Hôm sau Bùi Thanh Hoằng lên triều xong lại trở về, hắn đệ trình dự toán
đã tính kĩ càng hôm qua lên, chờ một nét bút son của Thái thượng hoàng
cùng một dấu ngọc tỷ trên tay Hoàng thượng, bộ Hộ phát tiền xuống dưới
là có thể bắt đầu khởi công.
Chờ hắn về phủ, Bùi gia đã chuẩn bị các loại lễ vật hồi môn vô cùng phong phú. Trong rương gỗ lim chất đầy
các loại kỳ trân dị quả, dược liệu kéo dài tuổi thọ, còn có tranh chữ cổ được chính tay danh nhân viết. Tất cả đều dựa theo quy củ và sở thích
của trưởng bối Lan gia, đơn liệt kê dài không tả xiết, tuy không so được với sính lễ trước kia nhưng cũng có thể nói là cực kỳ long trọng.
Ở Đại Lam, tất cả các tân nương đều về nhà mẹ đẻ vào ngày thứ tư sau khi
cưới. Trượng phu có về cùng hay không, giá trị cụ thể của hồi môn là bao nhiêu, tất cả đều có thể quy ra địa vị cao thấp của tân nhân ở nhà
trượng phu. Nếu trượng phu nguyện ý cùng thê tử ở lại nhà mẹ đẻ một đêm, tân nương lại càng thêm mặt mũi.
Bùi Thanh Hoằng bằng lòng cùng Lan Mân về nhà chính là khẳng định địa vị của y, mà số lễ vật hồi môn
lại càng nói lên Bùi phủ coi trọng Lan Mân thế nào. Dù Bùi gia có giàu
nứt đố đổ vách, cũng sẽ không vì người mình không thèm để ý chút nào mà
tiêu xài như vậy.
Đương nhiên Bùi Thanh Hoằng sẽ không kể chuyện Lan Mân đã hạ dược mình ra cho phụ mẫu, việc hắn đối chiếu đối phương
có phải Lan Mân thật sự không cũng không nói, nhưng hắn cũng không có ý
lừa gạt họ.
Không biết Bùi Thanh Hoằng bị hôn mê vào đêm động
phòng hoa chúc, hiển nhiên Diệp thị thông cảm với Lan Mân không ít, dù
sắc mặt Bùi Thanh Hoằng không tốt đến đâu đi chăng nữa bà cũng cho là
con thứ oán giận với Lam gia.
Bà chuẩn bị lễ vật khoa trương như vậy không phải vì lợi ích của Lan gia, mà là muốn người thấy rõ địa vị
của Lan Mân ở Bùi gia không thấp, nước lên thì thuyền lên, y đương nhiên sẽ được Lan phủ đối xử không giống trước.
Lan gia chú ý quy củ, tuy Lan Mân là nam nhân nhưng một khi đã xuất giá, ngày lễ ngày tết vẫn phải trở về, Bùi Thanh Hoằng cũng không thể lần nào cũng không tới.
Nhìn nét mặt Bùi Thanh Hoằng lúc này, hiển nhiên Diệp thị đã cho Lan Mân đủ mặt mũi.
Khi lên xe ngựa Bùi Thanh Hoằng kéo tân thê tử của
mình một cái, đến khi xe ngựa dừng trước cửa Lan gia, Bùi Thanh Hoằng
lại vén vạt áo lên xuống xe ngựa trước, vươn tay đỡ Lan Mân xuống ngay
trước mặt người Lan gia.
Tình thế khoa trương như vậy đương
nhiên là kinh động người của Lan phủ. Lan gia biết hôm nay là ngày Lan
Mân phải hồi môn, một nén nhang trước đã phái hạ nhân chờ ở bên ngoài.
Bùi Thanh Hoằng vừa mới tới cửa, quản gia liền cười híp mắt tiến lên đón
rồi dẫn đường. Có thể thấy ông có tâm rộng thân mập vóc người tầm trung, khuôn mặt tròn tròn, mắt nhỏ mũi tẹt, cằm còn có một dúm râu dê ngắn
ngủn, tươi cười niềm nở.
"Sáng sớm lão gia và phu nhân đã phân phó tiểu nhân đứng đợi ở đây, mời cô gia [1] và biểu thiếu gia theo ta vào phủ."
Bùi Thanh Hoằng gật gật đầu, cất bước theo sau quản gia. Lan Mân rũ mí mắt
xuống, sắc mặt không có gì là vui mừng khi được về nhà mẹ đẻ. Người
trước thấy vậy, liền trực tiếp nâng tay áo lên nắm lấy một bàn tay của
y.
