Yến Nương mím môi nói, “Trong triều có chức Thừa Lang mới trống nên Vương đại nhân đã hướng thánh thượng tiến cử quan nhân……”
Trình Mục Du rũ mắt, che giấu khiếp sợ trong mắt, “Phu nhân cũng muốn ta rời khỏi Tân An sao?”
“Ta……” Yến Nương cảm thấy mình đột nhiên không biết nói gì, nàng đem từ “phải” kia nghẹn trong họng, rốt cuộc cũng không nói ra. Nàng sớm biết Trình
Đức Hiên đặt nhiều kỳ vọng với Trình Mục Du, cũng biết hắn tuyệt đối
không phải cá trong ao, nhất định sẽ không làm một huyện lệnh nho nhỏ.
Nhưng về phương diện khác nàng cũng biết rõ Trình Mục Du không có hứng
thú với việc thăng quan tiến chức, hắn một lòng đều lo cho dân chúng,
huống hồ hắn đến Tân An đã lâu, hiện tại bảo hắn đi thì chắc chắn hắn
cũng luyến tiếc.
Trong lòng nàng vẫn còn
đang rối rắm thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một cỗ khí lạnh từ bên
ngoài tràn vào, khiến đầu óc Yến Nương thoáng thanh tỉnh.
Tưởng Tích Tích đứng ở cửa, khóe miệng còn dính một miếng vỏ hoành thánh,
nàng quệt miệng, cúi đầu hành lễ nói, “Đại nhân, có mộig người tên là
Kim Sâm đến báo án, nói đệ đệ hắn bị người ta giết.”
***
Lúc Trình Mục Du mang theo Tưởng Tích Tích cùng Từ Tử Minh đến Kim gia thì
tiểu viện nhà nông kia đã đứng chật người đến xem náo nhiệt. Nhìn thấy
người của quan phủ tới thì mọi người an tĩnh không ít, nhưng vẫn có vài
người thấp giọng nghị luận.
“Một đứa trở về lại mất một đứa, đây còn không phải lấy mạng đổi mạng sao?”
“Thế nên mới nói làm gì có bánh rơi từ trên trời xuống, Kim gia nhất định phải mất con, không thể trái thiên mệnh.”
Nghe thấy mấy lời này, Từ Tử Minh dịch sát đến chỗ Tưởng Tích Tích, nói nhỏ, “Tưởng cô nương, ngươi có hiểu họ nói gì không?”
Tưởng Tích Tích nhún nhún vai, quệt miệng nói, “Bọn họ nói cái gì ta không
hiểu, ta chỉ biết, người ta đều thích xem náo nhiệt của nhà ngừoi khác.
Huynh nhìn mắt họ sáng thế kia cơ mà, giống như thống khổ của người khác khiến họ vui hơn vậy.”
Từ Tử Minh quay
đầu nhìn lại, quả nhiên thấy những người đó duỗi dài cổ nhìn về phía
sương phòng phía tây, trong buồng truyền ra tiếng khóc khiến mặt bọn họ
càng hưng phấn, thoạt nhìn những khuôn mặt đó có vẻ dữ tợn.
“Đi đi đi, đừng nhìn nữa, chết người chứ có phải việc hỉ đâu, có cái gì mà nhìn?”
Trong lòng Từ Tử Minh bốc lên một ngọn lửa, hắn phất tay đuổi những người đó
ra ngoài, sau đó nhanh chóng đuổi kịp Trình Mục Du, theo hắn đi vào
trong sương phòng.
Trong tây sương phòng
tràn ngập mùi máu tươi, sặc đến nỗi Từ Tử Minh có chút ghê tởm. Nhưng
khi hắn nhìn đến nơi phát ra mùi máu thì không chỉ đơn giản là ghê tởm
mà chính là chân mềm nhũn, giống như đạp lên một khối bông mềm xốp, căn
bản không đi nổi.
Tưởng Tích Tích cũng
giống hắn, nàng kéo chân về phía trước vài bước rồi lập tức bất động,
che miệng đứng nguyên ở đó, trên mặt nàng là cực độ hoảng sợ, ngơ ngác
mà nhìn Trình Mục Du một mình đi vào trong phòng, đi tới bên cái giường
gỗ đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Đại nhân,
sáng sớm hôm nay tiểu nhân thấy tiểu đệ mãi chưa dậy nên mới vào phòng
gọi hắn, không nghĩ đến…… Không nghĩ đến lại thấy cảnh này……”
Kim Sâm cũng đi theo vào, lúc này hắn không nói được nữa, chỉ quỳ rạp bên
người cha mẹ và Tú Tú, che miệng phát ra tiếng khóc nức nở.
Trình Mục Du đi đến mép giường đứng yên, ánh mắt chuyển từ giường gỗ đến mặt
tường, lại từ mặt tường đến mái hiên trên đỉnh đầu. Những chỗ đó đều bị
máu tươi đỏ đen và thịt nát bao phủ, hắn thậm chí còn nhìn thấy nửa khúc ruột cạnh chân giường, mang nhỏ máu đỏ tươi.
