Năm
đó Chu phu nhân bị Chu Thực mạnh mẽ ép lấy, Khương Tham bởi vì không có
người chiếu cố mà bệnh nặng, Chu phu nhân hơn phân nửa chính là nhờ Đinh Thiệu Phổ thu dưỡng, hai mẹ con mới có thể một mực giữ liên lạc.
A Nguyên sau khi án Chu Thực kết án, còn có chút điểm đáng ngờ chưa hiểu, từng cải trang vào lại Từ Tâm am, lấy cớ muốn ở tiểu viện của Khương
Tham, thám thính lai lịch Khương Tham, lúc ấy sư thái tiếp đãi đã nói,
đó là nữ quyến của đại thần trong kinh.
Nói cách khác, Từ Tâm am lại để Khương Tham ở đó. Bảo vệ, cũng không phải
bởi vì Chu phu nhân hoặc Chu gia công tử, mà là trong kinh thành có
người an bài.
A Nguyên nghi hoặc càng lớn, nín hơi lắng nghe.
Lại nghe Đinh Thiệu Phổ cười nói: "Tham Nhi nhiều bệnh, ta đến cùng cũng
nuông chiều chút ít, thời điểm nhu thuận thì hoàn toàn nhu thuận, nhưng
lúc tính tình nóng nảy cũng thật khiến người ta đau đầu!"
Dĩnh Vương nói: "May mắn là còn biết sử dụng một ít thiên tính, bằng không
thì còn không biết làm cho người ta điên cuồng thế nào. Nghe nói một Chu nhị công tử điên rồi, mắt thấy vị Ngôn Hi công tử ở Hạ vương phủ vị kia cũng nhanh sắp điên rồi......Phụ hoàng đối với Tả Ngôn Hi có phần là
tín nhiệm, nếu có thể lại để cho hắn cho ta sử dụng, cũng là một chuyện
tốt."
Đinh Thiệu Phổ nói: "Nhưng hắn đối với Tham Nhi đã có cảnh giác, lại cả ngày cùng Đoan Hầu ở một chỗ, chỉ sợ càng hướng về Đoan Hầu nhiều hơn."
Kiều Lập cũng cau mày nói: "Thân thế của Đoan Hầu dù chưa nói rõ, nhưng đến
cùng coi như là con trai trưởng, lại rất được Hoàng Thượng sủng ái. Một
khi Hoàng Thượng đem thân thế công bố, lệnh hắn nhận tổ quy tông, đến
lúc đó cũng là kình địch!"
Dĩnh Vương nói: "Điều này cũng không cần lo lắng. Cảnh Từ tuy có tài, đến
cùng không phải trước mặt phụ hoàng lớn lên, trong triều những đại thần
kia chưa hẳn biết hắn, chính hắn giống như cũng không động tâm tư này.
Còn có, thái y cũng nhanh nhảu, ta rốt cuộc hỏi được rồi. Hắn vốn có tật cũ trên người, khó có thể khỏi hẳn, mấy tháng này lại tra án, lại từ
hôn, huyên náo bệnh tình càng trầm trọng, phụ hoàng mới lệnh cho Tả Ngôn Hi ngày đêm đi theo bên cạnh hắn khám và chữa bệnh điều trị. Tình huống này, chưa hẳn còn có thể sống bao lâu, lại càng không phải nói cùng ta
tranh giành ngôi vị. Chúng ta lưu tâm nhất, vẫn là bên Bác Vương."
Kiều Lập liền vô cùng lo lắng mà đứng người lên, chắp tay đi qua đi lại,
than thở, "Các người xem, Hoàng Thượng đây là đang nghĩ gì thế? Không để con trai thân sinh làm thái tử, vẫn còn suy nghĩ muốn truyền ngôi cho
Bác Vương......"
Đinh
Thiệu Phổ nói: "Chỉ vì Bác Vương tâm cơ quá sâu, ngươi xem cái ý chí vì
thiên hạ kia, từ trên xuống dưới chuẩn bị tốt lắm, lại để cho những lão
thần lão tướng kia tranh nhau giúp hắn nói chuyện, Hoàng Thượng cho dù
muốn truyền ngôi cho vương gia nhà chúng ta, cũng sẽ do dự khó
quyết......"
