Mặt mgoài mu bàn tay tướng quân kết thành một lớp thủy tinh mỏng, trong suốt lóe sáng như nước.
Lớp thủy tinh kia nhanh chóng khuếch tán, lan lên trên cả cánh tay tướng quân.
Một cái băng châm đột nhiên bắn ra, bắn trúng viên đá trên tay anh. Cộp, viên đá rơi trên mặt đất, bị một cái hộp được gia công đặc biệt úp lại.
Bên trong hộp đó có bôi một lớp chất có tính ăn mòn đồ vật, mà kim
cương lại sợ nhất thứ này, viên đá kia rốt cục đàng hoàng lại, bị Tống
Duệ đậy lại, nhét vào trong không gian.
Vật chất thủy
tinh trên cánh tay tướng quân cũng nhanh chóng biến mất, cuối cùng chỉ
còn lại lòng bàn tay là bị tổn thương, bộ phận đó đã biến thành kim
cương, hoàn toàn dung hợp với da thịt.
Tống Duệ đi
tới, mở một nút cổ áo tướng quân, sắc mặt dần dần ngưng trọng. Tướng
quân không chỉ có lòng bàn tay bị biến thành kim cương, đến cả lồng ngực cũng có một phần hóa thành kim cương. Chợt nhìn tựa như một tác phẩm
nghệ thuật bằng thủy tinh, lóe ánh sáng lóa mắt.
Răng rắc!
Ghế băng như thể bị hai nguồn sức mạnh va chạm, rốt cục không chống đỡ
được, một chân ghế hơi mỏng gãy mất, nghiêng về một bên.
Toàn bộ cơ thể tướng quân lệch đi, không kiểm soát được trượt theo, tại thời khắc sống còn được Tống Duệ đón được.
Tống Duệ hít sâu một hơi, giao anh cho cấp dưới của tướng quân, “Đưa anh ấy đi, tôi đi sau.”
Phía trước còn phải đối mặt với nhiều người chờ ngư ông đắc lợi, hơn
nữa toàn bộ cũng là vì khối đá này, chắc chắn sẽ không buông tha bọn họ, so với ngồi chờ chết, còn không bằng có thể trốn được lúc nào hay lúc
đó.
Về phần tại sao không giao ra viên đá, bởi vì cho
dù có giao thì bọn chúng cũng phải diệt khẩu, hơn nữa nhường cho người
khác là quyết định không khôn ngoan nhất.
Tướng quân
dẫn theo bốn vị thượng tá, lại có một người có kỹ năng dị năng đặc thù,
chỉ có thể bám vào trên người người khác. Bởi vậy lần này lành ít dữ
nhiều, không mang theo trợ lý, cho nên anh ta dùng chung một thân thể
với Đoan Mộc Xuân, tương đương với chỉ có ba người. Bây giờ ai nấy đều
bị thương, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng.
Dù
sao ở nơi như thế này, hoàn cảnh không tốt, kẻ địch lại nhiều, phiền
toái hơn là địch nhân căn bản không ra bài theo lẽ thường, thỉnh thoảng
đánh lén, không hề có một chút tác phong quân tử. Cộng thêm tảng đá như
hổ rình mồi, thao túng những con dơi tạo ra siêu sóng âm quấy rầy, không chết ở chỗ này đã là may mắn lắm rồi.
Phải bảo vệ tướng quân. Người dù sao cũng là do hắn mang vào, ít nhất cũng phải mang đi ra ngoài.
“Tôi ở lại, mấy người đi trước đi.” Đoan Mộc Xuân sắc mặt trắng bệch,
giọng nói lại là của Thủy Giang Lưu, “Dị năng của tôi có lợi.”
Dị năng của y có thể bám vào trên người người khác. Nói cách khác bất
kể có phải là người phe mình hay không cũng có thể lợi dụng được. Thế
nhưng nếu như ở gần không có ai, hoặc là dị năng mạnh đến nỗi y không
bám vào được, tinh thần lực của y sẽ tan vỡ, hóa thành hư không.
“Để tôi ở lại đi.” Giọng nói Đoan Mộc Xuân lại thay đổi, giống như nhân cách phân liệt vậy, một lúc lại đổi một người, “Dị năng hệ mộc của tôi
chỉ cần tim không bị thương thì cụt tay đứt chân gì cũng có thể khôi
phục.”
Đáng tiếc đối phương có một người dị năng hệ “hỏa”, vừa vặn khắc chế hắn, hắn ở lại không chết cũng bị thương.
Vẫn luôn giữ yên lặng Mạnh Tu Viễn đột nhiên thở dài, “Hay là tôi ở lại đây đi, ở đây chỉ có tôi là dị năng không gian.”
