Vì hai tay của Trần Tiếu bị cột theo tư thế bắt
chéo, cho nên, dù có thìa ở đây thì công cuộc ăn cơm cũng vô cùng vất
vả. Sau khi mất trọn vẹn hai mươi phút vật lộn, cuối cùng hắn cũng có
thể ăn hết được bữa tối trên khay cơm của mình.
Cái khay đựng thức ăn này tất nhiên là được nhét vào thông qua cái ô
trống nhỏ kia. Bên dưới ô trống đó được bắt một miếng nhựa. Lúc đầu,
Trần Tiếu từng dùng sức day thử, quả nhiên rất chắc chắn, có lẽ là đã
được cố định chắc phía mạn sườn ngoài cửa rồi. Hơn nữa, cái thìa dùng để ăn cơm cũng được làm từ chất liệu nhựa đặc chế, không dẻo, nhưng cũng
có độ co giãn. Lúc ấy, Trần Tiếu không tự chủ được mà quay đầu lại liếc
về phía cái xí xổm kia, sau đó lập tức xua tan đi suy nghĩ vừa nảy ra
trong đầu...
Phía chuôi thìa có một sợi dây thừng được nối với tấm sắt, rất chắc
chắn. Cũng có nghĩa là, hắn không thể nào dùng cách giữ cái thìa này lại để dụ nhân viên công tác bước vào xem xét.
Ngay lúc đưa cơm, dựa vào tiếng bước chân, Trần Tiếu có thể đoán ra
là người đàn ông hói đầu. Sau đó hắn thử nói với gã ta chữ: "Hey!".
Đối phương không có bất kỳ phản ứng gì, động tác liền mạch không
ngừng, trực tiếp đem khay cơm đẩy vào trong ô trống nhỏ rồi đi luôn. Vốn dĩ Trần Tiếu còn định giả thần giả quỷ nói mấy câu đại loại: "Tôi có
thể giúp ông kiếm món hời trong lần đánh bài kế tiếp đấy!". Ấy thế mà
đối phương còn chẳng cho hắn cơ hội nói nữa.
Trần Tiếu đoán, có khả năng vì nơi này bị giám sát từ xa. Hơn nữa,
tất cả nhân viên công tác đều bị cấm tuyệt đối không giao lưu với bệnh
nhân. Nếu để bị phát hiện, họ sẽ chịu chế tài kiểu như sa thải gì đó.
Những quy tắc kiểu như thế rất thường thấy tại bệnh viện tâm thần.
Ước chừng ăn xong khoảng mười phút sau thì có người đến lấy khay cơm
đem đi, tiếng bước chân bên nặng, bên nhẹ, là ông Lý. Có điều, biết được những điểm này cũng chẳng có ích lợi gì. Bản thân Trần Tiếu cũng không
dự định làm ra chuyện gì bất thường. Bởi vì trong phòng bệnh này, tám
đến chín mươi phần trăm là có gắn camera, vừa rồi mình vừa giẫm vừa đạp
cái xí xổm đã đủ náo động rồi, còn không biết điều nữa có lẽ sẽ bị phản
tác dụng. Thế là, hắn quay về ngồi nhàm chán trong góc phòng, lại bắt
đầu suy nghĩ lung tung.
Cái bà "Nữ sĩ họ Lưu" kia rất kỳ lạ, bản "hợp đồng" kia cũng rất kỳ lạ. Đương nhiên, kỳ lạ nhất chính là bản thân hắn.
Trần Tiếu hoàn toàn không có chút xíu ký ức nào, nhưng hắn biết, bỏ
qua những "bệnh vặt" thì hình như hắn vẫn được coi như bình thường, tóm
lại, chắc chắn không đến mức phải bị nhốt trong "căn phòng bệnh cao cấp" này. Thế nhưng cũng không thể loại trừ khả năng bản thân đôi lúc mất đi ý thức, không khống chế được mà làm ra các hành động như phát điên nên
tự sát hoặc cắn người, v.v...
"Phải nhanh chóng làm rõ mình là ai, nếu không, cái cảm giác đầu óc trống rỗng thế này thật khó chịu mà."- hắn nghĩ.
"Có điều... tuy rất muốn nhanh chóng hiểu rõ, nhưng bây giờ cách tốt
nhất chính là không làm gì cả, chờ xem tình hình ngày mai ra sao rồi hãy tính tiếp"- Trần Tiếu tự mình lẩm nhẩm.