“Người đâu?”
Qua hồi lâu, hắn mới phun ra hai chữ này, nhưng sau khi hỏi xong hắn lại
hít một ngụm khí lạnh: Người đâu? Người chính là ở đây, chẳng qua hắn đã biến thành một giường thịt nát, vết máu khắp tường cùng một ít ruột còn sót lại…
Hắn vội vàng quay đầu lại, ánh
mắt đảo qua bốn người đang quỳ rạp dưới đất, trong ngữ khí lộ ra uy
nghiêm, “Sao hắn lại biến thành cái dạng này? Chẳng lẽ hắn biến thành
như vậy mà các ngươi không nghe thấy chút động tĩnh nào sao?”
“Đại nhân, hôm qua tiểu Dục về muộn, sau khi về nhà thì cơm không ăn mà đi
ngủ luôn, tuy thần sắc hắn không đúng nhưng tiểu nhân cũng không để
trong lòng, chỉ nghĩ chờ hắn thức dậy sẽ hỏi chuyện. Nhưng ai ngờ…… Ai
ngờ sáng nay liền phát hiện một phòng đầy máu…… Đêm qua gió lớn, cả đêm
tiểu nhân tỉnh giấc vài lần, nhưng xác thực không nghe thấy động tĩnh
gì, còn thỉnh đại nhân mình dám.” Kim Sâm bò về phía trước vài bước, bắt lấy góc áo Trình Mục Du, “Đại nhân, thỉnh ngài vì một nhà tiểu nhân làm chủ, tìm ra hung thủ giết hại đệ đệ, hắn thật sự là chết thảm quá.”
Dứt lời, Kim gia hai lão đã khóc thành một đoàn, Kim lão thái thái chính là khóc quá nhiều thở không nổi, cả người nhỏ gầy nằm liệt trên đất, hoàn
toàn không còn sức động đậy. Trình Mục Du chỉ đành bảo Tưởng Tích Tích
đem hai vợ chồng già đưa ra ngoài, để tránh cho bọn họ lại bị kích
thích.
Thấy mấy người đi ra rồi, hắn mới
nghiêng đầu chăm chú nhìn thân ảnh từ nãy giờ không nói gì, “Ngươi là
thê tử của Kim Sâm, tẩu tử của Kim Dục sao?” Hắn nhìn Tú Tú, chậm rãi
hỏi ra những lời này.
Tú Tú ngẩng đầu, vài sợi tóc lộn xộn xõa trên khuôn mặt tái nhợt của nàng ta, giống một cái võng đan xen dọc ngang.
“Đúng….. là tiểu nhân.” Nàng ta gian nan mà nói ra hai chữ này, sau đó liền mím
môi, rũ mắt, giấu tròng mắt dưới đống lông mì dày.
“Tối hôm qua ngươi cũng không nghe được động tĩnh gì sao?” Trình Mục Du nhìn lông mi hơi run rẩy của nàng ta mà hỏi không ngừng.
“Dân nữ…… Dân nữ không nghe thấy gì hết……” Tú Tú hơi hé miệng, giọng nhỏ như muỗi mà nói ra lời này.
“Cái gì cũng không nghe thấy,” Trình Mục Du lặp lại một lần, bên môi là nụ
cười lạnh, “Cha mẹ chồng ngươi lớn tuổi, lại ở hậu viện nên nếu bọn họ
không nghe thấy gì thì ta còn tin. Nhưng ngươi và Kim Sâm ở ngay bên
cạnh, tai không điếc mắt không mờ, thế mà Kim Dục biến thành bộ dạng này các ngươi lại nói chẳng nghe thấy gì. Chẳng lẽ các ngươi tưởng ta sẽ
tin chuyện ma quỷ hai vợ chồng các ngươi bịa ra hả?” Nói xong, hắn kéo
Kim Sâm đang quỳ dưới đất lên, kéo hắn đến mép giường, “Ngươi nhìn xem,
ngươi biết đây là cái gì không? Đây không phải giết người mà là ăn thịt
người, chính là ăn thịt uống máu, để lại một đống thịt vụn. Động tĩnh
lớn như thế mà các ngươi lại không nghe thấy sao?”
Lời này giống như một tiếng sấm nổ tung trên đầu Kim Sâm và Tú Tú. Mặt Tú
Tú càng trắng bệch, nàng ta tê liệt ngã ra đất, ngực phập phồng thở
không ngừng.
Kim Sâm nhìn chiếc giường gỗ bị nhuộm đến đỏ đen trước mặt thì bỗng nhiên guc trước ủng Trình Mục
Du, “Thùng thùng” dập đầu mấy cái, gằn từng chữ, “Đại nhân, tiểu nhân
hiểu ý ngài, nhưng ngoài việc ngài thấy phu thê chúng ta có điều giấu
ngài thì chính là…… Chính đại nhân cũng hiểu rõ cái chết của xá đệ kỳ
quặc. Ngài nhìn máu và thịt nát cả phòng này, chẳng lẽ…… Chẳng lẽ ngài
cho rằng hai người chúng ta có thể làm ra được việc này sao?”