Mẹ Trầm Hoan đã qua đời, cô còn một người cha trên danh nghĩa, ngoài việc ông ta là người cha chưa tận chức, còn là thân
nhân duy nhất chủ trì tang lễ của Trầm Hoan. Người phụ nữ cha cô tái hôn mang theo con của họ túc trực bên linh cữu, mặc áo tang, nước mắt nước
mũi giàn giụa.
Người chết đi chính là như vậy. Bi thương là người khác, nước mắt cũng là của người khác. Hư tình giả ý cũng được, đau đến tâm can cũng được, đều là người khác. Của Hứa Trầm Hoan, chính là một
tấm di ảnh.
Khởi điểm Phó Tư Dịch là không bị được mời, nguyên
nhân, là Tần Thành không đồng ý, sau đó là Trần Băng mời Tần Thành ăn
bữa cơm, nói gì đó, cậu ta mới đồng ý. Nhưng Tần Thành yêu cầu, thời
gian Phó Tư Dịch không thể vượt quá nửa giờ.
Sau khi Phó Tư Dịch trầm mặc thật lâu, chua xót gật đầu.
Khi đi về hướng người nhà biểu đạt sự thương tiếc, người phụ nữ đã tái hôn
đó, chỉ là cong eo, máy móc gật đầu, không nhìn người trước mặt.
Sự bi thương là sự thật.
Trần Băng vẫn luôn ở bên người Phó Tư Dịch, hôm qua anh vừa mới xuất viện.
Luật sư tuyên đọc di trúc, thì ra Trầm Hoan đã sớm làm di chúc đem toàn bộ
tài sản trên danh nghĩa sở hữu của cô đi từ thiện, cô còn nói muốn đem
tro cốt rải xuống biển rộng. Nhưng, điều này không thể như nguyện.
Máy bay cô đi rơi xuống chỉ còn một chút mảnh vỡ, nhà nước phái ra nhân
viên tiến hành trục vớt, đều không có tìm được di hài. Duy nhất tìm được về, là rương hành lý của cô, mấy bộ quần áo, một quyển sách, trừ những
thứ đó ra, còn có một tấm bưu thiếp, có thể phân biệt là chữ viết Trầm
Hoan. Trên bưu thiếp có một câu: Em đi qua trùng trùng song núi, nhớ rõ
nhất rõ ràng chính là anh. Ở cuối tấm bưu thiếp có một chứ cái tiếng
Anh: F. Viết đứt quãng, giống như người viết khi đó rất do dự.
Cảnh sát cảm thấy đây là tâm nguyện của người đã qua đời, hy vọng có thể
giúp cô tìm được người cô muốn gửi, dò hỏi một vòng, Tần Thành đứng dậy, nói là Trầm Hoan viết cho cô.
Cảnh sát so sánh tên, cảm thấy không thể tin, “Tên của cậu lại không chứa ký tự này, như thế nào có thể xác định là của cậu?”
Tần Thành nhìn chằm chằm tấm bưu thiếp kia, trong mắt chứa châm chọc, “Anh
cảm thấy loại đồ vật này sẽ có người đứng ra nhận loạn sao? Huống hồ đây là đồ vật tôi cùng cô ấy lén ước định, người ngoài không có khả năng
biết đến.”
Cảnh sát rất hồ nghi, nhưng là bọn họ còn quá nhiều
việc cần xử lý, hơn nữa cũng cảm thấy chính mình đã cố gắng hết sức,
liền đem đồ vật giao cho Tần Thành.
Thời điểm Trần Băng đem chuyện này nói lại cho Phó Tư Dịch, anh vừa mới tỉnh lại ở bệnh viện.
Phó Tư Dịch nghe xong, đồng tử phiếm nước mắt, anh lẩm bẩm, “Đó là viết cho tôi.”
Trần Băng không nói lời nào.
Tìm không thấy di hài, liền đem rương hành lý của cô đốt cháy, đem tro rải
xuống biển, xem như thành toàn tâm nguyện khi sinh thời của cô.
Di ngôn tuyên đọc xong, liền phải nhập liệm. Phó Tư Dịch đi về hướng Tần
Thành, sau khi đứng yên một lúc, trầm tĩnh mở miệng, “Bưu thiếp Trầm
Hoan để lại cho tôi là cậu đang cầm?”
“Thầy Phó không khỏi cũng quá tự mình đa tình, chỉ bằng một chữ cái, liền kết luận là viết cho anh?”
