Người tinh thông y thuật là Tả Ngôn Hi và Khương Tham đều đã mất, Quân Vương
sai người tìm ở vùng phụ cận mấy vị lang trung để khám và chữa bệnh, có
nói sau khi sinh non nguyên khí đại thương, còn nói thân trúng kỳ độc
khó giải, cũng có nói bị lang băm dùng sai thuốc, thủy chung không có
kết luận.
Thấy Cảnh Từ,
Mộ Bắc Yên vô cùng lo lắng, Quân Vương an ủi: "Đừng vội, chờ ta sai
người hồi kinh mời hai thái y tốt nhất đến, nhất định có thể tra ra rõ
ràng."
Tiêu Tiêu nghe
vậy, nhân tiện nói: "Không bằng ta hồi kinh một lần! Tiện đường phải đi
qua chỗ ở của Đoan Hầu, mang đơn thuốc Ngôn Hi công tử lưu lại tới."
Quân Vương giương mắt nhìn Cảnh Từ sắc mặt như tuyết, ánh mắt ảm đạm, vội
vàng gật đầu nói: "Đoan Hầu bệnh tình chưa lành, cũng cần điều trị thật
tốt. Hỏi một chút xem vị thái y nào lúc trước đã từng khám và chữa bệnh
cho Đoan Hầu, cùng nhau đưa người đó đến!"
Tiêu Tiêu nói: "Vâng! Đoan Hầu cùng Tiểu Hạ Vương gia, liền làm phiền Quân Vương điện hạ chăm sóc cho họ mấy ngày."
Quân Vương nói: "Yên tâm, sự tình những ngày gần đây ta đã đã viết mật báo
trình lên phụ hoàng, nói rõ hung phạm mưu hại Tắc Sênh quận chúa là
Khương Tham. Về phần chủ nhân của Khương Tham ......Khục, ta mặc dù
không tiện nhiều lời, ta nghĩ phụ hoàng nhất định trong lòng hiểu rõ,
cũng ngóng trông Nguyên đại tiểu thư mau chóng phục hồi như cũ, mới có
thể cho Nguyên phu nhân một câu trả lời thỏa đáng. Ta ở chỗ này trông
coi, cũng có thể cho phụ hoàng yên tâm chút ít."
Cảnh Từ vốn bệnh tình chưa lành, trải qua chuyện Vương Tắc Sênh ngộ hại, A
Nguyên bị bắt vào ngục, lo lắng hết bao nhiêu thời gian, khó khăn tìm ra hung phạm, lại gặp đả kích người yêu hôn mê, bạn thân chết đi, càng trở nên rét vì tuyết lạnh vì sương, tinh thần thật không tốt; Mộ Bắc Yên
cũng lo lắng cho A Nguyên, hôm nay lại bởi vì cái chết của Tả Ngôn Hi mà đau lòng căm hận, hai ngày nay nhìn quan tài của nghĩa huynh, tự nhiên
tinh thần không ổn, thường xuyên mượn rượu giải sầu.
Dùng trạng thái của hai vị này, mặc dù Đoan Hầu phủ, Hạ Vương phủ, Nguyên
phủ trước sau phái ra người đến tiếp ứng, cũng làm cho người khác không
yên tâm được. Quân Vương mặc dù không thích vũ dũng, đến cùng thân phận
cao quý, mà lại làm việc ổn trọng, lại có nhóm cao thủ Hoàng Phủ Lân đi
cùng, do hắn tự mình bảo vệ bên người bọn hắn, Tiêu Tiêu tự nhiên yên
tâm không ít, lúc này từ biệt mà đi, nhanh chóng cưỡi ngựa hồi kinh.
Cảnh Từ đưa mắt nhìn Tiêu Tiêu rời đi, tự tay múc nước trong, cầm khăn nhúng vào, giúp A Nguyên lau mặt và cổ.
A Nguyên ngũ quan vẫn tinh xảo đẹp mắt như vậy, nhưng lại trắng bệch như
tờ giấy, đôi môi khô nứt không có chút huyết sắc nào, nhìn quả thực suy
yếu tiều tụy.
