"Hả...?" Nụ cười của Cố Mộng Tình chợt cứng ngắc. Để nàng làm nữ nhân của hắn?
Đùa gì vậy chứ? Hắn đúng là một cái anh kiệt cùng tiềm lực rất lớn nhưng đó là tương lai, ai biết được hắn có sống được đến đó không, vậy nên so về bối cảnh hai người không thể nào làm một cặp được. Mà đó là nói trên phương diện nàng không có cảm tình với hắn, kể cả là có cảm tình thì
gia tộc nàng cũng không cho phép, sẽ bằng mọi cách đập nát mối quan hệ
này từ trong trứng nước.
Nguyên Du nghe Cố Mộng Tình "hả" một tiếng hiển nhiên cũng hiểu nàng
rất bất ngờ cùng khó tin. Hắn cũng đoán được thất thất bát bát những gì
nàng đang nghĩ nhưng thì sao? Hắn cũng chả quan tâm những thứ đó, cuộc
sống có hạn, nên làm những gì mình muốn trước khi nó trở thành những
nuối tiếc khi về già. Hắn thà một đêm ngủ cùng nàng sau đó bị Cố Gia
truy sát cũng được, miễn là sau này khi hắn nhớ về chuyện hôm nay vẫn có thể mỉm cười nói: Đấy, năm xưa ta ngông vậy đấy!
"Ta biết tiểu thư đang nghĩ gì, nhưng ta đã có nắm chắc mới dám đến.
Vậy nên, câu trả lời của tiểu thư là gì?" Nguyên Du không vội nói. Hắn
kì thực vẫn chưa có ý tưởng nào để biến một cái thế lực không ai biết
đến thành một cái thế lực lớn trong khi nhân khẩu không có. Gấp gáp đôi
khi là tốt nhưng đôi khi cũng có thể tác dụng ngược lại khiến cho bản
thân rơi vào tình trạng khủng hoảng, vậy chi bằng đôi lúc cứ từ từ mà xử lí, khi thời khắc đến mọi việc ắt sẽ cách giải quyết.
Cố Mộng Tình thấy Nguyên Du tự tin như vậy cũng có chút bất an nhưng vẫn cười duyên nói:
"Tại sao lại không? Vậy công tử định hoàn thành trong bao nhiêu ngày
đây?" Cố Mộng Tình che miệng cười khẽ, chắc mẩm vụ cá cược này mình
thắng chắc. Nguyên Du cũng cười theo, hơi nâng cằm suy nghĩ một chút rồi chậm rãi giơ lên một ngón tay. Cố Mộng Tình có chút kinh ngạc, trong
một năm phát triển thành một thế lực lớn có chút khó khăn nhưng cũng
không phải là bất khả thi vậy nên nàng nói:
"Công tử cần một năm..." Nhưng chưa để nàng nói hết, Nguyên Du đã cười ngắt lời nàng:
"Một tháng là đủ." Nguyên Du vô cùng tự tin nói, nếu như suy nghĩ của hắn là đúng vậy thì chỉ cần một tháng để biến Huyết Thần trở thành một
tổ chức không phải dạng vừa hoặc ít nhất cũng là không ai dám chơi. Cố
Mộng Tình hai mắt mở to kinh ngạc, nàng lúc này cũng hơi nghi ngờ đầu
Nguyên Du có vấn đề hay không, trong một tháng biến một tổ chức không ai biết đến thành một tổ chức lớn thật sự là bất khả thi trừ khi đã có cái gốc sẵn, nhưng theo nàng điều tra thì Nguyên Du là tứ cố vô thân không
ai làm chỗ dựa cho hắn vậy nên đối với sự tự tin này nàng vẫn là không
tin được.
"Một tháng sẽ làm được sao?" Nàng nhủ thầm trong lòng rồi sau đó rất
quyết đoán lắc đầu phủ định, kể cả có Bách Bảo Các ở phía sau chống lưng cũng phải mất ít nhất nửa năm may ra mới có thể bắt đầu phát triển
được. Mà đó đã là tính tới thiên thời, địa lợi, nhân hòa còn mất nhiều
thời gian như vậy, nàng thật sự không biết Nguyên Du lấy đâu ra cái tự
tin có thể trong vòng một tháng khiến cái tổ chức đó trở nên lớn hơn.
Nghĩ như vậy, đánh giá của nàng đối với Nguyên Du chợt giảm xuống một
bậc, người này tuy tài giỏi nhưng lại quá mức tự tin, đến mức khiến
người ta khó chịu.