Tuy nói là nói như vậy, thế nhưng đối phương cũng có hai dị năng không
gian, nếu như tập trung vào một mình hắn, muốn chạy cũng chạy không
được.
Mấy người này cho dù ai ở lại thì hậu quả chỉ có một, dù sao đối phương nhiều người như vậy, không thể trơ mắt nhìn bọn
họ chạy.
Bất giác bọn họ bị vây vào giữa, xung quanh
đều là ánh mắt thèm thuồng của địch, nguyên nhân bắt nguồn từ có thể nắm giữ được sức mạnh của viên đá kia, trường sinh bất lão, tất nhiên làm
gì có ai chịu từ bỏ.
Con người luôn có lòng tham không đáy, đã có tiền lại còn muốn cả sức mạnh, có sức mạnh rồi lại muốn sống mãi, là giấc mơ theo đuổi mãi cũng không xong, muốn cũng không được,
viên đá này khiến bọn họ rơi vào tình thế bắt buộc.
Không có nhiều dị năng giả nổi tiếng, chỉ có vài người vượt lên cấp bảy, phần lớn đều là dị năng giả cấp sáu, thế nhưng hợp lại cùng nhau giáp
công thì rất mạnh.
Cơ mà có vài người, bọn họ không
phải một nhóm, trong đó cũng có người nghi ngờ lẫn nhau, nếu muốn đối
phó cũng đơn giản, chỉ cần phá hoại liên minh tạm thời giữa bọn khó, để
bọn họ tự đánh nhau là được rồi.
Nhưng nói thì dễ, làm mới khó, hơn nữa thời gian ngắn như vậy, cơ bản không thể nghĩ ra mưu kế gì.
Tống Duệ nhìn thoáng qua tướng quân nhắm nghiền hai mắt, trong lòng
trầm xuống, không tự chủ được vuốt mặt anh, “Các người đi trước đi, tôi
có cách thoát thân rồi.”
Sắc mặt hắn nghiêm túc, “Mấy người ở lại chỉ tổ làm tôi vướng víu.”
Giọng điệu cực kỳ tự tin, ba người thầm giật mình, lúc này mới bắt đầu
chú ý đến Tống Duệ. Lúc đầu bọn họ cho là Tống Duệ muốn hi sinh bản
thân, dù sao hắn cũng là giống cái, mặc dù có chút dị năng, nhưng dẫu
sao vẫn là giống cái, chờ đã… Có dị năng thì cơ bản không gọi là giống
cái.
Vừa rồi thời gian cấp bách, tình thế nghiêm
trọng, không rảnh đoán mò, lúc này mọi người mới phản ứng được, hóa ra
vợ tướng quân có dị năng, hơn nữa xem ra không hề đơn giản.
“Anh được không đó?” Mạnh Tu Viễn không tin lắm nhìn hắn.
Tống Duệ nở nụ cười, đưa tay ra kéo, nút thắt chỗ ngực tướng quân văng
tung tóe, lộ ra phần cổ trắng nõn, cùng với vết cắn ở trên đó, xanh xanh tím tím, người sáng suốt vừa nhìn là biết đó là gì . (=)))))
“Có thể áp đảo được tướng quân mấy người, anh nói tôi có được hay không?”
Câu nói này gây hiểu lầm rất lớn, người không biết còn tưởng rằng tướng quân là ở phía dưới, hắn mới là người ở trên. Đã thế kỹ năng diễn xuất
của Tống Duệ quá tốt, không thừa không thiếu, cứ như thật.
Mấy cấp dưới hít vào một hơi, không ngờ rằng tướng quân bình thường
lạnh như băng lại là ở phía dưới, không biết Tống Duệ mạnh cỡ nào nên
mới có thể đè được anh chứ?
Tống Duệ thong dong nở nụ cười, “Đi nhanh đi, tôi còn muốn cùng tướng quân đến già, không muốn bỏ mạng ở đây.”
Mấy người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu thương lượng đối sách, “Nếu như mang theo hai dị năng giả không gian thì tốt rồi.”
Dị năng giả không gian rất nguy hiểm, nếu như Mạnh Tu Viễn không ở đây, viên đá kia của Tống Duệ chưa được nửa phút đã bị những dị năng giả
không gian khác cướp đi.
Tống Duệ lấy ra một hộp gấm, chính là hộp chứa viên đá kia, ném cho Mạnh Tu Viễn, “Anh giữ sẽ an toàn hơn.”
Mạnh Tu Viễn vững vàng tiếp nhận, ánh mắt có chút phức tạp, “Cẩn thận.”