Ngoài cửa
sổ, A Nguyên đã không biết từ lúc nào ngã ngồi xuống, chỉ cảm thấy từng
trận lạnh lẽo theo lòng đất dâng lên, đến máu cũng nguội lạnh. Trên trán vẫn như cũ đổ mồ hôi, nhưng mồ hôi lại không biết lúc nào đã lạnh
xuống. Gió đêm thổi qua, nàng lại ôm vai, không tự chủ được mà run rẩy.
Cảnh Từ......bệnh rất nặng? Thậm chí sống không được bao lâu?
Tả Ngôn Hi giống như đã từng nói qua, Cảnh Từ nếu như không dưỡng tốt thân thể, khả năng sống không được vài năm.
Nhưng Cảnh Từ đương nhiên có thể có được y sư cũng thuốc thang tốt nhất,
phương pháp khám và chữa bệnh tốt nhất, cho nên hắn đương nhiên còn có
thể sống cực kỳ lâu, lâu đến nỗi cùng Tắc Sênh quận chúa mà hắn yêu
thành thân, thậm chí sinh rất nhiều những đứa con, thẳng đến con cháu
đầy cả sảnh đường......
Nhưng tin tức Đoan Hầu bệnh nặng sắp chết, lúc trước hầu như cùng với tin
Đoan Hầu đến cùng lúc xuất hiện. Về sau Cảnh Từ cũng thừa nhận, mượn
bệnh nặng tránh không gặp người khác, là kế hoạch tốt lúc hắn chưa quay
về Lương quốc, —— tuy nhiên hoàn toàn chính xác hắn có thương tích trên
người, nhưng dù thế nào cũng không chết được.
Có lẽ, lúc này Cảnh Từ lại muốn dùng bệnh nặng để tránh đi phân tranh ngôi vị? Ít nhất, dưới mắt Dĩnh Vương sẽ không cho rằng Cảnh Từ đang ngăn
cản con đường của hắn, nếu không cũng nên coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể thống khoái trừ đi.
A Nguyên nghĩ như vậy, cảm thấy rốt cục thanh thản đi chút ít, lúc này mới có thể tiếp tục nghe người trong phòng nói chuyện.
Dĩnh Vương nói : "......Muốn đối phó Dương Thế Hậu, chỉ sợ chẳng phải dễ dàng."
Kiều Lập nói: "Nếu như thật muốn làm, cũng chỉ tốn thêm nhiều một phen tay
chân mà thôi, có khi so với Mộ Chung là Thăng Ninh còn dễ làm hơn."
Đinh Thiệu Phổ vội hỏi: "Dùng thuộc hạ xem ra, lần trước đã đánh rắn động
cỏ, tạm thời vẫn là không nên hành động thiếu suy nghĩ. Dương Thế Hậu
lãnh binh bên ngoài, binh cường mã tráng, cũng không phải có thể so sánh với lão Hạ Vương ở nhà tĩnh dưỡng. Huống chi lần trước giá họa cho Mộ
Bắc Yên không thành, đã khiến cho hắn cảnh giác. Gần đây hắn tựa hồ vẫn
còn truy tra bản án lão Hạ Vương và Thăng Ninh trưởng công chúa, căn bản không có ý định dừng tay."
Kiều Lập khinh thường nói: "Tra thì như thế nào? Mộ Chung tuy có chút ít căn cơ, nhưng ai lại sẽ đem tiểu tử này để ở trong lòng?"
Đinh Thiệu Phổ nói: "Kiều đại nhân, ngươi đừng quên, thứ nhất Hoàng Thượng
nhớ kĩ tình cũ với lão Hạ Vương, sẽ đối với Tiểu Hạ Vương đặc biệt tha
thứ, thứ hai hắn đã là con rể Nguyên phủ, Nguyên phu nhân rốt cuộc là
người được Hoàng Thượng yêu suốt bao nhiêu năm, tâm cơ lại thâm sâu, chỉ cần gió thổi bên gối, chỉ sợ không thua *lệnh ái. Ba là Dương Thế Hậu
cùng lão Hạ Vương có mối sinh tử chi giao trên chiến trường kiếm đao máu chảy, đối với Mộ Bắc Yên nhất định đặc biệt trông nom. Nghe nói hôm kia Dương Thế Hậu tấu lên Hoàng Thượng, vẫn còn nghi vấn nguyên nhân cái
chết của lão Hạ Vương. Việc này không phải nói, nhất định là Mộ Bắc Yên
truyền ra."