Lan Mân khẽ rụt tay lại theo bản năng, giương mắt nhìn rồi
vội vàng nắm lấy bàn tay chuẩn bị thu về kia, trên mặt nở nụ cười cảm
kích lại có vài phần an tâm.
Quản gia thấy vậy ý cười trên mặt
lại sâu thêm vài phần, hôm nay gia chủ dặn dò nếu Lan Mân trở về một
mình thì thông báo mời y tiến vào. Nếu Lan Mân tới cùng công tử Bùi gia, vậy trước tiên cung cung kính kính mời vào rồi nói sau.
Lời nói dối bảy phần thật ba phần giả có thể dọa người nhất. Khi người Bùi gia
đi điều gia Lan gia, tuy bên trong có một vài đồ vật là y làm giả trộn
vào, nhưng cũng có rất nhiều chuyện quả thực Lan phủ đã làm. Thuộc hạ
Lan Mân phái đi cũng chỉ là nhân lúc thám tử Bùi gia tới thăm dò mà "lơ
đãng" cho người ta biết một ít việc thật, giấu diếm một chút chân tướng
cùng kết quả, vô cùng dễ dàng tạo ra ấn tượng tồi tệ trong mắt người
điều tra.
Lan gia là gia tộc yêu quý thanh danh, miệng kêu dòng
dõi thư hương, nói cũng là quy củ của cổ nhân thánh tổ. Lúc trước mẫu
thân Lan Mân buồn bực mà chết, chưa chắc bên trong không có nguyên nhân
do người nhà họ Lan. Cũng không đến mức gọi là bức tử, chỉ là nếu năm đó nhị lão Lan gia quan tâm đến nữ nhi này nhiều hơn một chút, gặp mặt
không nói vài lời "ý tứ", cũng không đến nỗi xảy ra bi kịch như vậy.
Phong cách kiến trúc của đại trạch Lan gia tương đối giống với phong cách lâm viên [2] Tô Châu như trong trí nhớ của Bùi Thanh Hoằng. Mỗi chỗ đều
thập phần tinh xảo độc đáo, mọi nơi đều có thể thấy những loại thực vật
thanh nhã như trúc xanh hoa lan, trong không khí cũng phảng phất mùi mực thơm mát. Quản gia dẫn Bùi Thanh Hoằng đi qua con đường lát đá, vòng
qua lầu các đình đài, xuyên qua hành lang uốn khúc dẫn tới hoa viên.
Khi tới nơi nào đó, đột nhiên Bùi Thanh Hoằng dừng bước chân: "Chỗ này thật độc đáo, không biết là nhà ở của vị nào? Ta muốn vào xem một chút."
Bùi Thanh Hoằng là Thượng thư bộ Công, khi còn trẻ đã tới không ít quang
cảnh lâm viên để tìm hiểu phong tục, còn khiêm tốn học hỏi những thợ thủ công nổi danh, trụ trì Mỹ Kim của chùa Hoằng Nguyện cũng từng chỉ bảo
cho Bùi nhị công tử. Là một quản gia tốt biết hết chuyện trong ngoài
phủ, đương nhiên không thể không biết Bùi nhị công tử có loại sở thích
này.
Bởi hắn có hứng thú, quản gia cũng ngừng lại, nhưng vừa
ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt liền có chút xấu hổ. Lan Mân đang nắm tay Bùi Thanh Hoằng, nhìn thấy nhà ở này thần sắc cũng có chút phức tạp. Y nắm
chặt tay Bùi Thanh Hoằng thêm vài phần, giọng nam thanh nhã mở miệng
nói: "Nơi này là khuê các ngày xưa của mẫu thân."
Quản gia kia
liền nói không ngớt lời: "Đúng đúng đúng, nơi này là khuê các năm đó của Uyển tiểu thư. Chỉ là sau đó Uyển tiểu thư hương tiêu ngọc tổn, nơi này cũng không còn ai. Lão gia có kêu người hầu vào quét tước đúng giờ,
cũng không cho phép người vào ở. Nếu biểu cô gia muốn nhìn một chút, đợi tiểu nhân đi xin chỉ thị của lão gia là được." Khuê danh của mẫu thân
Lan Mân là Lan Uyển.
"Không có gì, cũng không phải đặc biệt muốn nhìn." Bùi Thanh Hoằng vỗ nhẹ lên tay Lan Mân, quay mặt nói với quản
gia: "Đi tiếp thôi."
