Khi hai người nói chuyện với nhau, Cảnh Từ vô thanh vô tức thối lui ra khỏi nội thất.
Hắn đi đến bên cạnh cửa sổ gian ngoài, dựa vào tường một lát, mới phát hiện Quân Vương, Tiêu Tiêu đều nhìn chằm chằm vào hắn, liền mỉm cười, nói:
"Nàng hôm nay tự nhiên cùng Bắc Yên thân thiết hơn, để cho bọn họ trò
chuyện cũng tốt."
Quân
Vương đối với chuyện cũa của hắn và A Nguyên không rõ lắm, tâm tư lại
cực thông thấu, vội hỏi: "Nếu như tỉnh lại, về sau có rất nhiều cơ hội
tâm sự, cũng là không vội mà."
Cảnh Từ bình tĩnh tâm thần, nhìn về phía Tiêu Tiêu, hỏi: "Ngươi lần này hồi cung, Hoàng Thượng rõ ràng không gặp ngươi?"
Tiêu Tiêu mấy ngày liền bôn ba, khó khăn mang đến hai thái y tốt nhất, lại
cùng nhau chờ đợi A Nguyên thức tỉnh, đã mấy ngày chưa từng nghỉ ngơi
thật tốt, khuôn mặt thanh tú có chút mệt mỏi, nhưng trong đôi mắt vẫn là ánh nhìn trong sáng của người thiếu niên. Hắn cười khổ nói: "Ừ, tiểu
thái giám nói Nguyên phu nhân đang hầu hạ......Khục, có lẽ vì vậy, nhất
thời không gặp ta? Cũng may ta hồi kinh như vậy là để tìm thái y, những
chuyện sau khi rời kinh nghĩ đến Quân Vương đã nói đến trong mật báo
cũng không sai lắm, dù cho ta nhất thời chưa bẩm báo cũng không có gì
quan trọng lắm."
Hắn vừa
nhìn về phía hai người đang nói chuyện thân mật bên cạnh, vò đầu trầm
ngâm nói: "Thái y nói A Nguyên ưu tư quá mức, vừa rồi thật lâu còn chưa
tỉnh lại. Ta vốn tưởng rằng là Khương Tham dùng thuốc hữu hiệu rồi, làm
cho nàng nhớ lại chuyện cũ, mới có thể ưu tư quá mức."
Cảnh Từ lặng im một lát, thản nhiên nói: "Có nhớ chuyện cũ hay không, kỳ
thật cũng không quan trọng như vậy. Có thể nhanh chống vui vẻ khoẻ mạnh
mà sống, mới là cần gấp nhất."
Quân Vương tính tình nhân thiện, có phần bởi vì mẫu thân cùng mẹ đẻ Cảnh Từ
kết cừu hận nên khá bất an, cố tình cùng vị huynh trưởng khác mẹ này
thân thiện hữu hảo, cho nên mấy ngày nay vì A Nguyên, Cảnh Từ tìm y kiếm thuốc, chăm sóc thập phần tận tâm. Hôm nay nghe Cảnh Từ ngôn ngữ rộng
rãi, không khỏi vỗ tay cười nói: "Đúng là như thế! Bao nhiêu thị phi
đúng sai, nhảy ra là một đám dây rối, nhắc tới chính là một đống phiền
não, hà tất suy nghĩ quá nhiều?"
Cảnh Từ ảm đạm cười cười, đang định quay người đi ra khỏi phòng, Mộ Bắc Yên
kia đã vén màn chạy đi, tìm được người bên ngoài cửa sổ người phân phó
nói: "Nhanh, cho người chuẩn bị cháo thanh đạm đến! A Nguyên của chúng
ta kêu đói rồi!"
Cảnh Từ
vô thức liền xắn tay áo, chuẩn bị đi về hướng phòng bếp, ngẩng đầu nhìn
gương mặt phấn chấn tinh thần mạnh mẽ của Mộ Bắc Yên, lại lén lút buông
tay áo.
Tiêu Tiêu cũng đã nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Nàng ấy mấy ngày chưa từng ăn uống, đương
nhiên đói bụng! Nhưng biết đói, muốn ăn gì đó, có lẽ có thể rất nhanh
phục hồi như cũ. A......Ta giống như cũng rất đói bụng rồi."
Hắn nói như vậy, bên cạnh mấy người đều đã nghe được hắn trong bụng xì xào đánh trống, bất giác ra bèn nhìn nhau cười.
