Thành thật mà nói thì Tống
Duệ có chút bảo thủ. Có lẽ là bởi vì có rất ít người có thể chơi chung
với hắn, cũng giống như tướng quân ngay cả anh em cũng không có, cơ bản
đều là sơ giao, đến ngay cả Tống Thần cũng giữ một khoảng cách với hắn.
Có lúc cũng sẽ cô đơn, rất mệt, muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút. Thế
nhưng hắn vừa mới nghĩ mình mà nghỉ ngơi thì Tống Thần lại phải gánh
vác, vì vậy lại tiếp tục kiên trì, kiên trì rồi lại kiên trì cho tới
nay.
Từ phút bỏ xuống trách nhiệm kia thì thật sự là cả người
đều thoải mái, muốn đi ra ngoài chạy như điên một vòng luôn. Đương
nhiên, loại chuyện mất mặt đó hắn không làm được.
Bảy giờ năm mươi phút, quay phim cũng tạm ổn, Tống Duệ nhìn thời gian, nếu như thuận lợi thì tám giờ có thể xong rồi.
Chỉ còn vài cảnh quay cuối cùng, Quân Phi Dương không có cách nào với
người gác cổng kia, vì vậy dời đi mục tiêu, phát động dị đồng đối phó
với Dương Tử Duyệt. Dương Tử Duyệt không kịp đề phòng trúng chiêu, phút
chốc rơi vào hồi ức.
Nhân viên đã chuẩn bị kỹ càng, đặc biệt dùng màu đen dựa theo đôi mắt Tống Hân, cũng là vì hiệu quả chân thực.
Bây giờ, hiệu ứng gì ở niên đại này cũng có thể thực hiện được, không cần tiếp tục phải sử dụng *phông xanh nữa.
*Phông xanh (Blue hay Green Background) là một tấm vải thường được sử
dụng làm nền đặt sau vị trí diễn xuất của diễn viên, nói một cách dễ
hiểu thì nó đóng vai trò như một tấm Background, những người diễn viên
sẽ diễn xuất trên đó. Sau đó người ta sẽ dùng kỹ thuật máy tính loại bỏ
đi tấm nền màu xanh và ghép vào một khung cảnh khác theo chủ đề bối cảnh của câu chuyện.
Loại màu đen đó mặc dù không có ảnh hưởng gì
đến thân thể, nhưng mà vẫn có chút khó chịu, Tống Duệ nhiều lần cũng
muốn chớp mắt.
Dù sao hắn cũng từng trải, vẫn nhịn được. Nhưng
Tống Hân lại không như thế, nhiều lần bật cười, có một lần còn chảy cả
nước mắt, quay mấy lần cũng không thể thành công, Tống Duệ cũng muốn bóp chết y luôn.
Chuyện này làm cho hắn và người gác cổng phải
cùng nhau diễn lại, Tống Hân cười một cái là hắn và người gác cổng kia
lại đánh một trận, sau đó mới đối diễn với Tống Hân. Mỗi lần diễn lại
đều kéo dài không ít thời gian. Sắp tới tám giờ rồi, Tống Duệ liên tục
nhìn đồng hồ.
Tướng quân cũng giống hắn, nửa buổi đấu giá sau bắt đầu, trừ anh ra thì không thấy bốn người kia.
Người chủ trì đứng trên cao, nhìn xa, gọi mấy người đến thì thầm. Một
lát sau, mấy người kia đi tới bên cạnh anh: “Tiên sinh, xin hỏi bạn của
anh đâu?”
“Đi thế chấp tài sản.” Mặt Bạch Vô Trạch không biến
sắc: “Tôi rất thích món hàng then chốt kia, nhưng đáng tiếc lại không
mang nhiều tiền như vậy. Tôi để bọn họ đi thế chấp tài sản rồi.”
Cái gọi là thế chấp tài sản chính là lấy vật đáng tiền trên người, bao
gồm bất động sản, trang sức vàng bạc đặt cho hội đấu giá, tạm thời đổi
thành năng lượng thạch để bán đấu giá.
“Thì ra là như vậy.” Người cầm đầu cúi một cái: “Thật ngại quá, quấy rầy tiên sinh rồi.”
“Không có gì.” Bạch Vô Trạch lễ phép đáp lễ lại: “Đó là trách nhiệm của mấy anh mà.”
Chờ những người kia đi xa, Bạch Vô Trạch nói chuyện thông qua bộ đàm sóng điện não: “Thế nào rồi?”