Nguyên Du thấy Cố Mộng Tình một mực im lặng cũng không có quấy phá,
hắn hiện đang tính đường để phát triển thế lực đây. Đúng như nàng nghĩ,
trong một tháng ngắn ngủi muốn phát triển một cái thế lực bất nhập lưu
thành một cái thế lực lớn gần như là bất khả thi, nhưng đó chỉ là gần
như, vẫn còn một số cách khác. Điển hình như trước tiên tạo dựng thương
hiệu rồi sau đó mới đi tuyển người, bằng cách này có thể khiến đối
phương bị nhầm lẫn rất nhiều thông tin, tỉ như không biết đây có thực là một thế lực mới lập hay là đang giở chiêu trò gì đó. Một cách khác khá
phổ biến đó là có đủ nhân lực, đủ tài chính rồi sau đó tuyên bố thành
lập một thế lực dựa trên những chiến tích đã có, bằng cách này có thể
khiến một thế lực mới thành lập chợt trở nên khổng lồ. Một cách nữa khá
là truyền thống, đó là đi từng bước phát triển nhưng cách này yêu cầu
thời gian khá nhiều vậy nên thường sẽ được sử dụng từ lúc mới xây móng
cho đến khi hoàn thành.
Hai cách đầu thì có vẻ không ổn lắm, muốn tạo dựng thương hiệu cũng
không khó nhưng quan trọng là bằng cách nào. Nếu hắn lấy cái danh Huyết
Thần rồi sau đó đi đồ diệt mấy cái gia tộc thì chỉ có khiến vạn nhân thù địch, đến lúc sẽ bị mọi người đồng lòng ra tay diệt trừ vậy nên cũng
không ổn lắm, nhưng trừ cách đó ra thì không còn cách nào khác có thể
khiến hắn tạo dựng thương hiệu nhanh hơn cả. Còn phương pháp thứ hai
cũng không thể sử dụng được, bởi bọn nhóc vẫn còn khá nhỏ và chưa có
kinh nghiệm chiến đấu nhiều. Cách thứ ba lại càng không được bởi nó yêu
cầu thời gian quá dài mà hắn lại chỉ có một tháng vậy nên nó là bất khả
thi.
"Hệ thống, thời gian trong Không Gian Hồn Thể có chênh lệch với thế
giới bên ngoài không?" Nguyên Du trong lòng hỏi hệ thống, câu trả lời
của nó sẽ quyết định hắn sẽ đi bằng con đường nào. Hệ thống được hỏi
ngay lập tức trả lời trong đầu hắn:
"Thời gian chênh lệch hiện tại là bằng nhau, tuy nhiên khi số lượng
hồn thể bên trong đạt đến 500 có thể tiến cấp không gian lên cấp hai, ở
cấp độ này kí chủ có thể sử dụng linh thạch, vàng, hay những thứ có giá
trị tương đương để thay đổi thời gian chênh lệch. Nhắc nhở: Số lượng hồn thể hiện tại bên trong là 287/500, mỗi một loại hồn thể chỉ được tính
một lần bất kể thu thập bao nhiêu." Nguyên Du nghe vậy liền mừng húm,
vậy là hắn đã có quyết định của tương lai, hệ thống tuy đôi lúc sẽ chọc
điên hắn nhưng vẫn không thể phủ định công dụng của nó, đặc biệt là
trong những tình huống cần lòe gái thế này. Mìm cười gật đầu, Nguyên Du
nói với Cố Mộng Tình:
"Vậy ta xin phép cáo từ trước, vụ cá cược này nhất định ta sẽ hoàn
thành." Hắn vô cùng tự tin nói ra, hệ thống trợ giúp đến mức này rồi mà
còn thất bại nữa thì hắn đúng là sống nhục. Cố Mộng Tình thấy Nguyên Du tự tin như vậy trong lòng chợt có dự cảm không lành nhưng cũng không
trực tiếp hỏi rõ, chỉ là khách khí mấy câu rồi kêu Túy Lão đưa hắn ra
ngoài.
Sau khi rời khỏi Bách Bảo Các, Nguyên Du hít một hơi không khí thật
sâu rồi sau đó thở ra, đi đến bờ sông tìm lũ nhóc và Lâm Vũ Thần. Kế
hoạch lần này vẫn là cần tiểu tử đó hợp tác một chút mới có thể hoàn
thành nhanh chóng được. Bờ sông cách cũng không xa, tuy cũng một hai
ngày không tới nhưng Nguyên Du vẫn nhớ đại khái nó nằm đâu vậy nên rất
nhanh chóng hắn đã tới được nơi lũ nhóc đóng quân. Chưa đến gần nhưng
hắn đã nghe thấy mùi khói cùng một số tiếng nói hỗn loạn, tiếng búa đập
và tiếng câu cá, thầm nghĩ có lẽ bốn đứa đệ tử đã thay hắn dạy dỗ cho lũ nhóc này rồi.