Quân Vương vội vàng gọi người chuẩn bị món ăn cho mọi người, lại hướng Tiêu
Tiêu cười nói: "Ngày xưa nghe người ta nói cười, nói Nguyên đại tiểu thư ái mộ ngươi, đuổi ngươi khắp cả kinh thành chạy trối chết, sau khi hồi
cung liền không dám trở ra......Nhìn đến đều là mấy tin đồn không tin
được."
Tiêu Tiêu cười cười, gục đầu xuống cũng không nói gì.
Mấy người đều có tâm tư, mắt thấy A Nguyên chưa tỉnh, mấy ngày nay chưa
từng sống yên ổn? Nhưng Tiêu Tiêu bất quá là người Lương đế sai đến bảo
vệ Cảnh Từ mà thôi, vốn không cần vì chuyện của A Nguyên mà phí công lo
lắng.
Mộ Bắc Yên nghĩ nghĩ, tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Tiêu Tiêu, "Tiêu Tiêu, kỳ thật ngươi vốn nên gọi là Nguyên tiêu nhỉ?"
"Không có gì vốn nên hay không vốn nên." Tiêu Tiêu thấy hắn nói ra, phảng phất có chút buồn vô cớ, nhưng rất nhanh chuyển sang dáng tươi cười trong
sáng, "Ta nguyện ý họ Tiêu, vậy liền họ Tiêu, chính như Đoan hầu nguyện ý họ Cảnh, vậy liền họ Cảnh. Không phụ bản tâm, mới là thích hợp nhất."
Hắn đã nói như vậy, không thể nghi ngờ thừa nhận suy đoán của Mộ Bắc Yên.
Cảnh Từ, Quân Vương chưa bao giờ lưu ý thân thế của Tiêu Tiêu, hôm nay nghe
được hai người đối đáp, lập tức đoán ra chân tướng, không khỏi kinh
ngạc. Cảnh Từ một lần nữa nhìn Tiêu Tiêu dò xét một phen, khẽ cười cười, "Trách không được ngươi ngoài sáng ngầm che chở A Nguyên, vốn là duyên
cớ này......"
"Rất tốt,
sẽ không tranh giành A Nguyên với ta!" Mộ Bắc Yên thuận miệng đã nói ra
suy nghĩ mà Cảnh Từ nghĩ trong lòng nhưng lại không chịu nói ra, lại
hiếu kỳ hỏi, "Ngươi cùng A Nguyên hai nàng ai lớn hơn?"
Tiêu Tiêu nói: "Không biết."
"Hả?"
"Nghe nói ngày ấy Nguyên phu nhân sinh con, Nguyên hầu vốn là ở chỗ mẹ ta.
Lúc ông ta được báo vội vàng rời đi, mẹ ta không yên lòng, ngã một phát, cũng sinh non, cho nên ta cũng là ngày đó không sai biệt lắm được sinh
ra. Nguyên hầu chờ A Nguyên hai nàng sinh ra, cũng nhớ đến chỗ mẹ ta,
mấy bận bỏ đi sai người thám thính động tĩnh, vì thế mới khiến kẻ gian
có chỗ trống, mới đánh cắp một đứa con gái của ông. Nguyên hầu bởi vậy
cảm thấy thẹn với Nguyên phu nhân, từ đó về sau liền xa cách mẹ ta. Mẹ
ta buồn bực không vui, hai năm sau liền qua đời."
Mộ Bắc Yên cực kỳ khó hiểu, "Bất luận là bất hòa hay không bất hòa, mẹ
ngươi đã sinh con trai cho Nguyên hầu, lẽ ra nên đón hai người hồi phủ,
cho mẫu tử các ngươi một danh phận chứ? Nhà công hầu, thê thiếp thành
đàn đó là chuyện thường; huống chi Nguyên phu nhân cũng......"
Nguyên phu nhân tình nhân rất nhiều Nguyên Hạo không có đạo lý chỉ có mình bà, còn để con trai do cơ thiếp sinh hạ ở lại bên ngoài.