* lệnh ái thường chỉ con gái của người đối thoại hoặc thuộc gia đình quyền quý. Ý nói con gái của Kiều Lập là Kiều quý tần.
Dĩnh Vương thở dài: "Còn có, năm đó Dương Thế Hậu cũng xưng thần dưới váy
Nguyên phu nhân. Nguyên phu nhân là một người thông minh, nhìn có vẻ
cũng không muốn cuốn vào phân tranh của ta cùng Bác Vương. Nhưng nếu như bà ta phát hiện ta đối phó Hạ Vương cùng Dương Thế Hậu, liền khó nói!"
Đại tướng Dương Thế Hậu, lão Hạ Vương Mộ Chung, Thăng Ninh trưởng công chúa......
Âm mưu động trời, ngay tại đây những người này đơn giản như nói chuyện phiếm mà lộ ra.
A Nguyên vừa kinh vừa sợ, hàm răng không nhịn được run khanh khách.
Nàng vội ổn định tâm thần, lúc đang cần lắng nghe, chợt thấy bên cạnh bóng
đen lóe lên, vội ngừng thở nắm Phá Trần kiếm, người nọ đã mượn bụi hoa
yểm hộ ẩn dấu thân hình, cẩn thận nhìn hướng này xem xét.
Hắn mặc dù cũng che mặt, nhưng vẫn là quần áo vải xanh ban ngày, nhưng đôi
mắt hoa đào tươi sáng, ẩn hàm vô cùng lo lắng, —— đúng là Mộ Bắc Yên.
Nàng thoáng nhóm người, giơ tay về phía hắn.
Mộ Bắc Yên nhìn thấy nàng, hai mắt lập tức cười đến cong cong như vầng
trăng, trong con ngươi đều giống như bao hàm ánh trăng nhu hòa. Hắn khẽ
bước tiến lên, kề đến bên người nàng ngồi xuống, cầm chặt cánh tay nàng, cười nhẹ nói: "Nàng thật đúng là gan to bằng trời. Ta nhìn thấy người
kia! Là thủ hạ đệ nhất cao thủ của Dĩnh Vương, Phùng Đình Ngạc, hai
chúng ta có nhân đôi thành bốn người cũng không thể đánh thắng được!"
Hắn nói xong, nhịn không được lại nhìn vào trong cửa sổ, chỉ vào bên trong hướng A Nguyên đưa tới một ánh mắt hỏi thăm.
Nếu như Phùng Đình Ngạc thân ở bên ngoài thủ vệ, như vậy Dĩnh Vương tất ở trong thư phòng?
A Nguyên đối với người bên cạnh Dĩnh Vương cũng không hiểu rõ, mắt thấy
Mộ Bắc Yên một ngụm nói ra danh tính lai lịch của người này, liệu người
này hoàn toàn vô cùng lợi hại, vội nhẹ nhàng gật đầu, "Bọn họ đều ở bên
trong."
Nàng rất lo lắng
Dĩnh Vương nhắc lại cái chết của Hạ Vương, làm Mộ Bắc Yên thất thố,
hướng hắn ra hiệu muốn rời đi, nói nhỏ: "Biết rõ hắn là người của Dĩnh
Vương cũng đủ rồi, chúng ta đi trước!"
Mộ Bắc Yên nghiêng tai nghe ngóng, đang nghe Dĩnh Vương tại phân phó Kiều
Lập nói: "Quý Tần chỗ đó, ta đến cùng không nên thường xuyên đến, còn
cần làm phiền Kiều Đại ngươi thường xuyên đi đi lại lại."
Kiều Lập nhanh chóng gật đầu, "Cái này là đương nhiên, đương nhiên. Hoàng
Thượng già nua, giàu sang phú quý nhà chúng thần toàn bộ dựa vào Vương
gia ngày sau giúp đỡ, vi thần nào dám không tận tâm? Vương gia yên tâm,
Quý Tần chỗ đó tất nhiên sẽ hết sức khích lệ Hoàng Thượng sớm quyết
định. Nếu có ý định khác, cũng sẽ lập tức sai người nói cho vi thần, sẽ
không trì hoãn."