Cảnh Từ cầm khăn bông vải chấm nước ấm thấm ướt bờ môi của nàng, thấy nàng mê man
bĩu môi một cái, có thể cảm giác được chút ẩm ướt, trong mắt sẽ hiện lên vui mừng, có thể vì vậy nên khuôn mặt nhu hòa đi rất nhiều.
Mộ Bắc Yên nhìn thấy không xen tay vào được, càng tính vừa uống rượu vừa
gác chân ở bên cạnh nhìn, thở dài: "Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước
lại như thế! Đã có được tâm hồn thiếu nữ của giai nhân, lại có hôn ước
trong tay, sớm lấy nàng về, không nên làm nhiều chuyện xấu xa như thế
phía sau? Giống như đổ xúc sắc, rõ ràng ném được cả vườn xuân, càng muốn ném lại, đổi về một bàn đều thua, tội gì đến mức ấy!"
Hắn tuy nói, nhưng cũng liệu rằng cái tính tình không tự nhiên kia của Cảnh Từ nhất định sẽ không chịu đáp, liền quay người đi nhìn Quân Vương đang đọc sách gì.
Ai ngờ Cảnh Từ lại đáp: "Ừ, việc này ta sai rồi."
Mộ Bắc Yên, Quân Vương đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn.
Cảnh Từ nhắm mắt lại, trầm thấp nói: "Nàng từng phụ lòng ta, ta thủy chung
khúc mắc nan giải, quả thực từng cố tình vắng vẻ, hy vọng làm cho nàng
bất hòa, để không hãm sâu vào vũng bùn như lúc trước, bị nàng dẫn rơi
vào tử địa vẫn khó có thể tự kiềm chế; cũng không để nàng quá kiêu ngạo, làm lạnh tâm ý của cữu phụ ta cùng Hạ cô cô."
Quân Vương trừng mắt hắn, chợt thở dài: "Chỉ sợ có chút khó. Tả đại phu còn
muốn chia tay với Khương Tham, cuối cùng lại chết thay nàng......Ta coi
tình hình hôm nay của huynh, cũng không giống bộ dáng hận nàng phụ lòng
huynh......"
"Chính là
phụ lòng, là do ta gieo gió gặt bão. Nàng kỳ thật vô tội nhất, cừu hận
của đời trước không nên rơi xuống đầu nàng. Huống chi......Ta ngay cả
hận cũng đều hận sai người rồi." Hắn chợt nhìn về phía Quân Vương, "Cách nhiều năm như vậy, cừu hận qua nhiều năm đó, kỳ thật đã không phân biệt được là đúng hay là sai rồi?"
Quân Vương đã nở nụ cười, "Đúng sai tự nhiên là có. Vô luận thế nào, bởi vì
ghen ghét mà xếp đặt thiết kế giết người, còn có ý đồ giá họa người
khác, luôn luôn là sai."
Cảnh Từ trong mắt hiện lên một tia sắc nhọn, "Ngươi biết?"
Quân Vương chậm rãi khép lại quyển sách trên tay, thở dài nói: "Lúc còn rất
nhỏ, ta từng chứng kiến mẫu hậu đang len lén tế tự một nữ tử. Nàng khóc
nói, "Cô đừng oán ta, ta thật sự là không thể lui được nữa, không cách
nào có thể tưởng tượng. Cô cướp đi vị hôn phu của ta, cướp đi danh phận
của ta, cướp đi sủng ái của ta, để cho ta làm tỳ làm thiếp cũng thôi đi, vì sao ngay cả đứa bé cũng không chịu lưu lại cho ta?"
"Đứa bé?"
"Nghe nói trước đệ vốn nên có một ca ca, đều mang thai năm sáu tháng, cùng
Nguyên phu nhân uống chung một chung trà, liền không giữ được nữa."
"Nguyên phu nhân?"
"Không phải bà ấy động tay chân. Nghe nói vài năm đó bà cũng không thể có
thai. Sau khi Lương vương phi gặp chuyện không may, bà kéo dài uống
thuốc, cách 4 - 5 năm sau mới sinh ra Nguyên đại tiểu thư." Hắn chợt
ngẩng đầu nhìn Cảnh Từ, cười nhẹ một tiếng, "Theo ta nói, họ đều sai
rồi! Hư danh phù lợi, ngươi tranh ta đoạt, dù cho thắng thì như thế nào? Hai mắt vừa nhắm chân đạp một cái, cuối cùng ai lại đưa vào trong quan
tài? Mẫu hậu khổ tâm tính kế cả đời, dùng hết tâm huyết, chẳng có một
ngày vui vẻ? Không bằng rời xa nơi thị phi, làm bạn thân với thơ rượu,
từ nay về sau tiêu dao cả đời, chẳng phải vui vẻ chăng?"