Hắn thở dài một cái, trên người đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu trắng, phạm vi xung quanh ánh sáng hiện lên vách tường, bao bọc bọn họ lại,
trong đó bao gồm Tống Duệ, chỉ không có Mạnh Tu Viễn. Dường như hắn dự
định hi sinh bản thân để bảo vệ những người khác, hộp gấm cũng một lần
nữa nhét về trong tay Tống Duệ.
Đáng tiếc Tống Duệ đã
sớm ngờ tới tình huống này, vững vàng đẩy một phát, đẩy Mạnh Tu Viễn
vào, vào giây phút sống còn vách tường không gian sắp đóng lại liền ném
hộp gấm vào, đồng thời đám người Mạnh Tu Viễn cũng biến mất.
“Cướp hộp gấm!” Những người khác lập tức vọt tới, có điều hoàn không
chờ bọn họ có hành động gì khác, trong tay Tống Duệ lại có một hộp gấm
nữa.
Một cái bị đưa đi, một cái ở lại, thật sự là hoang mang khó phân biệt.
Viên đá thật chỉ có một, khẳng định là chỉ có một trong hai bọn họ,
đuổi theo Mạnh Tu Viễn, hay là ở lại đối phó Tống Duệ, đám người tựa hồ
do dự.
“Để lại vài người đối phó với hắn, những người
khác đi theo tôi.” Xung quanh hai dị năng giả không gian sáng lên, vách
tường không gian liền bị mở ra. Hai người liếc mắt nhìn nhau, chui vào.
Những người khác đang định đi vào, hàn quang trong tay Tống Duệ bắn ra
tứ phía, mười mấy cây băng châm bay ra, đánh vào đám người chui vào đầu
trước, ngăn cản bọn họ tiếp tục đi vào, nhưng vẫn có vài người thuận lợi chui lọt. Thế nhưng phần lớn người vẫn ở lại đây.
Lần này tất cả dị năng không gian đều bị dẫn đi, những kẻ ở lại không có uy hiếp lớn với hắn lắm, không đến mức quá thảm bại.
Có vẻ như mấy nhóm người này không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, cho
nên những người tới đều là cao thủ trong cao thủ, hơn nữa siêu sóng âm
đã quét đi một lớp người, những người còn lại thấp nhất cũng là cấp sáu, trong đó cũng không ít là cấp bảy.
Tuyệt, hóa ra ít
như vậy. Trên thực tế toàn bộ hợp lại cũng chỉ có mười mấy người mà
thôi, dẫn đi bốn, năm người, còn lại cũng chỉ mười một mười hai người,
vẫn còn cơ hội đảo ngược tình thế. (Thương chồng ghê, muốn bảo vệ chồng mà ôm hết vào người)
“Hỏa!” Lửa lớn rừng rực thiêu đến, hai dị năng hệ hỏa xông ở phía
trước, tay tung chưởng mang theo nhiệt độ, lúc quét tới phía sau mang
theo ánh lửa thật dài lóe lên, màu sắc sáng rỡ nhiều màu sắc.
Dị năng hệ “băng” kỳ thật nói trắng ra chính là nước, thủy hỏa tương
khắc, nước có thể dập lửa, lửa có thể nấu nước, một đấu một, yếu thế
liền lộ ra.
Tống Duệ nghiêng đầu, tránh thoát một đợt
công kích, bàn tay hơi dùng sức, mượn lực ghế băng còn chưa kịp tan,
nghiêng người sang bên phải, tránh một đợt tấn công nguy hiểm khác từ hệ hỏa.
Chờ lúc đứng vững, bên tai vang lên tiếng xèo xèo, vẫn có vài sợi tóc bị lửa đốt cháy, nhanh chóng xoăn lại.
Tống Duệ sờ soạng một chút, che lại đôi chân bởi vì động tác quá mạnh
mà lộ ra đôi chân dài. Phía dưới hắn trống trơn, không mặc gì hết, không cẩn thận làm lộ ra cảnh “xuân”.
“Cũng hơi lạnh đấy.”
Tống Duệ bắt đầu hối hận lúc đi vội quá, chưa kịp mặc thêm hai lớp, tốt
xấu gì cũng mặc một cái quần thì được rồi. (Cảm thấy vô lại thế nào đó XD)
Răng rắc, mấy cây mây từ dưới chân phá băng mà ra, ra sức chui ra.
Tống Duệ giậm chân bình bịch, mặt băng trở lại bình thường, càng nhiều
khối băng từng tầng từng tầng thêm cao, giống như cầu thang, nâng vị trí của hắn lên cao nhất, dùng góc độ cúi xuống nhìn người khác.
“Mày là ai?”
Mặc dù Tống Duệ rất nổi tiếng trên thương trường, nhưng vẫn có người
không biết hắn, đương nhiên là cho dù có biết cũng chỉ là một chút bề
ngoài.