"Vậy thì, bây giờ ăn cũng ăn no rồi, cũng chẳng có việc gì làm, lại chẳng có trò gì để chơi, phải chăng chỉ có thể đi ngủ thôi?"
.................
Hắn nhíu mày, giống như gặp phải một vấn đề khó giải quyết.
Đi ngủ liệu có thể xảy ra chuyện gì hay không? Ví dụ như mỗi khi đi
ngủ, mình sẽ mơ những giấc mơ kỳ lạ? hay mỗi khi tỉnh dậy, mình có thể
sẽ quên đi chuyện xảy ra hôm nay? có hay không chuyện mình bị bóng đè
hành hạ đến điên luôn? hoặc mình là một kẻ mộng du nguy hiểm?
Nhất thời, vô số khả năng dồn dập xông vào đại não của hắn.
Trần Tiếu cứ thế ngồi nghĩ, với tốc độ suy nghĩ của hắn vậy mà mất hẳn năm phút đồng hồ!
Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng rỡ, dường như đã giải được một câu đố nào đó.
"Ừm, có mỗi chuyện đi ngủ cũng có thể nghĩ nhiều như vậy, quả nhiên
mình cmn là một thằng tâm thần!"- hắn nghiêm túc gật đầu, tỏ ra rất hài
lòng.
Sau đó, "sột soạt" một tiếng, hắn nằm lăn xuống nền đất, cứ thế mà thiếp đi.
..........................
..........................
Sáng sớm, vầng mặt trời vẫn theo thói quen như ngàn vạn năm qua, chậm rãi sáng dần lên, xua tan đêm tối. Ánh dương có thể xuyên qua vạn vật
hư không nơi xa xăm, nhưng lại chẳng thể xuyên qua được vài phiến lá
mỏng manh, đành bất lực mà tan trên nền đất, tạo nên từng bóng cây loang lổ. Càng đừng nói đến chuyện xuyên qua lớp nham thạch sâu tới mười mét
dưới lòng đất.
Bởi vậy, Trần Tiếu căn bản không biết rằng trời đã sáng. Hắn cũng
chẳng có tâm tình đi đếm từng giây từng phút trôi qua. Hắn đã nói là ngủ thì đúng thật là ngủ!
Hắn cứ bất động nằm dưới nền đất, mỗi thớ thịt đều đang thả lỏng,
chẳng suy nghĩ, cũng không nằm mơ, tất cả những điều tưởng tượng trước
khi ngủ của hắn đều không xảy ra. Nếu như không vang lên tiếng chìa khoá va vào nhau "leng keng leng keng", dường như hắn có thể cứ thế ngủ tiếp .
Nhưng chính lúc xuất hiện âm thanh ấy, Trần Tiếu liền lập tức mở bừng mắt, ngồi ngay dậy, không hề có trạng thái mơ mơ màng màng khi vừa tỉnh dậy.
"Không phải đưa cơm. Bước chân có chút gấp gáp. Hay là hai người hôm
qua cùng đến? Nhưng không có xe đẩy mà! Hay là những kẻ mà "Nữ sĩ Lưu"
nói tới đón mình?- Trần Tiếu nghĩ.
Quả nhiên, cửa được mở ra rất nhanh, hai người kia bước vào. Hắn chú ý nhìn đôi găng tay da rất dày mà hai người kia đeo, dài tới xương khuỷu
tay. Ông Lý còn xách theo một đôi giày vải.
"Ấy mấy ông anh này, lẽ nào tôi thật sự thường xuyên cắn người sao?". Thâm tâm Trần Tiếu bày ra bộ mặt sầu não, nhưng ngoài mặt, hắn chẳng có biểu tình gì, chỉ ngồi bất động ngay chính giữa phòng.
Ông Lý và ông chú đầu hói cũng im thin thít, trực tiếp đeo cái mặt nạ có lỗ kia lên mặt hắn.
"Coi như tiễn được vị tổ tông này đi rồi!"- Ông Lý lầu bầu, lộ vẻ nhẹ nhõm.
"Ừ." Ông chú đầu hói cũng phụ hoạ theo, nhưng ngữ khí có vẻ lơ đãng.
Quả nhiên, liền sau đó gã ta lại nói nhỏ:" Này, ông có nhìn thấy mấy
người bên ngoài cửa chưa?... mấy cái đó là súng thật ấy nhỉ!".
"Chắc vậy, còn đội cả mũ chống đạn, xem chừng đúng là người của phòng ban nào đó trong Chính phủ đấy. Cũng không biết bọn họ cần thằng nhóc
này làm gì."- Ông Lý nói.