“Cậu biết, đó chính là tôi.”
Tần Thành giống như cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn, xoay người muốn đi,
Phó Tư Dịch kéo lấy tay áo Tần Thành, “Đồ vật của cô ấy, tôi không có
cái gì cả, mong cậu đem bưu thiếp trả lại cho tôi.”
Tần Thành hừ lạnh một tiếng, trong con ngươi là căm hận ngút trời, cậu khinh thường hỏi lại, “Đây là anh cầu xin tôi sao?”
Phó Tư Dịch vẫn bình tĩnh như cũ, từng câu từng chữ mở miệng, “Đúng, là tôi cầu xin cậu.”
Tần Thành vì cừu hận mà nhìn chằm chằm anh, bỗng nhiên một quyền hướng về
phía Phó Tư Dịch, không một chút lưu tình, Phó Tư Dịch nháy mắt ngã
xuống đất.
Hai ba người đang ở nơi xa nói chuyện phát ra tiếng kinh hô.
“Nếu không phải là do anh, cô ấy cũng sẽ không chết.” Lại thêm một quyền,
Phó Tư Dịch thảm đạm mà cười, không có đánh trả, anh chỉ thẳng tắp nhìn
Tần Thành, “Bưu thiếp, đưa tôi.”
Nắm tay Tần Thành rơi xuống càng mạnh.
Trần Băng kịp thời lại đây đẩy Tần Thành ra, một bên anh ta đỡ Phó Tư Dịch
lên, thanh âm lạnh lùng, đối với Tần Thành quát, “Cậu là muốn đánh chết
cậu ấy sao?”
Tần Thành con ngươi sung huyết gắt gao nhìn chằm chằm Phó Tư Dịch, “Anh ta không nên chết sao?”
Phó Tư Dịch lùi lại một bước, anh ngửi được mùi máu tươi ở khóe miệng, cũng cảm thấy má phải hơi sưng. Tất cả những điều này, Phó Tư Dịch đều bất
chấp, “Tần Thành, đem bưu thiếp đưa cho tôi.”
Trần Băng nhìn về phía Tần Thành.
Tần Thành đã thoáng khôi phục bình tĩnh, trong con ngươi tơ máu chưa lui,
cậu lau vết máu dính lên nắm tay, “Không có, đều bị tôi đốt rồi, đều đã
rải xuống biển.”
“Tôi tình nguyện huỷ nó đi, cũng sẽ không cho anh.”
Biểu tình của Phó Tư Dịch trong nháy mắt liền tĩnh mịch. Trong óc anh trống
rỗng lặp đi lặp lại lời nói của Tần Thành, “Không có, đều bị tôi đốt
rồi, đều đã rải xuống biển.”
“Tôi tình nguyện huỷ nó đi, cũng sẽ không cho anh.”
Đúng rồi, Tần Thành hận chết anh, nếu giết người không phạm pháp, như vậy Phó Tư Dịch hiện tại đã chết không toàn thây.
Trầm Hoan là bạn tốt nhất của cậu, Tần Thành chưa bao giờ chán ghét một
người như vậy. Trong suy nghĩ của cậu, là Phó Tư Dịch hại chết Trầm
Hoan, căn bản là cậu không hy vọng Phó Tư Dịch tham gia lễ tang của Trầm Hoan.
Nhưng Trần Băng nói, nếu là Trầm Hoan biết, cô ấy cũng sẽ nguyện ý để Phó Tư Dịch tới nhìn cô.
Đúng, cô đương nhiên nguyện ý, cái cô gái ngốc nghếch này, thật là lương thiện đến dễ bắt nạt.
Cậu thay Trầm Hoan cảm thấy không đáng giá.
Cuối cùng Tần Thành nhìn Phó Tư Dịch một cái thật sâu, xoay người liền đi.
Trận đánh nhau này khiến cho mọi người vây xem, Trần Băng đỡ Phó Tư Dịch đi
ra ngoài, Phó Tư Dịch bướng bỉnh tránh thoát, nhưng vừa rồi anh bị Tần
Thành đánh một trận, căn bản không nhấc nổi kính.
Trần Băng nhìn
lướt qua mọi người sôi nổi nghị luận, ở bên tai Phó Tư Dịch khuyên giải, “Cậu như thế này lễ tang còn như thế nào bình an cử hành, Tư Dịch, trở
về đi, cậu để cô ấy ra đi bình thản đi.”