Tiêu Tiêu cười đến phát khổ, "Nghe nói Nguyên hầu đối Nguyên phu nhân là yêu tận xương tuỷ mười năm như một ngày, luôn ngóng trông Nguyên phu nhân
lạc đường biết quay lại, cho nên toàn tâm toàn ý đối đãi bà ấy, không
chịu đón mẹ ta nhập phủ; khi mất đi A Nguyên, ông ta áy náy lại không
dám nhắc tới sự tồn tại của ta cùng mẹ ta. Về sau Hoàng Thượng tại vị,
ông ấy khả năng không trông mon được nữa, không lâu liền bệnh nặng không chữa được. Khi sắp chết ước chừng nhớ tới ta còn gửi nuôi tại nhà cậu,
không cha không mẹ, khả năng cả đời khốn khó vô vọng, mới âm thầm đem ta gửi gắm cho Hoàng Thượng."
Mộ Bắc Yên vỗ trán, thở dài một tiếng nói: "Đây coi như là gửi gắm cho tình nhân lợi hại nhất của thê tử? Làm sao lại nghĩ đến?"
Tiêu Tiêu nói: "Không biết. Có lẽ là bệnh hồ đồ rồi, thuận miệng vừa nói
thôi? Với ông ta, sự ra đời của ta chính là sai lầm. Nhưng ông ta đã đối với Nguyên phu nhân thâm tình như vậy, làm sao lại đi trêu chọc làm khổ mẹ ta?"
Không thể nghi
ngờ, Tiêu Tiêu và mẻ đẻ của Tiêu Tiêu, là bị Nguyên Hạo phụ lòng sâu
nhất. Có thể nói, ngoại trừ cuối cùng hướng Lương đế uỷ thác, Nguyên hầu căn bản chưa từng cố gắng hết sức để xứng đáng với nghĩa vụ vị hôn phu
hay phụ thân. Tiêu Tiêu không nhận cha, không chịu mang họ Nguyên, cũng
hợp tình lý.
Cảnh Từ lẳng lặng nghe kể chuyện, lúc này mới nói: "Xưa nay không chiếm được mới là
tốt nhất, thủ đoạn của Nguyên phu nhân không phải người thường có thể so sánh, Nguyên hầu tâm tâm niệm niệm không chịu buông tay cũng không kỳ
quái. Bất quá khi ông ta sắp chết đem ngươi gửi gắm cho Hoàng Thượng hẳn không phải là thuận miệng vừa nói. Lúc đó đã có phân biệt quân thần,
Nguyên gia cả nhà sinh tử phú quý, cố gắng hết sức đều đặt dưới tay
Hoàng Thượng. Nguyên hầu năm đó cưới người trong lòng hoàng thượng,
Hoàng Thượng tất có khúc mắc, mặc dù bởi vì Nguyên phu nhân còn ở tại
Nguyên gia, tạm thời sẽ không so đo, nhưng ngày sau không chừng sẽ giận
chó đánh mèo thân hữu Nguyên gia. Nguyên hầu mắt thấy bại cục đã định,
khó mà trở mình, mới mượn việc đem con út gửi gắm cho hoàng thượng,
hướng Hoàng thượng cúi đầu nhận thua, thừa nhận từ công danh phú quý đến tình yêu nam nữ, ông ta đều thua triệt để."
Mộ Bắc Yên cũng hiểu tới đây, gật đầu nói: "Nguyên hầu lúc lâm chung uỷ
thác, tư thái hèn mọn, đủ để làm tản đi oán hận ngày xưa của Hoàng
Thượng; mà khi Hoàng Thượng nhìn thấy con ông ta, cũng sẽ nhớ tới trận
chiến giữa nam nhân này người đã thắng thật đẹp, cảm thấy tự nhiên thoải mái, cũng sẽ không bạc đãi con trai ông ta."
Tiêu Tiêu yên tĩnh một lát, cười nói: "Vì vậy, ta chính là Nguyên hầu dâng
lên cho hoàng thượng để xin hàng, chính là vật kỉ niệm Hoàng Thượng
chứng minh trận thắng lợi kia?"
Quân Vương nhìn hắn, "Chưa hẳn, Nguyên hầu cũng nên vì tiền đồ của ngươi mà suy nghĩ."
"Tiền đồ......"
Tiêu Tiêu tự giễu giống như cười cười, đưa tay cầm bảo kiếm trên bàn, tiêu
sái đặt trên vai, "Không cần an ủi ta. Tiền đồ hoặc chuyện cũ, ta cũng
sẽ không quan tâm. Huống chi vừa rồi Đoan hầu cũng nói, nhân thế vốn
khổ, sống ở hiện tại là tốt rồi, hà tất khó xử chính mình đi tìm tòi
nghiên cứu những vấn đề không có đáp án kia? Đi, đi uống rượu! Ta phải
ăn mừng A Nguyên rửa sạch oan tình, tìm được đường sống!"
