Trường Nhạc công chúa đã bắt được trong lời Kiều Lập một ý, chậc chậc nói:
"Đúng, đúng......A Nguyên cùng Tắc Sênh quận chúa sớm đã đường ai nấy
đi, hai bên khác biệt, làm gì có động cơ? Tắc Sênh này rốt cuộc có ý gì, rõ ràng giả mạo bút tích của bổn cung mời A Nguyên?"
Kiều Lập thở dài: "Nghe Đoan hầu phủ Hạ cô cô cùng Hạ Vương phủ Tả Ngôn Hi
nói lời chứng, Tắc Sênh quận chúa không muốn Nguyên đại tiểu thư gả cho
Hạ Vương, cho nên tìm Tả Ngôn Hi tìm cách làm ra dược hoàn giúp Nguyên
đại tiểu thư khôi phục trí nhớ, hy vọng nàng sau khi tỉnh lại có thể
thay đổi chủ ý. Nghe nói Tắc Sênh quận chúa trước kia cùng Nguyên đại
tiểu thư có mâu thuẫn sâu, nếu như Nguyên đại tiểu thư sau khi dùng
thuốc khôi phục trí nhớ, có tranh chấp cùng Tắc Sênh quận chúa, hoặc là
bởi vậy động thủ, gây nên hậu quả cũng chẳng có gì lạ?"
A Nguyên cười lạnh, "Kiều đại nhân phá án, đều là hồ trèo loạn kéo phỏng đoán như vậy ư? Chứng cớ đâu?"
Kiều Lập nói: "Chứng cớ tự nhiên có. Đầu tiên, hai gã người hầu của quận
chúa trúng kiếm mà chết, vừa cho người kiểm tra Phá Trần kiếm của Nguyên đại tiểu thư, cùng độ rộng hẹp lớn nhỏ trên vết thương của bọn họ tương xứng. Tiếp theo, hiện trường quận chúa ngộ hại, có lưu lại đồ uống trà
cùng dưa leo đãi khách, xem tình hình khách nhân ở thuyền hoa nấn ná
trong khoảng thời gian không ngắn, mà lại trong lúc đánh nhau rơi mất
một cái khuyên tai; ta hỏi qua nam tử ngày xưa cùng Nguyên đại tiểu thư
thân mật, nói Nguyên đại tiểu thư tựa hồ có một cái khuyên tai như vậy.
Quan trọng nhất chính là, lúc chạng vạng tối vào ngày quận chúa ngộ hại, có người chứng kiến từng thấy quận chúa từ nơi ấy đi qua."
Hắn vung tay lên, liền bảo nha sai cho một lão ngư dân tiến lên, đúng là cái vị lúc trước A Nguyên nhìn thấy tại Tây Khê.
Kiều Lập hỏi: "Lão nhân gia, rất nhiều người đang ngồi ở đây, ngươi lại nói
xem, ngày hôm trước chạng vạng tối ngươi nhìn thấy là vị nào?"
Lão ngư dân hí mắt đảo qua đám đông, rất nhanh chỉ A Nguyên cùng Tiểu Lộc
phía sau lưng A Nguyên, "Chính là hai vị cô nương đây. Các nàng còn mang theo một con chim ưng."
Hắn đem chuyện gặp được A Nguyên trước sau nói ra, lại nói: "Cô nương này
lúc quay người rời đi thần sắc không được tốt, trên vạt áo còn nhiễm
máu."
Kiều Lập lại lệnh cho nha sai mang tới một bộ quần áo, đúng là bộ A Nguyên ngày hôm trước mặc.
Hắn chỉ vết máu trên mặt quần áo, nói ra: "Nguyên đại tiểu thư, quần áo
nhiễm máu này đúng cũng được hạ quan tìm ra, không biết ngươi còn có gì
lời gì để nói?"
Tiểu Lộc
nghe Kiều Lập nói ra chứng cớ chỉ hướng A Nguyên, sớm đã kinh sợ, lúc
này nhịn không được cả kinh kêu lên: "Tiểu thư của chúng ta cùng Tắc
Sênh quận chúa làm cho tức giận, lúc rời khỏi thuyền hoa liền thổ
huyết......Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra vết máu kia là ở vạt áo trước
ư?"