Nguyên Du chậm rãi đi tới chỗ đó, từng bước chân chợt nhẹ nhàng như
mèo, hoàn toàn không nghe ra tiếng. Ở trước tầm mắt của hắn đã xuất hiện một cái doanh trại nhỏ, một đám lửa lớn đang cháy bập bùng ở giữa trong khi bao bọc xung quanh là năm căn nhà đang xây dang giở. Phía bờ sông
cũng cắm mấy cần câu cá trong khi từ trong rừng cũng có vài đứa nhóc lớn hơn đang khiêng những khúc gỗ lớn tới chỗ xây dựng kia. Nguyên Du thấy
lũ nhóc biết hợp tác như vậy liền gật gật đầu, cơ mà số lượng có hơi sai thì phải? Nếu hắn nhớ không lầm thì lúc đầu chỉ khoảng ba mươi mấy đứa
lựa chọn tới đây, nhưng số lượng hiện tại là tầm tám mấy tới chín mươi
đứa, hình như số lượng tăng không ít nhưng chất lượng thế nào vẫn chưa
biết được.
Bước đến lũ chỗ lũ nhóc, Nguyên Du chợt chú ý đến một ngôi nhà trông
lớn hơn hẳn năm căn kia, tuy không được đẹp nhưng ít nhất vẫn ổn để ở.
Không chút chần chờ, hắn bước đến căn nhà đó, bỏ qua mấy ánh mắt kinh dị của lũ nhóc xung quanh. Mở cửa bước vào, ngay lập tức một mùi thơm
thoang thoảng chợt xộc đến lỗ mũi hắn khiến hắn khá dễ chịu, tuy không
được như ở Bách Bảo Các nhưng ít nhất vẫn là có thể ngưng thần tĩnh khí. Nhưng chưa để hắn hưởng thụ được mấy giây thì từ trên xà nhà chợt phóng tới một cậu nhóc, tay cậu cầm lấy một con dao không chút do dự đâm
thẳng xuống đầu Nguyên Du.
Nguyên Du ngay cả mắt cũng không thèm liếc, chỉ là nhẹ nhàng lách
người đã có thể trốn thoát dễ dàng. Thoát được một đòn, hắn rất nhanh
chóng khóa cứng tên nhóc kia, tước mất vũ khí của cậu.
"Không tồi, không tồi, mới một đêm mà cũng tiến bộ ổn áp phết đấy
chứ." Cậu nhóc kia hiển nhiên là một trong những đứa đệ tử của hắn, Vân
Bát Vũ, ngay từ khi Nguyên Du bước vào đây cậu đã chú ý rồi, chỉ chờ
thời khắc hắn không chú ý là ngay lập tức lấy mạng. Nguyên Du sau khi
siết một chút để thằng nhóc đó cảm nhận được đau đớn rồi mới chậm chạp
thả ra khiến cậu ngã nhoài trên đất vì đau đớn.
"Mấy đứa khác đâu rồi?" Lời vừa dứt, Vân Bát Vũ đã nở một nụ cười
nhẹ. Ngay lập tức từ trên nóc nhà chợt có một cậu nhóc khác cầm một cây
trọng kích, không chút do dự đập tới đầu Nguyên Du, sau lưng hắn cũng
cảm thấy mát lạnh khi có thêm một thiếu nữ đang cầm một cái chủy thủ đâm thẳng vào gáy hắn, chưa hết, bên phải còn có một thiếu nữ khác đang cầm một cái trường kiếm đâm thẳng vào tim hắn. Bên trái là một người khá
quen thuộc với hắn, Lâm Vũ Thần tay cầm một cái dao găm đâm tới, giúp lũ nhóc này ám sát hắn. Vân Bát Vũ thấy Nguyên Du đã vào tròng chợt bạo
khởi, ngay lập tức nén đau cầm con dao chém ngang gân chân Nguyên Du.
Nguyên Du chợt rơi vào tình trạng tứ bề đối địch không chút kẽ hở,
nếu là lúc trước muôn thoát thì buộc phải đả thương lũ nhóc nhưng giờ
thì không cần. Từ dưới chân của hắn chợt trồi lên một lớp chắn bằng một
loại vật liệu gì đó, bằng một tốc độ không tưởng nó nhanh chóng bao bọc
Nguyên Du lại thành một cái kén, cứng rắn nhận hết đòn đánh từ tứ phía.
Tương tự khi đối chiến với bốn sát thủ, đòn đánh của lũ nhóc cũng bị
hắn dễ dàng chặn lại. Sau khi trốn thoát một đợt, bằng một tốc độ không
ai nhìn được Nguyên Du vô cùng nhanh chóng chạy tới đằng sau bọn chúng,
nhân lúc bọn chúng vẫn bị mất đà ngay lập tức tước hết khí giới rồi cười nói:
"Tiến bộ khá đấy." Kế hoạch không tồi, nhưng nếu muốn ám sát vẫn là
nên làm trong im lặng. Năm người ám sát thất bại mặt mày liền ỉu xìu,
Nguyên Du thấy thế cũng chỉ cười khích lệ rồi nói:
"Được rồi, không có thời gian trò chuyện đâu, tập hợp lũ nhóc lại
đây, hành động tiếp theo sẽ quyết định sống chết của tổ chức này."