Lúc này, họ cũng đeo xong mặt nạ cho Trần Tiếu, đôi giày vải kia cũng đã đi xong. Từ đầu tới cuối, hai gã kia nói chuyện mà không né tránh
Trần Tiếu, chẳng mảy may để ý hắn sẽ nghe thấy được.
Hai gã này, một trái một phải, xốc Trần Tiếu đi ra ngoài. Lần này,
cái đầu của hắn có thể tuỳ ý quay ngang quay ngửa, vậy nên hắn lại bắt
đầu thói quen quan sát xung quanh. Sau đó, hắn phát hiện, cả khu phòng
bệnh ngầm dưới lòng đất không lớn, đi- về chỉ có một cái hành lang này,
cuối đường chính là "phòng đơn cao cấp" của mình, hơn nữa dưới này chỉ
có một mình hắn.
Ba người đi thang máy lên tầng một, cả đoạn đường hai ông chú kia
không hề lộ ra vẻ căng thẳng, ngược lại có vẻ vô âu vô lo. Ngày hôm qua
bản thân hắn bị cột chặt đến vậy chắc là sợ lúc đi gặp "Nữ sĩ Lưu" kia
sẽ phát sinh sự cố ngoài ý muốn.
Đến tầng một, lại đi qua một đoạn hành lang, chỗ này không miêu tả
nữa, cuối cùng cũng đến cửa chính của bệnh viện tâm thần. Ánh nắng chênh chếch chiếu lên khuôn mặt Trần Tiếu, khiến hắn cảm thấy vành mắt ẩn ẩn
đau. Xem ra, đã rất lâu rồi hắn không được nhìn thấy ánh mặt trời.
Vùng ngoại ô, cách xa khu vực thành thị, hơi chếch khỏi vùng đất Bắc
Bình (nay là Bắc Kinh)! Cuối xuân! Bệnh viện đã được xây dựng hơn bốn
mươi năm, trải qua một lần đổi mới, không nhiều bệnh nhân, nhân viên
công tác cũng ít, tiền lương cũng không cao. Năm, sáu năm trước, khu đất trống dưới chân chỉ là một vùng nước trũng, vì lý do mở đường mà được
san bằng. Bệnh viện có một con chó giữ cổng nhưng rất biếng nhác, gần
đây đang bị đau bụng, vv và vv...
Nhất thời, những thông tin này nảy sinh trong suy nghĩ của Trần Tiếu, mà hắn còn chưa kịp chỉnh đốn lại suy nghĩ để nhìn xem những kẻ đến đón hắn rốt cuộc bày ra trận thế gì.
...............
Trần Tiếu híp mắt lại, chuyển tầm mắt qua, ngay lập tức tim hắn vô thức reo hò nhảy nhót.
Có một chiếc xe màu đen đang đỗ ngay phía bên kia, nhìn kiểu dáng
giống như xe chở tiền, thùng xe phía sau dài và rộng khoảng hai đến ba
mét, xem chừng đã từng được cải tạo qua, hơn nữa lại không có biển số.
Có một nhân viên công tác được trang bị vũ trang đứng một bên sường xe.
Còn việc vũ trang được trang bị tới mức nào ấy hả, chính là cái kiểu nếu bị ném vào bất kỳ trò chơi bắn súng nào, một thân trang bị này nếu
không phải là nhân vật chính, thì cũng có thể làm một Boss rồi. Đúng là
đầy đủ đồ nghề: áo chống đạn, súng ngắn, mũ giáp chống bạo loạn.
"Áp giải mình có cần phải phô trương thanh thế như vật không?"- Trần Tiếu ngẫm nghĩ rồi cười nhếch mép. Hắn rất vui.
Đương nhiên, hắn vui chẳng phải vì những điểm nói ở trên, mà vì hắn
nhìn thấy lớp kính của chiếc xe áp tải kia dán lớp màng chắn sáng.
....................................
"Này! Mau lôi hắn qua đây." - gã cảnh vệ bên đó hô lên, do cách lớp mũ giáp chống bạo động nên không đoán được tuổi tác của gã.
Mà ông Lý và ông chú đầu hói cũng vội gật đầu, xốc Trần Tiếu đi về phía chiếc xe.
"Ha ha ha! Cuối cùng cũng nhìn thấy rồi!"- Trần Tiếu có chút kích động.
