Lý phỉ cầm cái chân gà cuối cùng, mút lại mút, mắt thấy mút mãi không còn vị
gì nữa, nhưng vẫn chưa thỏa mãn mà thở phào một cái, liền nghiêm sắc
mặt, nói với A Nguyên: "Cảnh Điển sử của chúng ta đúng là tài năng! Tài
năng! A Nguyên, ngươi nên nắm chắc cơ hội, không nên bỏ qua cơ hội tốt!"
A Nguyên cũng thấy canh uống ngon vô cùng, mộc nhĩ so với thịt gà còn mềm hơn. Ước chừng lúc
trước ở Nguyên phủ, nàng cũng từng uống qua canh gà như vậy, mùi vị rất
quen thuộc.
Tuy nàng xuất thân phú quý, nên không thể nào kinh diễm giống hai người kia, còn có
thể nhai từ từ nuốt chậm rãi, một chén canh trước đó mới uống được một
nửa.
Nghe được lời Lý
Phỉ nàng thuận miệng nói, ngẩng đầu lên nghi ngờ hỏi "Cái gì là cơ hội
tốt? Hắn sẽ không.....mỗi ngày đều hầm cách thủy canh gà cho chúng ta ăn chứ?"
Lý Phỉ vẫn cười
trong đầy chính khí như cũ, "Đó là tất nhiên. Nhìn bộ dáng của ngài ấy,
hơn phân nửa chỉ là muốn học hỏi kinh nghiệm lên mới rời kinh, sớm muộn
gì cũng sẽ hồi kinh. Nhưng tay nghề ngài ấy tốt như vậy, nếu giấu dốt sẽ không khỏi đáng tiếc."
"Ừm? " A Nguyên nhìn vẻ mặt chính khí của hắn khi nhìn nồi canh gà, bỗng nhiên ngửi thấy mùi vị hồ li.
Quả nhiên, sau đó Lý Phỉ nói : "Cô mặc dù thông minh xinh đẹp, văn võ đều
giỏi, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ tử, nếu làm bộ khoái, cũng không thể làm
cả đời. Cô xem Cảnh Điển sử tuổi còn trẻ, học thức uyên bác, gia thế
cũng không đơn giản, quan trọng nhất là, có thể nấu canh ngon như vậy!
Nếu có thể làm ngài ấy động lòng, dỗ dành ngài ấy mỗi ngày đều nấu canh
cho cô ăn, ít nhất mấy ngày hắn ở Thẩm Hà, chúng ta cũng có thể có lộc
ăn! Chuyện vô cùng có lợi như thế, cớ sao mà không làm chứ!"
"Khụ——"
A Nguyên sặc ra một ngụm canh, ho khan không thôi.
A Nguyên lau nước mắt, giơ chén canh gà trong tay hướng Lý Phỉ nói: "Đa
tạ ý tốt của Đại nhân! Chẳng qua là A Nguyên nghĩ tới nghĩ lui, làm bộ
khoái mạnh mẽ, làm nam nhân so với nữ nhân vẫn mạnh mẽ hơn. Nhưng người
cần có trù nghệ trước khi có võ , A Nguyên sẽ cố gắng học nấu ăn thật
ngon! Bất luận là nam nhân hay nữ nhân, muốn làm đại sự, đều phải tự
học, tự lập, tự mình cố gắng! Nào, đại nhân, cụng chén canh gà!"
( vị họ Cảnh nào đó: Đợi ngươi học được trù nghệ, cũng không bằng cả đời làm nha đầu nhóm lửa......)
-----------------------
Cả đêm A Nguyên nằm mơ :
Trong mơ lại không có mùi vị canh gà, nhưng lại luôn nhìn thấy một đôi tay
gầy, thon dài, trắng tinh, không thể miêu tả được là đẹp thế nào, đôi
tay đó đang thuần thục cắt rau, nấu cơm, thậm chí còn cẩn thận lấy xương cá, sau đó dùng một đôi đũa *Ô mộc gắp vào trong chén của nàng .....
( *một loại gỗ quý )
A Nguyên bị hù dọa, áo trong [sau lưng] đã thấm ướt mồ hôi, nhưng tròng
mắt vẫn nhìn thấy đôi tay ấy, dường như nếu duỗi tay ra là có thể nắm
chặt lấy bàn tay ấy, và còn có thể cảm giác được nhiệt độ ấm áp của cơ
thể ấy nữa.
Tiểu Lộc ngủ khá say, nhưng lúc nào cũng để ý đến tiểu thư ngọc ngà bên cạnh mình,
thấy nàng có động tĩnh, liền bò từ bên cạnh giường lên hỏi: "Tiểu thư,
người mơ thấy ác mộng ư?"
A Nguyên gật đầu, lại lắc đầu.
Trong mơ cũng không có gì hoảng sợ, thậm chí nàng còn mơ hồ cảm thấy vui mừng, tuyệt đối không thể xem như ác mộng.
Nàng uống nước Tiểu Lộc đưa tới, uống hai ngụm, rồi định thần lại.