Trúc xanh cùng phong lan chung quanh gian
nhà kia lớn lên rất lộn xộn, đường thông vào nhà cũng mọc đầy cỏ xanh,
hiển nhiên đã lâu không có người chăm sóc, hiển nhiên quản gia đang nói
dối. Đối với Lan gia mà nói, một nữ nhi chưa kết hôn đã mang thai là một vết nhơ, cho dù đã chết thì cũng vẫn là vết nhơ. Viện này không có
người mới dọn vào bởi vì đen đủi, gia chủ đương nhiệm Lan gia vốn không
hề sai người hầu vào quét tước định kỳ.
Gia chủ Lan gia đối xử
với muội muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ của mình như vậy, coi bà như vết
nhơ của gia tộc, lại không có chút cảm tình nào y, không cần nghĩ cũng
biết Lan Mân đã phải chịu loại đãi ngộ thế nào.
Do có người đến
báo trước, trước khi quản gia bên này đưa bọn họ qua, gia chủ Lan phủ
bên kia cũng gọi một vài nữ quyến ra cùng lại đây nghênh đón. Cũng không thể nói người nhà họ Lan làm bộ làm tịch.
Tuy quyền lực Bùi gia vô cùng lớn, nhưng người Lan gia lại có quan hệ không tốt với Lan Mân.
Nam nhân Lan phủ đều cực kỳ yêu quý mặt mũi của mình, đương nhiên không
muốn lộ mặt, khiến mình bị cho là người dơ bẩn bám váy quan hệ mà trèo
lên chức cao. Nhưng nếu đắc tội Bùi gia, đệ tử Lan gia làm quan phía
trên sẽ bị trở ngại, bọn họ cũng thực có lỗi với đệ tử trong tộc.
Từ trước đến nay dân không đấu cùng quan, thân thiện với Lan Mân là đương
nhiên không phải nói. Nhưng Nhị công tử Bùi gia - chính nhị phẩm Thượng
thư bộ Công - tự mình tới, bọn họ cũng không thể không cho hắn một phần
mặt mũi.
Gặp hai hàng người bên đường cạnh hòn non bộ [3], Bùi
Thanh Hoằng thân là vãn bối thấy người Lan gia liền hành lễ, một đám nữ
quyến phía sau chốc chốc lại liếc trộm vị công tử trẻ tuổi tuấn mỹ này
của Bùi gia một cái. Cũng có vài vị sẽ nhân lúc Bùi Thanh Hoằng lơ đãng
mà nhìn Lan Mân với ánh mắt hâm mộ hoặc ghen tỵ.
Trước mặt trưởng bối, đương nhiên Bùi Thanh Hoằng và Lan Mân đã buông tay nhau ra từ sớm.
Vì Tôn thị là trưởng bối, thấy Bùi Thanh Hoằng tới thái độ cũng thân thiết hơn nhiều: "Hôm nay chúng ta có thể sẽ giữ Tử Giác ở lại một đêm, không biết Thanh Hoằng..."
"Mẫu thân người thật hồ đồ, không phải
ngày mai Thanh Hoằng ca còn phải lâm triều sao, sao có thể ở lại được?
Lại nói, cái nhà kia của biểu ca cũng chỉ đủ cho một người, sao Bùi đại
nhân có thể ở nơi như thế chứ?" Người xen mồm vào chính là con một của
Tôn thị, từ trước đến nay hắn đều vô cùng xem thường Lan Mân, đương
nhiên sẽ không sùng bái mà gọi Bùi Thanh Hoằng là ca phu.
"Cũng đúng." Tôn thị xấu hổ cười cười. "Vậy ta..."
Bùi Thanh Hoằng liếc mắt nhìn Lan Mân: "Ngày mai ta được nghỉ tắm gội, ở
lại cũng không sao. Không cần dọn thêm nhà ở khác, ta ở chung với Tử
Giác là được rồi."
Nhìn dáng vẻ thân thiện của phụ mẫu mình đối
với Lan Mân cùng Bùi Thanh Hoằng, mắt Lan Y Y đứng phía sau phụ thân
cùng Tôn thị không khỏi oán độc thêm hơn vài phần.
Mối hôn sự
mẫu thân vì nàng mà lo nghĩ đã bị người hủy bỏ, trước đây không lâu
chẳng hiểu sao còn bị trưởng bối trách phạt, chắc chắn là do người tam
phòng biết nàng ghen ghét biểu ca Lan Mân nên làm ra loại chuyện như
vậy, trong lòng nàng đã sớm nén một ngọn lửa giận.
Hôm nay thái
độ của nàng có chút khác thường, nghe Bùi Thanh Hoằng nói muốn ở lại,
nàng rũ mí mắt xuống, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười có
chút độc ác.