“Bọn chúng đã bỏ rơi mày, đừng chống đối làm gì nữa.” Một dị năng giả hệ thủy tiến lên một bước, bức tường nước được
tạo thành trong nháy mắt, ngăn trở Tống Duệ công kích.
“Nói nhiều.” Tống Duệ lườm một cái, tung một chưởng sang, bức tường
nước nhanh chóng xuất hiện thêm vô số lỗ nhỏ, mỗi một lỗ đều là một cây
băng châm, nhanh chóng tập kích lần thứ hai.
Tiên hạ
thủ vi cường đạo lý này hắn vẫn biết, không đám người gia chủ động công
kích, trên tay một làn sóng một làn sóng tối tăm tập kích đã đến.
*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước thì chiếm được lợi thế
“A!” Dị năng giả hệ “thủy” kia kêu thảm một tiếng, trên người vô số lỗ
máu chảy ra, gã xông lên trước, dị năng lại chồng chéo với Tống Duệ,
đương nhiên phải chịu thiệt.
Có điều phòng ngự của dị
năng giả hệ “thủy” luôn mạnh mẽ, cho dù bị thương cũng chỉ là vết thương nhẹ, được dị năng giả hệ mộc trị liệu một chút là ổn.
“Lui về phía sau.” Bốn phía tường băng dựng đứng lên, đem Tống Duệ vây vào giữa, nhốt hắn lại.
Trong mắt Tống Duệ lóe lên sự ngạc nhiên, “Mày cũng là dị năng hệ “băng”.”
Thảo nào vừa rồi có cảm giác gần nửa băng châm bị cản lại, nếu không
cũng sẽ không có vài người tiến vào vách tường không gian, đuổi theo
tướng quân.
“Lẽ nào chỉ cho phép mày có dị năng hệ
“băng”?” Dị năng của dị năng giả hệ “băng” kia cũng không thấp, hơn nữa
còn cực kỳ thuần thục, có thể trong chốc lát phản ứng bắn ra băng châm
cùng loại chặn hắn, xem ra bình thường luyện tập không ít, rất khó đối
phó.
“Tao xem bây giờ mày chạy đi đâu?” Ầm,
đỉnh đầu cũng có một mặt băng dày đập xuống, hình thành một phòng giam
hoàn mỹ, nhốt Tống Duệ ở bên trong, một khe hở cũng không chừa lại.
Tống Duệ không cố gắng đầy khối băng đang nhốt hắn lại, nó vừa dày vừa
nặng với sức mạnh của hắn căn bản không đẩy được, làm gì cũng phí công.
“Đừng chống cự làm gì, đưa viên đá cho tao!” Dị năng giả hệ “băng” kia
đứng đối diện hắn, cách một tầng khối băng thật dày, nói chuyện cũng
nghe không rõ ràng.
Tống Duệ cũng không lo sợ, trái
lại đã định liệu trước, trên mặt ung dung, tư thái kiêu ngạo, “Bây giờ
xin tao đi thì tao sẽ bỏ qua cho bọn mày.”
Hắn lắc lắc cồ tay, cầm trong tay một cái dụng cụ điều khiển từ xa, “Một ngàn cân
thuốc nổ có thể san bằng cả ngọn núi này thành bình địa!”
Những kẻ đó biến sắc, lại cố giả bộ bình tĩnh, “Mày không dám đâu, nếu san bằng ngọn núi này thật thì mày cũng chết chắc.”
Tống Duệ hừ lạnh một tiếng, “Tao chỉ có một người, bọn mày lại nhiều người như vậy. Cho dù chết, kéo theo bọn mày cũng đáng.”
Trên mặt hắn xuất hiện mỉm cười dữ tợn, vô cùng không phù hợp với ngũ quan đẹp đẽ của hắn.
“Đều chôn cùng tao đi!”
Dụng cụ điều khiển từ xa vang lên tít tít đứt quãng, dường như đang tiến hành đếm ngược.
Tiếng này hễ có chút thường thức đều biết, là khúc nhạc dạo bom sắp nổ.
“Không tốt rồi, lui về phía sau!”
“Nằm sấp xuống!”
“Chạy mau!”
Hiện trường hỗn loạn tưng bừng, kẻ bỏ chạy người nằm sấp xuống, quanh
phòng giam bằng băng ngoại trừ Tống Duệ một bóng người cũng không có.
Bùm!
Bom nổ tung, khối băng nứt ra, chất lỏng đỏ tươi theo khe nứt chảy ra,
như là ngọc thạch trong suốt, xuất hiện từng chút từng chút tỳ vết.
Nhưng là vừa đúng lúc, tựa như kiệt tác đẹp nhất của thiên nhiên.