Bộ đàm sóng điện não là một phần mềm nghiên cứu mới cho gián điệp, có
thể thông qua sóng điện não đem lời muốn nói chuyển thành âm thanh, vô
cùng thuận tiện, tránh được không ít trường hợp đặc biệt như không thể
nói chuyện.
Giọng phó quan khàn khàn, như biến thành người
khác: “Có một chút vấn đề, năng lượng thạch không nhiều như đã nghĩ,
nhưng mà…” camera chuyển đến một nơi khác: “Nhiều hơn một quả trứng.”
Năng lượng thạch là một loại thông dụng và cao giá hơn cả tiền. Vì đó
là một năng lượng làm nguyên liệu, có thể cung cấp điện cho nhà ở, cung
cấp năng lượng cho cơ giáp, cho nên còn được chào đón hơn cả tiền, đa số mọi người đều muốn thu mua năng lượng thạch hơn.
“Quả trứng
này hình như đang hấp thu năng lượng của năng lượng thạch.” Trên đất có
rất nhiều mảnh vỡ bị hút sạch, chồng chất như núi, đều bị quả trứng này
hút.
“Đây là trứng gì?” Bạch Vô Trạch cũng chưa từng thấy, thoạt nhìn giống như trứng Phi Long.
Phi Long là dân bản địa trên tinh cầu này, bản thân nắm giữ năng lực
biến thân, đồng thời còn có dị năng, sức chiến đấu mạnh mẽ.
Nghe nói Phi Long mở mắt ra nhìn thấy ai đầu tiên thì sẽ trung thành với người đó, cho nên rất được hoan nghênh, vô số người đều muốn nuôi một
con.
Nhưng mà giá trị bồi dưỡng cực cao. Ví dụ như quả trứng
này, hấp thu mấy trăm ngàn năng lượng thạch. Phải biết rằng, một ngàn
tiền tinh tế mới bằng một viên năng lượng thạch.
Trò chơi đốt tiền này, người bình thường căn bản là không nuôi nổi.
“Quét hình không ra.” Phó quan lắc đầu một cái.
Tướng quân hơi đau đầu: “Mang về luôn đi.”
“Vâng.” Bên kia đóng máy camera, phó quan bắt đầu hành động.
Tướng quân rất yên tâm về bọn họ, bộc lộ tài năng từ trong mấy triệu
người, bản thân cũng đã là rồng phượng trong loài người rồi. Hơn nữa,
trên người giữ chức vị quan trọng, kinh nghiệm phong phú, đầm rồng hang
hổ đều đã xông qua, huống chi chỉ là một nhánh xã hội đen.
Người chủ trì trên đài đột nhiên biến sắc, tuy rằng rất nhanh đã khôi phục như cũ, nhưng mà Bạch Vô Trạch vẫn đoán được.
Có lẽ người của bộ Tư lệnh đã đến.
Tốc độ của bộ Tư lệnh nhanh hơn anh tưởng. Người bình thường nếu nhận
được tin tức như thế thì ít nhiều cũng do dụ một chút, suy tính một chút lợi hại trong đó. Phó Tư lệnh và Tư lệnh đều ngay cả do dự cũng không
đã hạ lệnh bao vây nơi này, hơn nữa còn chuẩn bị đầy đủ.
Tướng quân sửa lại ống tay áo, thờ ơ ngồi nhìn buổi đấu giá.
Lúc đầu, buổi đấu giá có không ít bảo vệ bao vây, nhưng có lẽ đã nhận
được tin tức, rút lui không ít người. Ngoại trừ người chủ trì còn đang ở trên đài, động viên tâm trạng khách hàng ra, người ở lại buổi đấu giá
ít thấy thương.
Nơi này vốn là hội trường tạm thời, vỗ về một lúc thì sẽ chuyển sang nơi khác, rất cẩn thận.
E rằng đã có người nhận ra không đúng lắm, lén lén lút lút rời sân. Dựa theo quy định của pháp luật, cả hai bên đều có tội khi buôn lậu, nếu
như bị đuổi kịp thì sẽ rắc rối.
Bên ngoài bây giờ cửa ra chắc
chắn đã bị phá hỏng, xã hội đen và cảnh sát đang liều mạng bắn nhau, chỉ có thể dựa vào một ít thủ đoạn đặc biệt để rời đi.
Chẳng hạn
như dị năng không gian, dị năng ẩn thân, hoặc là dị năng biến dị. Đương
nhiên vẫn có một vài ứng cứ viên có thân phận tự tin ở lại.
Vật đấu giá cuối cùng có giá trị nhất lên sàn, là một Phi Long thành niên,
dùng dây xích khóa lại, giá đấu giá đã đạt tới 90 triệu tiền tinh tế,
thiếu chút nữa là một trăm triệu.