-------------------------
A Nguyên sinh non mặc dù không phải chuyện gì tốt, nhưng xét thấy đứa con đến vốn chính là ngoài ý muốn, hôm nay đúng là có thể đem hết thảy quy
về điểm bắt đầu, cũng không tất nhiên không còn liên quan đến việc hôn
nhân ngày đó cùng Cảnh Từ, cũng không cần lại bởi vì con mà vội vàng gả
vào Hạ vương phủ, lựa chọn tương lai ngược lại có thể thong dong suy
nghĩ.
Có lẽ bởi vì thiếu
đi những tâm sự này, A Nguyên phục hồi rất nhanh, ngày thứ hai liền có
thể xuống đất cùng mọi người dùng bữa, mà lại rất nhanh cùng nhóm người
Quân Vương, Hoàng Phủ Lân quen biết, trong ngôn ngữ thật hòa hợp, chớ
nói chi là nhóm người vốn quen biết Mộ Bắc Yên, Tiêu Tiêu.
Nhưng nàng cùng Cảnh Từ trao đổi cực kì ít.
Không chỉ rất ít nói chuyện, nàng thậm chí rất ít khi nhìn hắn, hoàn toàn
không giống Phong Miên Vãn nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn, càng không có một chút sự nơm nớp lo sợ của năm đó.
Đối với đám người Mộ Bắc Yên, nàng rõ ràng là A Nguyên cởi mở anh khí mà
bọn hắn thường ngày quen biết đích; nhưng đối với Cảnh Từ, nàng mặt mày
nhàn nhạt, giống như vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày của Cảnh Từ.
Cảnh Từ cũng rất yên lặng, nhưng cũng không bởi vì A Nguyên lạnh nhạt liền
tránh đi, chẳng qua là lẳng lặng ngồi nghe bọn họ nói chuyện, lúc sắp
dùng cơm lúc thì theo đơn thuốc của Tả Ngôn Hi để lại, được các thái y
sắc thuốc để uống, lại còn trong phòng bếp nấu cơm làm đồ ăn.
Mộ Bắc Yên biết rõ hắn ý của Tuý Ông không phải ở rượu*, cố tình lựa chút
tật xấu, đổi về trù nương vốn có, nhưng sau khi nếm hai đũa liền quyết
định trước hết để cho hắn làm thêm hai món ăn.
* có dụng ý khác
Dù sao Đoan hầu quyền quý tự mình làm đồ ăn có thể gặp nhưng không thể
cầu, cũng không phải người bình thường muốn ăn có thể ăn được.
Tiêu Tiêu rỗi rãnh lặng lẽ hỏi Mộ Bắc Yên: "A Nguyên rốt cuộc có nhớ những
chuyện lúc trước không? Như thế nào đối với Cảnh Từ không lạnh không
nhạt?"
Mộ Bắc Yên hỏi: "Bằng không thì sao? Nên lập tức vứt bỏ ta, nhìn thấy tình nhân cũ liền ôm ấp quấn quýt?"
Tiêu Tiêu gượng cười, "Ta chỉ là nhớ lại lời của Tả đại phu lúc trước, Đoan
hầu bệnh tình không nhẹ, nếu A Nguyên khôi phục trí nhớ, hai người quay
về thì tốt, hắn ước chừng còn có cơ hội khỏi hẳn. Đây cũng là tâm nguyện của Tả đại phu mà?"
Mộ Bắc Yên lạnh lùng liếc hắn, "Ngươi đây là hy vọng ta nhường A Nguyên, để đừng làm trễ nãi bệnh của Cảnh Từ?"
Tiêu Tiêu vội hỏi: "Bệnh của Đoan hầu quả thực làm người ta sầu, bất quá ta
thấy ngài ấy mấy ngày nay đã cố gắng điều dưỡng, nhất thời có lẽ không
ngại."
--- đề lời nói với người xa lạ--- cởi bỏ nghi hoặc về thân thế Tiêu Tiêu. Còn hố nào nên
giải quyết trong chính văn không? Rất nhanh đều sắp giải xong rồi?