Trần Tiếu ngày càng tiến lại gần chiếc xe, còn cách khoảng mười mét,
cứ đi theo hướng này, hắn có thể thông qua lớp kính của chiếc xe mà nhìn thấy được khuôn mặt của bản thân. Trần Tiếu rất nóng lòng muốn nhìn
thử. Hắn hơi oán trách hai lão già cớ gì đi chậm như vậy. Ồ... đã năm
mét! Ba mét rồi! Sắp nhìn thấy rồi! Trần Tiếu chẳng thèm quan tâm đến sự buồn bực của người bên cạnh, bắt đầu áp sát cái đầu của mình qua.
.....................................
Nhưng chính vào lúc này, gã cảnh vệ kia đột ngột tiến đến, chắn đúng chỗ tấm gương xe!
"Khốn kiếp! Mày qua đây làm quái gì vậy?"- Trần Tiếu ngẩn ra, lúc nãy vì quá thèm khát được nhìn vẻ ngoài của mình, không hề để ý đến tiếng
bước chân.
Gã cảnh vệ chỉ về phía sau xe, ồm ồm nói:" Nhanh lên, kéo lên trên xe, chúng tôi đang gấp!"
"Bà nội nó chứ! Hắn... oa... lão tử suốt bốn chương rồi mà còn chưa
được chường cái mặt ra. Mày gấp cm mày!"- nội tâm Trần Tiếu gào thét.
Nếu không phải trên mặt còn bị đeo mặt nạ, hắn nhất định sẽ chửi đổng
lên!
Bất đắc dĩ, Trần Tiếu chỉ có thể để cho người ta xốc lên thùng xe, sau đó, hắn hơi kinh ngạc vì phía sau còn có một người nữa.
"Lên mau! Xuất phát!"
Lúc này, gã cảnh vệ kia cũng đi đến, trực tiếp đẩy Trần Tiếu lên xe, mà bản thân hắn cũng lên theo.
Trần Tiếu liếc xéo gã, bày ra vẻ mặt "Mày cứ đợi đấy". Đương nhiên
là, gã cũng chẳng thể nhìn xuyên qua khuôn mặt đeo mặt nạ của hắn để
biết được.
Chiếc xe khởi động ngay sau đó.
................................
Phía trong thùng xe, mỗi bên thành có một hàng ghế ngồi, chỗ ngồi này kỳ thật là những tấm ván được bắt cố định vào xe. Trần Tiếu và gã cảnh
vệ ngồi cùng một bên, còn người ngồi sẵn trên xe kia ngồi một bên. Người này là nam, người Châu Á, cao khoảng 1m85, đầu bé, khuôn mặt chữ điền,
mặc chiếc áo ba lỗ màu đen đơn giản, lộ ra một phần hình xăm. Dáng người rất vạm vỡ song cơ thịt lại hơi nhão, xem ra đã rất lâu không tập
luyện. Tay chân gã đều bị trói gô lại, giữa tay và chân còn được nối bởi một sợi xích sắt, đầu kia sợi xích bị buộc trên thành xe. Nhìn tổng thể thì đãi ngộ này tốt lành hơn Trần Tiếu không biết bao nhiêu lần. Hình
tượng này như muốn nói cho tất cả mọi người, tao là tội phạm nguy hiểm.
Mà lúc này, gã cũng đang lạnh lùng quan sát Trần Tiếu.
Chỗ bên hông của Trần Tiếu, cũng chính là mặt đối diện với cửa thùng
xe, có một ô cửa kéo, chỉ có điều, hướng của lái xe và cái kính chiếu
hậu đã bị một tấm ván chắn lại.
Đây là một hành trình rất vô vị! Gã ngồi đối diện thì giữ hình tượng
người đàn ông cứng rắn lạnh lùng, đầu cúi thấp, chẳng nói chẳng rằng,
nắm chặt tay nắm bên hông Trần Tiếu. Còn cái gã cảnh vệ ở bên cạnh hắn
thì chẳng biết có phải đang ngủ gật hay không, chỉ thấy giữ nguyên một
tư thế, khẳng định là cũng chẳng làm ra trò trống gì rồi. Chứ nếu không
thể nào cũng kể được câu chuyện cười cho bầu không khí náo nhiệt lên.
Chiếc xe cứ vậy mà chạy một mạch, từ ô cửa nhỏ nhìn ra cảnh sắc bên
ngoài, có lẽ là nó đang vòng qua khu đô thị để chạy về khu vực xa xăm
nào đó.