Chẳng trách mỗi lần đi vơ vét đều có thể lục soát ra mấy trăm triệu, một món hàng đã gần 100 triệu,
hơn nữa đa số đều thế, đúng là có tiền.
Mặc dù đã cố gắng không dùng tiền mặt, thế nhưng nên có vẫn có, huống chi xã hội đen này nọ luôn chẳng thiếu tiền.
Chẳng qua lần này không may mắn, không chỉ không kiếm được tiền, e rằng còn phải nôn ra.
Một quả trứng có thể hút mấy trăm ngàn năng lượng thạch, nghĩ lại liền đau đầu.
“Tam Thủy.” Phó quan cuối cùng cũng trở lại, trong tay còn cầm vài tấm
thẻ: “Lúc chúng tôi trở lại có gặp mấy người đang rời đi, cướp được vài
tấm thẻ, trở về để phó quan nhìn xem bên trong có bao nhiêu tiền.” Bây
giờ nói chuyện chính là Thủy Giang, anh ta đang chiếm lấy thân thể của
phó quan.
“Ừm.”
Buổi đấu giá đã kết thúc, người chủ
trì từ rời đi từ cửa sau, một người mới vừa rời khỏi hội trường đột
nhiên lại: “Không xong rồi, bên ngoài đánh nhau.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Mấy trăm người trong buổi
đấu giá rối loạn, chạy trốn chạy trốn, sử dụng không gian sử dụng không
gian, không bao lâu sợ hãi phát hiện: “Xong rồi, dị năng không sử dụng
được.”
Lần bắt người này Bộ Tư lệnh đã phải trả giá rất đắt. Vì lấy tin tình báo mà bỏ ra mấy triệu tiền tinh tế cho nên đương nhiên
phải kiếm lại từ trên người bọn họ. Nếu không…không có khả năng thả bọn
họ đi.
Đáng tiếc bọn họ gặp phải Bạch Vô Trạch, tính toán cũng
như không. Bởi vì quả trứng này cho nên tướng quân quyết định phải kiếm
thật nhiều tiền, để tránh kho bạc bị hút khô máu.
Tướng quân bình thản ung dung, chậm rãi đi tới đài chủ trì, nhổ microphone trên đài xuống nói: “Yên lặng!”
Phía dưới đột nhiên yên tĩnh.
Hoa văn dị năng cấp bảy trên cổ tướng quân lấp lóe: “Bây giờ tôi cho mấy người một cơ hội xin chúng tôi.”
Bốn vị thượng tá đứng phía sau anh, hoa văn dị năng cấp bảy trên cổ cũng lấp lóe, giữ thể diện cho anh.
Một lần năm người dị năng giả cấp bảy, một trăm người đang nhao nhao ở bên dưới bị đứng hình.
Dựa theo quy định của quốc gia, một người dị năng giả cấp bảy là có thể làm tướng quân rồi, thế mà lại tới năm người, thế lực không nhỏ đâu.
“Dùng tiền để hết tai họa, luật pháp cũng không làm gì được.” Tướng
quân hiểu rõ, muốn tóm lấy tiền của người ta thì đầu tiên là phải bắt
được lòng của họ, để họ tin tưởng mình có thực lực, cho nên giao dịch
rất thành công.
Khoảng tám giờ, Tống Duệ cuối cùng cũng quay xong, ghé vào trên bồn rửa tay tháo trang sức.
Tám giờ mười lăm phút, đoàn người tướng quân đi qua hành lang u ám, tìm kiếm nhược điểm của dị năng phong tỏa.
Cho dù đã có dị năng giả cấp bảy cân hết, nhưng vẫn là có vài người
hoảng loạn trong lòng: “Rốt cuộc có được không thế? Chúng ta đã đi hai
vòng rồi.”
Phó quan liếc kẻ nọ một cái: “Chúng tôi đang nghĩ cách.”
Tướng quân lấy quang não ra, gọi điện thoại.
“Tam Thủy đang gọi điện thoại gọi người hỗ trợ.” Đoan Mộc Xuân giúp đỡ động viên quần chúng: “Mọi người đừng vội.”
Điện thoại tướng quân thông: “A lô, cần một bát canh, không bỏ đậu phụ, không lạp xưởng, không gừng, cũng không cần dầu, có thể thêm chút nấm
kim châm, phải cắt nhỏ một chút, tàu hủ non xay nhuyễn phủ lên trên,
trứng gà chỉ cần lòng trắng không cần lòng đỏ, cảm ơn.”