Kiều Lập gật đầu,
hướng thư lại nói ra: "Ghi nhớ lời chứng của Tiểu Lộc, Nguyên đại tiểu
thư trước khi đi từng cùng Tắc Sênh quận chúa tức giận cãi nhau......"
Tiểu Lộc lại kinh ngạc, lại sợ hãi, há mồm muốn nói cái gì, lại tranh thủ
thời gian cắn đầu lưỡi, nước mắt ròng ròng nhìn về phía A Nguyên, "Tiểu
thư, em......nói sai sao?"
A Nguyên cảm thấy lạnh, lại thản nhiên nói: "Không nói sai. Tắc Sênh quận chúa từng giá họa ta, lại giả mạo Trường Nhạc công chúa mời ta đến,
luôn mồm cũng là vì tốt cho ta, chẳng lẽ lại ta liền thực cho rằng nàng
ta đối với ta rất tốt, thực sự cảm kích khóc lóc? Nghĩ đến hôn sự đến
gần, lại gặp được Tắc Sênh quận chúa nói hưu nói vượn, sau khi ta phẩy
tay áo bỏ đi nhất thời khí huyết công tâm, quả thực đã thổ huyết. Kiều
đại nhân ngược lại là tâm tư tinh tế, lại không biết là lúc nào vào
Nguyên phủ trộm quần áo của ta?"
Ngày ấy A Nguyên nhất thời chịu kích thích thổ huyết, quả thực từng có vết máu dính tại vạt áo trước.
Vốn lấy quy củ của Nguyên phủ, quần áo A Nguyên thay ra vào ngày đó, trễ
nhất buổi sáng ngày thứ hai vốn nên được tẩy trừ hoàn tất, sẽ không thể
là vào lúc Kiều Lập vào phủ mới lục soát ra.
Kiều Lập bị A Nguyên trào phúng, bất giác buông lời công kíc:h "Nguyên đại
tiểu thư chớ ỷ lại vào thanh thế của mẫu thân liền coi trời bằng vung!
Hôm nay nhân chứng vật chứng đều đủ, không phải do ngươi chống chế!"
A Nguyên cười lạnh, "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!
Tắc Sênh đã nói nàng sẽ gả cho Nác Vương, mà ta cũng sắp gả cho Hạ
Vương, đều có tiền đồ của mình, nàng mang ý nghĩ hão huyền đưa thuốc cho ta, ta mắng nàng bảo nàng dừng lại ném thuốc kia đi cũng đã đủ rồi,
giết nàng làm gì?"
Kiều Lập giật mình, "Ngươi......Không uống thuốc kia ư?"
A Nguyên hỏi lại: "Nếu một người từng hại ngươi giả mạo tên bằng hữu của
ngươi, bày tỏ hảo ý đưa cho ngươi thuốc gì đó, ngươi sẽ tin ư? Ngươi sẽ
uống ư?"
Trường Nhạc công chúa vỗ tay nói: "Đương nhiên không thể tin, không có thể uống! Kiều
đại nhân, A Nguyên sắp kết hôn, chính là cùng Tắc Sênh có chỗ khập
khiễng, cũng không có đạo lý đến lúc này lại đi tổn thương nàng hoặc
giết nàng. Huống chi lại là Tắc Sênh chủ động hẹn A Nguyên, ta ngược lại cảm thấy Kiều đại nhân càng nên cẩn thận điều tra thêm, là người nào
xui khiến Tắc Sênh vào lúc này đi tìm A Nguyên, còn hẹn ở chỗ bí mật
kia. A Nguyên cũng không có động cơ giết người, không chừng là kẻ xui
sớm có dự mưu, muốn mượn việc này giá họa cho A Nguyên thì sao? Lại nói A Nguyên cũng thật xui xẻo, tại sao lại bị theo dõi? Lúc này thật sự lỡ
mất ngày đại hỉ!"
Kiều Lập thấy nàng lên tiếng, nhất thời do dự.
