo vệ rất tốt. Ngoại trừ Hạ Thừa Diễn thì cả người cũng
không gặp bất kì cản trở nào. Nếu không có bi kịch sau này, thì có thể
nói cô ấy là người có cuộc sống làm cho người khác cực kỳ hâm mộ.
Nhưng cô thì ngược lại, vụ hỏa hoạn lớn đó đã làm cô mất đi cha mẹ và một làn da bình thường, cô đã chịu đựng rất nhiều ánh mắt của người khác. Ở thế giới hiện thực tàn khốc phải lăn lê bò lết bảy tám năm sau mới có được
thành tựu. Cô thận trọng, thực tế, lại càng chín chắn thành thục. So với nguyên chủ cơ hồ là cách biệt một trời một vực.
Mạc Nhiên cũng từng lo lắng vì mình và nguyên thân hoàn toàn khác biệt nên
rất nhanh sẽ bị cha mẹ Mạc nhìn ra. Dù sao hai người cũng là cha mẹ, đặt con cái trên đầu quả tim mà yêu thương thì sao lại không nhìn ra con
gái mình khác chỗ nào. Mặc dù có thể lấy lí do là đã khôi phục bình
thường, nhưng cũng không thể nào thay đổi đến mức hoàn toàn khác biệt
với trước đây.
Nàng không biết cha mẹ Mạc có nhìn ra sơ hở của cô không, hay là đã biết hết nhưng không dám nói ra, không muốn thừa nhận con gái mình biến mất vô cớ.
Nhưng cũng may Mạc Nhiên phát hiện nguyên chủ và mình trước khi mất đi cha mẹ đều có thói quen hành động rất giống nhau. Cô cũng cố gắng đóng trọn
vai diễn làm mình trước để cho cha mẹ Mạc không phải đau lòng.
Cô không biết tại sao mình lại đến đây, cũng không biết nguyên chủ đã chết hay chỉ tạm thời biến mất. Cô chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ tốt cho người nhà của nguyên chủ và thân thể nay, chỉ chờ thời cơ thích hợp đem tất cả trả lại cho cô ấy.
Dù cô rất nhớ cha mẹ nhưng Mạc Nhiên cũng biết rõ tất cả những người này
vật này đều không phải của cô. Có thể để cô một lần nữa thấy bọn họ cô
đã cảm thấy thỏa mãn rồi, cô không có hy vọng xa vời gì nữa.
"Aizz? Như thế nào tự nhiên lại nói đến đề tài thương cảm này rồi? Không nói
nữa không nói nữa, Nhiên Nhiên, chúng ta đi uống trà sữa!"
Trương Vũ Hân trực tiếp bảo tài xế chở các cô đưa tới một tiệm trà sữa bên
đường,. Dễ nhận thấy hai người đều là khách quen ở đây, vừa vào đến cửa
chủ quán liền thuần thục đến chào hỏi sắp xếp chỗ cho các cô ngồi: "Các
mỹ nữ mời đến à, hôm nay muốn uống cái gì? Vẫn giống như cũ sao?"
Trước khi nhà Trương Vũ Hân phá bỏ và chuyển đi cô chỉ là một cô gái bình
thường, nên rất dễ tiếp nhận những quán nhỏ ven đường thế này, với những nơi gọi là nhà hàng xa hoa không có hứng thú. Trước kia Mạc Nhiên cũng
chỉ đi theo đằng sau cô ấy nên càng không có khái niệm đối với mấy
chuyện này. Vì vậy hai cô gái cũng không ai chê nơi này.
"Đúng vậy, như cũ, ly Oglyo kia thêm quả dừa không thêm đá." Trương Vũ Hân
thuần thục mà trả lời, nửa câu sau là gọi thêm ly kia cho Mạc Nhiên.
"Được rồi."
Ngồi vào chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, trong thời gian chờ đợi Trương Vũ Hân lo lắng tình hình gần đây của bạn tốt nên hỏi: "Nhiên Nhiên, gần đây cậu
thấy thế nào? Chú dì cũng khỏe chứ?"
Một xí nghiệp phá sản cũng không phải chuyện nhỏ, có rất nhiều ông chủ xí
nghiệp bởi vì phá sản mà nợ nần đầy mình, cuối cùng lựa chọn nhảy lầu.
Cô không thể nghĩ được, nếu cha Mạc nhảy lầu thì về sau Nhiên Nhiên và
dì phải sống thế nào.
Sau khi tự bổ não thấy chị em tốt nhà mình không có tiền phải sống thê
thảm, Trương Vũ Hân sợ đến mức lập tức từ trên người lấy ra một cái thẻ
tín dụng để ở trước mặt Mạc Nhiên: " Nhiên Nhiên đây đều là tiền tiêu
vặt gần đây tớ để dành, cậu cứ cầm lấy dùng đi không cần trả lại cho
tớ!"
Mỗi tháng bố cô đều
sẽ cho cô năm vạn tiền tiêu vặt, cô mua sắm các thứ cũng còn dư một hai
vạn. Mấy tháng qua cũng có thể để dành được năm vạn, dù sao cô cũng
không thiếu tiền, dứt khoát mang đưa cho Mạc Nhiên .
Đây cũng không phải tấm lòng lớn gì, trước kia lúc Mạc gia chưa phá sản,
Mạc Nhiên cũng hay tặng cô mấy món quà đắt tiền, túi xách, váy còn có
cả trang sức linh tinh. Nhiều năm qua đã sớm lên khoảng mười vạn, cho
nên giờ phút này cô cũng không cảm thấy bị thiệt thòi lỗ vốn gì.
Tình cảm đều là có qua có lại, trước nay Mạc Nhiên đều đối xử thật lòng với
cô. Vậy nên ở thời điểm này cô cũng muốn giúp đỡ hết mình.
Mạc Nhiên nhìn tấm thẻ ở trước mặt mình mà cười bất đắc dĩ, đẩy nó trở về:
"Tiền này mình không thể lấy được, yên tâm đi Vũ Hân, bây giờ nhà mình
vẫn còn tốt, chờ đến khi không chống đỡ được nữa tớ lại đến mượn cậu
cũng được. Ngược lại cậu có thể giới thiệu cho tớ mấy công việc mà không cần bằng cấp không?"
Không phải đến mức đường cùng, Mạc Nhiên cũng không thích nợ gì người khác,
bất kể tiền bạc hay ân tình. Đây là thói quen của cô sau nhiều năm sống
độc lập.
Vốn muốn đem thẻ đẩy lại đột nhiên Trương Vũ Hân bị mấy câu sau của Mạc Nhiên làm cho chú ý: "Cậu muốn tìm việc?"
Mạc Nhiên gật gật đầu: "Bây giờ và trước kia không giống nhau, mà tớ lại
không có bằng cấp, không thể tìm được công việc nào tốt."
Ánh mắt Trương Vũ Hân lập tức tràn đầy yêu thương nhìn Mạc Nhiên, vỗ vỗ vào lồng ngực nói: "Yên tâm, chuyện này tớ sẽ tìm hiểu giúp cậu!"
"Chúng ta cùng đi làm diễn viên quần chúng, cậu thấy thế nào!"