Nghe vậy, động tác Phó
Tư Dịch giãy giụa dừng lại, anh mê mang ngẩng đầu, làm như không muốn
tin tưởng hỏi, “Tôi ở đây, cô ấy ra đi sẽ không thanh thản sao?”
Trần Băng quét mắt nhìn đám người vẫn luôn dùng ánh mắt chỉ chỉ trỏ trỏ, không nói gì.
Phó Tư Dịch hiểu rõ, anh ra sức tránh thoát Trần Băng, thẳng tắp đi vào trong mưa.
Thì ra, anh ở đây, cô sẽ đi không tốt.
Chuyện xảy ra trong lễ tang không biết như thế nào lại truyền đi ra ngoài,
nhiều năm trôi qua, điểm gút mắc giữa Trầm Hoan và Phó Tư Dịch, đặc biệt là khi biết Trầm Hoan là vì buổi biểu diễn của Phó Tư Dịch mới qua đời, sau ngày thứ hai Trầm Hoan hạ táng, chuyện xưa này rất nhanh liền trở
thành đề tài câu chuyện cho mọi người.
Trong lúc ấy, chuyện gì cũng được nhắc đến.
Cùng ngày Tần Thành đưa ra thông cao thanh minh, cậu nói Trầm Hoan cùng cậu
đều đã đang nói chuyện bàn hôn luận gả, lần này trở về sự thật chính là
bàn bạc chuyện hôn sự của hai người, thuận tiện tham gia buổi biểu diễn
của Phó Tư Dịch, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy.
Đến cả việc tranh chấp cùng Phó Tư Dịch, Tần Thành đơn giản quy kết thành
nguyên nhân là do mình đau thương quá độ, mới cùng Phó Tư Dịch nổi lên
tranh chấp.
Hắn còn nói Trầm Hoan vẫn luôn coi Phó Tư Dịch là trưởng bối, cũng không có mạo phạm đến Phó Tư Dịch.
Lúc ấy, ở nơi xảy ra tranh chấp với Phó Tư Dịch ít người, lại không có camera, Tần Thành nói như vậy không có gì phải sợ hãi.
Cuối cùng, Tần Thành hy vọng các công ty truyền thông có thể để cho người
chết an giấc ngàn thu, còn đối tượng nào có rắp tâm bất chính, ác ý phỉ
báng kể cả các phương tiện truyền thông, cậu sẽ khởi tố, truy cứu đến
cùng.
Vì cho thấy thái độ của bản thân, buổi chiều Tần Thành đã đưa đơn kiện đối với một công ty truyền thông đưa tin ác ý.
Dưới sự trợ giúp của Tần Thành, phong ba được bình ổn, bảo toàn thanh danh của trầm hoan sau này.
Đối với cách nói của Tần Thành, Phó Tư Dịch vẫn luôn bảo trì trầm mặc.
Bởi vì anh không có lập trường, anh cũng không nghĩ sẽ lại mang đến điều gì không tốt đối với danh tiếng của Trầm Hoan. Ngay cả tham gia lễ tang
cũng là một loại bối rối.
Anh ở lì trong văn phòng, di động tắt máy, đèn cũng tắt, cả căn phòng một màu đen tĩnh lặng.
Cửa sổ rộng mở, gió đêm thoang thoảng, làm giấy trên bàn làm việc ào ào lật mở.
Kỳ thật, anh đã ly hôn.
Một tháng trước, hôn nhân thảm đạm của anh cùng Thẩm Dung, rốt cuộc chấm dứt, là Thẩm Dung nói ra.
Thẩm Dung kiêu ngạo, cô ta tốn bao nhiêu tâm tư kéo người đến cạnh mình,
cuối cùng cũng chứng minh chỉ là mua dây buộc mình. Cuộc hôn nhân kéo
dài nhiều năm, trước mặt người khác cô ta vất vả che lấp, sau người lại
là lạnh băng cô tịch.
Cô ta lựa chọn ly hôn, ngày đó ký tên, Phó
Tư Dịch ngồi ở phía đối diện cô ta, nắm bút máy, khuôn mặt bình tĩnh,
không có một chút ít do dự.
Sau khi ký tên xong, Thẩm Dung thu
hồi trang giấy, nhìn người cơ hồ là huỷ hoại cả đời cô ta- Phó Tư Dịch,
nhịn không được nguyền rủa, “Phó Tư Dịch, tôi chúc anh cô độc sống quãng đời còn lại, trăm năm không nơi nương tựa.”