Dĩnh Vương đã nói: "Mặc dù động cơ không rõ, nhưng hôm nay đủ loại chứng cớ
đều chỉ về phía Nguyên đại tiểu thư. Trước khi chưa rửa sạch hiềm nghi,
liền cần ủy Khuất Nguyên đại tiểu thư ở lại Đại Lý Tự nghỉ ngơi mấy
ngày!"
A Nguyên cười khẽ, "Có người đã khổ tâm chuẩn bị kỹ, muốn ta lưu lại, ta muốn rời khỏi tự nhiên không dễ dàng."
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài có nha sai xông tới vội vàng bẩm: "Khởi bẩm
các vị đại nhân, Hạ Vương gia, Nguyên phu nhân ở bên ngoài cầu kiến!"
Dĩnh Vương nhân tiện nói: "Mời bọn họ vào đi! Người đâu, trước đem Nguyên đại tiểu thư, cùng vị Tiểu Lộc cô nương này dẫn đi!"
A Nguyên biết rõ lưới giăng trùng trùng điệp điệp, tạm thời không mơ
tưởng cởi được ra, chỉ đành đứng lên khỏi ghế, trước theo nha sai rời
khỏi đại đường.
Trường Nhạc công chúa khẩn trương, lúc muốn ngăn trở, Tạ Nham lặng lẽ đưa mắt qua ra dấu ngăn lại.
Rất nhiều chứng cớ đều bất lợi cho A Nguyên, lại là Dĩnh Vương lên tiếng,
nếu không thể tìm ra chứng cớ đầy đủ rửa sạch hiềm nghi cho A Nguyên,
mặc dù Trường Nhạc công chúa đứng ra cũng không cách nào giúp A Nguyên
thoát khỏi khốn cảnh. Nếu nàng cùng Dĩnh Vương nổi lên tranh chấp, bất
quá lại uổng công đem mâu thuẫn huynh muội lộ ra ngoài, có trăm điều hại mà không có một điều lợi nào.
Lúc đi qua bên người Cảnh Từ, Cảnh Từ chợt thấp giọng nói: "Đứng lại."
A Nguyên đứng lại, lạnh nhạt nhìn hắn.
Hắn hiển nhiên chưa từng thoát khỏi cơn bi thống sau cái chết của Vương Tắc Sênh, đôi mắt sâu như giếng, tiếng nói khàn khàn: "Nàng thật sự không
uống thuốc của Tắc Sênh đưa?"
A Nguyên nói: "Ta vì sao phải uống thuốc nàng đưa?"
Cảnh Từ đứng lên, thân dáng cao gầy cao hơn nàng một khoảng, tuy ốm yếu,
nhưng có khí thế bức người khó nén, "Nàng dĩ nhiên muốn biết rõ những
năm qua đã xảy ra chuyện gì. Nàng hiểu được dược lý, đương nhiên cũng rõ ràng thuốc kia có độc hay không, có thể hại thân hay không."
A Nguyên bật cười, "Ta vì sao phải biết rõ những năm qua xảy ra chuyện
gì? Biết rõ những năm qua sống thống khổ đã rất đủ rồi, chẳng lẽ lại còn muốn tự mình xé mở miệng vết thương xem thử rốt cuộc có bao nhiêu đau
nhức? Ồ, chẳng lẽ huynh có lòng nghi ngờ ta đã uống thuốc, nhớ lại
chuyện cũ, lại giả vờ không uống, để tránh bị người khác nhìn ra động cơ giết người?"
Cảnh Từ có chút nheo mắt, "Ta cũng không nghi ngời nàng."
A Nguyên chỉ coi lời giải thích ngắn gọn của hắn coi như thuận miệng nói
qua loa, lại càng nản chí, thản nhiên nói: "Nghi ngờ hay không nghi ngờ
là của chuyện của huynh, ta cũng không cảm thấy hứng thú! Chỉ cần huynh
đừng mất đi lương tâm, dùng thân phận người nhà bị hại đến bỏ đá xuống
giếng, đổi trắng thay đen, ta liền vô cùng cảm kích!"
Lúc nàng sải bước đi ra, Cảnh Từ bỗng hỏi: "Nàng chưa từng uống thuốc kia, vì sao hiện trường cũng không phát hiện ra?"