Cảnh Từ yên lặng chống tay, "Ngươi nói đúng."
Mộ Bắc Yên cầm bầu rượu trên tay, quơ quơ đầu, nói ra: "Hẳn là ta uống
rượu say rồi? Vì sao lời các ngươi nói ta một câu cũng nghe không hiểu?"
Cảnh Từ chợt thò tay, túm lấy bình rượu của hắn, ngửa cổ uống vào.
Mộ Bắc Yên vội la lên: "Này, rượu của ta......Này, ngươi muốn không muốn mạng nữa?"
Kỳ thật Quân Vương vẫn là sai rồi.
Ân ân oán oán, thị thị phi phi, thật sự phân được là đúng hay sai.
------------------------
A Nguyên mơ một giấc mộng rất dài, dài như cả đời vậy.
Có lẽ, thật sự chính là cả đời?
Cuộc đời của nữ tử gọi là Phong Miên Vãn kia.
Trong mộng cảnh, không có Lương đế, không có Nguyên phu nhân, không có Mộ Bắc Yên, càng không có Nguyên đại tiểu thư.
Chỉ có một nha đầu ngốc gọi là Phong Miên Vãn, luôn bị người khi dễ, lại luôn rất vui vẻ.
Vui vẻ khi nàng làm cái đuôi nhỏ của sư huynh, vui vẻ theo sát sư huynh của nàng đi đến bất cứ nơi nào, vui vẻ học được các loại kĩ năng bị sư
huynh kỳ thị, vui vẻ mà ăn đồ ăn do sư huynh chuyên tâm làm cho nàng.
Sư phụ của bọn họ Lục Bắc Tàng là mưu thần tâm phúc của Yến đế Liễu Nhân
Cung, bọn họ cũng bởi vậy cùng Nhị hoàng tử Liễu Thời Văn, Tam hoàng tử
Liễu Thời Thiều quen nhau.
Nhưng lúc đó Miên Vãn cũng không cảm thấy việc này cùng nàng có quan hệ gì.
Nàng tự nhiên muốn đi cùng Cảnh Từ sư huynh, một đời một kiếp cũng sẽ không chia lìa.
Đương nhiên, Liễu Thời Văn, Liễu Thời Thiều cũng không nghĩ như vậy.
Nữ đệ tử của Lục Bắc Tàng thông minh nhu thuận, tuyệt sắc khuynh thành,
Liễu Thời Văn hầu như vừa gặp đã thương; mà người Liễu Thời Văn ái mộ,
Liễu Thời Thiều cũng khó tránh khỏi chộn rộn một cước. Trong đó bao
nhiêu chân tình bao nhiêu giả ý, ước chừng chỉ có Liễu Thời Thiều tự
mình biết.
Dù Miên Vãn
từng vô tình vô ý đánh vỡ tư tình của Liễu Thời Thiều cùng Quý tần của
phụ thân hắn La Di, Liễu Thời Thiều đều chưa từng bỏ qua chuyện thắng
được tâm hồn thiếu nữ của giai nhân.
Phong Miên Vãn của Yến quốc, cùng Lương quốc Nguyên Thanh Ly giống nhau, kỳ
thật rất có duyên với nam nhân, gây ra mưa gió cũng không ít. Nhưng
Phong Miên Vãn ngu ngơ ngơ ngác, trong nội tâm trong mắt từ trước đến
nay chỉ có một mình Cảnh Từ sư huynh, những người khác dù ngập tràn thâm tình, từ lúc nào trong lơ đãng nàng đều nhẹ nhàng bỏ qua.