Mộ Bắc
Yên nhíu mày, nắm cánh tay A Nguyên, cũng rất nhanh buông ra, cười nhẹ
nói: "Dù sao nàng cũng đã nghe được không tệ lắm, tranh thủ thời gian
thoát thân quan trọng hơn! Cũng may mà Tiểu Hoài lanh lợi, tại gần đó
bay tới bay lui, phân tán lực chú ý của Phùng Đình Ngạc, bằng không thì
muốn từ dưới mí mắt hắn mà lẻn qua tìm nàng, thật đúng là không dễ
dàng!"
Nếu như Phùng Đình Ngạc chính là hắc y nhân cao thủ ngày đó cùng Tiết Chiếu Ý, người
thuyết thư, thì chân tướng lão Hạ Vương bị ngộ hại đã có câu trả lời.
Chẳng qua là hắn còn muốn biết chân tướng phụ thân bị hại, cũng phải
trước tiên nghĩ đến mạng nhỏ của mình và A Nguyên. Về phần dã tâm của
Dĩnh Vương, cùng với Dĩnh Vương cùng Kiều Lập âm thầm cấu kết, cũng
không phải hiện tại nên suy tính.
A Nguyên nghĩ đến thân thủ của Phùng Đình Ngạc, trong nội tâm cũng có
chút sợ hãi, gật đầu nói: "Được, đi nhanh lên......Tiểu Hoài đâu? Chớ để cho Phùng Đình Ngạc làm cho bị thương!"
Hai người đối với Phùng Đình Ngạc này rất là kiêng kị, sau nửa ngày cẩn
thận xem xét, xác định Phùng Đình Ngạc hoàn toàn không có ở trong phạm
vi tầm mắt, lúc nãy lặng lẽ rời thư phòng, thuận lợi ẩn thân đến sau bồn cây cảnh trên hành lang gấp khúc, vào đến rừng cây vừa rồi nhẹ nhàng
thở ra.
Phùng Đình Ngạc
đến cùng chỉ có một người, còn phải canh giữ ở gần thư phòng, cũng không thể phân thân. Chỉ cần rời khỏi thư phòng, dùng thân thủ của bọn hắn,
theo như thủ vệ bình thường, muốn thoát thân có lẽ không khó khăn như
vậy.
Hai người đang bèn
nhìn nhau cười , chợt nghe đỉnh đầu một tiếng kêu vui sướng, tiếng cánh
xé gió, nhiệt tình lao về phía A Nguyên.
"Tiểu Hoài......"
A Nguyên hoảng hốt, muốn thấp giọng cũng không được.
Phùng Đình Ngạc đang nhìn chằm chằm Tiểu Hoài, lập tức phát hiện chỗ ẩn thân
của A Nguyên, kinh hãi, lập tức cầm đao thả người chạy đến.
Tiểu Hoài đã nghỉ trên vai A Nguyên, vẫn đắc ý vỗ cánh, bày ra bộ dáng chính mình không sợ gian khổ dũng cảm tìm chủ nhân, kiên trinh bất khuất.
Mộ Bắc Yên thiếu chút nữa bắt nó quăng xuống đất, kéo A Nguyên liền trốn, "Chạy mau......"
Thật sự là thành cũng Tiểu Hoài, bại cũng Tiểu Hoài......
Hắn không nên xem trọng trí lực của con chim ưng này, cho rằng nó là đang
giúp hắn dẫn dắt rời đi lực chú ý của Phùng Đình Ngạc. —— nó rõ ràng
chẳng qua là đang tìm kiếm chủ nhân của nó, mạo hiểm bị đại cừu nhân
mạnh nhất chém tới đích, mạo hiểm tìm kiếm chủ nhân của nó mà thôi......
A Nguyên ẩn náu rất kín, cho nên nó lâu như vậy mới có thể tìm được nàng.
Đáng tiếc nó không kịp tố cáo A Nguyên, liền bị Mộ Bắc Yên rất không biết
điều mà một tát bay đi, mà A Nguyên cùng Mộ Bắc Yên đã đột nhiên chạy
trốn như bay......