A Nguyên nói: "Ném đi rồi."
"Hử?"
"Ta bị người ta bài bố cả đời, ai cũng đừng mơ tưởng lại bài bố ta, muốn ta như thế nào liền như thế ấy!" A Nguyên ngoái đầu nhìn chằm chằm hắn,
hai mắt phiếm hồng, lại dứt khoát lạnh như băng, "Cho nên ta đem cả
thuốc cả bình đều ném vào trong nước ......Buồn cười Tắc Sênh so với ta
còn sốt ruột hơn. Cứ như vậy hy vọng ta biến trở về cái người khúm núm
sợ hãi kia? Đáng tiếc, không thể nào! Dù là bẻ gẫy xương sống trên lưng
ta, cắt đi hai chân của ta, ta vẫn sẽ là người đường đường chính chính
như cũ, cũng là người đường đường chính chính như huynh, mà không phải
nô tài phụ thuộc phải nhìn thần sắc trong mắt người khác!"
Nàng phất tay áo, bước nhanh rời đi.
Cảnh Từ đứng tại chỗ, trầm mặc lại chưa giải thích nửa câu.
Người đường đường chính chính......
Hắn chưa bao giờ coi Miên Vãn là nô tài, nhưng hắn tựa hồ hoàn toàn chưa
từng nghĩ qua, Miên Vãn là có thể là người đường đường chính chính cùng
hắn cầm tay sánh vai, cùng nhau đi khắp trăm sông nghìn núi.
Hôm nay, nàng không cần bất luận kẻ nào dạy cho, cũng đã là đủ để làm người đường đường chính chính cùng hắn sánh vai, —— vẫn đứng đối diện trước
mặt hắn.
----------------------
Nguyên phu nhân, Mộ Bắc Yên mặc dù đi vào Đại Lý Tự, nhưng có Dĩnh Vương tọa
trấn, lưng của Kiều Lập không thể nghi ngờ đã cứng ngắc rất nhiều, trước đó khi trả lời chất vấn tình tiết vụ án có qua có lại, thiếu chút nữa ở trước mặt trào phúng Nguyên phu nhân quản giáo không nghiêm, mới khiến
cho con gái vào ngày lập gia đình còn cả gan làm loạn trêu chọc ra một
hồi tai họa ngập trời như vậy.
Mộ Bắc Yên nghe vậy, chẳng qua là miễn cưỡng cười, ôm vai nói: "Vốn thực
sự là án mạng nha? Ta còn ghi nhớ Kiều đại nhân lần trước chúng ta truy
thích khách xâm nhập Kiều phủ, tận lực quan báo tư thù! Nói đến đây, ta
đây bả vai bị vị cao thủ của Dĩnh Vương kia đâm vào thật sự là sâu, đến
nay vẫn còn đau lắm! Làm sao lại trùng hợp như vậy, lúc này lại là Dĩnh
Vương cùng Kiều đại nhân đang xử lý vụ án này?"
Kiều Lập có chút biến sắc, Dĩnh Vương lại nói: "Hạ Vương nếu biết bản vương
phá án bất công, có thể khải tấu Hoàng Thượng, đem án này chuyển giao
cho người khác."
Mộ Bắc
Yên sắc mặt trầm xuống, "Tân nương của ta ở chỗ nào? Ta cuối cùng có thể đi gặp mặt một lần, hỏi một chút rõ ràng ta đây là tân lang nửa đường
bị vứt xuống có nên đón dâu hay không?"
Dĩnh Vương nói: "Bản án này chưa xong, việc hôn nhân của Hạ Vương tạm thời
gác lại đi? Đã phụ nhân duyên hoàng ngự tứ, bản vương sẽ đi cùng Hoàng
Thượng giải thích việc này. Về phần Nguyên đại tiểu thư, hôm nay thân
vượt trọng án, chân tướng không rõ, Hạ Vương không tiện tiến đến gặp,
mong rằng Hạ Vương lấy đại cục làm trọng, không thể tùy hứng! "
Mộ Bắc Yên khẽ cười nói: "Dĩnh Vương điện hạ đây là đang giáo huấn ta không hiểu đại cục?"