Nhưng Hạ cô cô hữu ý vô ý ở trước mặt bọn họ nói đi nói lại nhiều lần, Cảnh
Từ cùng Triệu Vương là cốt nhục chí thân, bởi vì phụ mẫu đều mất mới do
Vương gia dưỡng dục trưởng thành; Miên Vãn là một bé gái mồ côi không
gốc rễ, nhờ Cảnh Từ nhân từ mới nuôi lớn, nói là sư muội của Cảnh Từ, kỳ thật là nợ Vương gia nhân tình lớn, chỉ có thể coi là tùy tùng tỳ thiếp mà lưu lại. Triệu Vương phủ quận chúa Vương Tắc Sênh thuở nhỏ yêu mến
biểu ca, Triệu Vương cũng có tâm tác hợp, bọn họ mới nên là một
đôi......
Cảnh Từ từ
trước đến nay từ chối cho ý kiến, vẫn từng giây từng phút mang theo Miên Vãn, mặc dù chưa từng có nửa câu dỗ ngon dỗ ngọt, lại có thể sủng nàng
đến ngày càng kén chọn, đến ăn đồ ăn của đầu bếp bên ngoài cũng không ăn được, có thể sinh ra một đống tật xấu, —— tự nhiên đồ ăn do sư huynh
làm rất ngon, có thể giúp nàng điều dưỡng thành làn da trắng trẻo, tướng mạo xinh đẹp, tâm thần sung sướng.
Vì vậy, Hạ cô cô không khỏi bởi vậy mà căm tức, mặc dù không dám nói với
Cảnh Từ như thế nào, Miên Vãn quả thực chịu không ít ủy khuất.
Nhưng nàng chẳng qua là bé gái mồ côi nghèo hèn, người nuôi nàng lớn chính là Triệu Vương phủ ân tình to lớn, nếu nàng không biết điều, Triệu Vương
cùng Hạ cô cô bọn họ tuy mất hứng, đến Cảnh Từ cũng khó khỏi bị trách
cứ.
Vì vậy, lại ngôn từ
quá phận hay đánh roi thế nào, nàng đều thành thành thật thật nhận lấy,
cũng không dám cùng Cảnh Từ nhắc tới một câu.
Một lần rất vô tình, Miên Vãn bị Di quý tần chuốc quá chén, trong lúc nửa
ngủ nửa tỉnh nghe được Hạ cô cô trách cứ Cảnh Từ không biết uống nước
nhớ nguồn, vắng vẻ Vương Tắc Sênh, lại đem con gái của cừu nhân nâng niu trên lòng bàn tay, uổng thân phận làm con......
Sau khi tỉnh rượu, nàng nghi ngờ những điều nàng nghe được kia chẳng qua ảo giác trong mộng lúc say. Nhưng Cảnh Từ mấy ngày kia thật sự xa cách
nàng, cũng ra lời nói thăm dò, muốn nàng gả cho Nhị hoàng tử Liễu Thời
Văn.
Miên Vãn cả người đều choáng váng.
Sau đó là thời gian hỗn loạn mà công việc loạn hết cả lên.
Lục Bắc Tàng sinh bệnh, Liễu Thời Thiều lấy cớ thăm bệnh, đối với Miên Vãn
có phần là vô lễ. Cảnh Từ kịp thời chạy đến giải vây, lại tức giận đến
mặt mũi trắng bệch, hết lực khích lệ sư phụ nâng đỡ lập người nhân phẩm
đoan chính là Liễu Thời Văn. Lục Bắc Tàng liền lên lớp giảng bài Yến đế, cố hết sức đề cử lập Nhị hoàng tử Liễu Thời Văn làm Thái tử.
Không lâu, Lục Bắc Tàng chết bệnh. Cảnh Từ hộ tống linh cữu sư phụ trở về
Trấn Châu, lại ngoài ý muốn quyết định để Miên Vãn ở lại Yến quốc, lại
để cho Liễu Thời Văn thay hắn chăm sóc.
Miên Vãn vô luận như thế nào cũng không thoát khỏi được nỗi sợ hãi bất lực
từ nay về sau chia cách với sư huynh rồi gả cho người khác.
Loại tuyệt vọng này tựa hồ có thể rút hết những vui vẻ nhỏ bé nàng cố hết
sức đạt được ở kiếp này, xóa đi tất cả các sắc thái xinh đẹp trong cuộc
đời này của nàng.
--- đề lời nói với người xa lạ--- Không dài, không kéo, chương kế tiếp sẽ hết trở về ký ức.