Kim Dục bị lời này
khiến cho hồ đồ. Hắn nhìn mặt Hình thúc và Hình thẩm, hạ giọng nói, “Sao Quốc Giai lại tới chỗ này? Hắn đã chết ba năm, chẳng lẽ còn muốn tìm
chứng cứ, bắt được hung thủ……”
“Ngươi
cũng biết nó đã chết ba năm,” giọng Hình thúc cứng lại, ở giữa còn mang
theo chút run rẩy, “Nó đã chết, vì sao…… Vì sao còn có thể trở về?”
“Lão nhân, hiện tại không phải lúc nói cái này,” Hình thẩm đánh gãy lời ông
ta, sau đó nhìn về phía Kim Dục nói, “Tiểu Dục, ta nghe nói đai ca ngươi cũng đã trở lại, mấy ngày nay ngươi có phát hiện ra hắn có gì không
thích hợp không?”
Kim Dục “Ùng ục” nuốt
một ngụm nước miếng, giọng hắn mơ hồ, một ngụm nước miếng kia vẫn nghẹn ở họng, “Không thích hợp? Không…… Không thấy có gì……”
Hình thẩm cùng Hình thúc liếc nhau, “Lúc Quốc Giai mới trở về cũng tốt,
nhưng mấy ngày nay cứ đến canh giờ này là hắn lại mê mang hoảng hốt, hai mắt nhìn thẳng tắp, ai nói hắn cũng như không nghe thấy gì, còn luôn
muốn đến bờ sông, cũng không biết để làm gì.”
Kim Dục lại nhìn đến bóng dáng như u linh ở bãi sông, nhưng không nghĩ tới
đúng lúc đó Hình Quốc Giai cũng quay đầu nhìn về phía họ, mắt hắn rất
sáng, vô cùng nổi bật trong bóng tối, giống như hai điểm sáng khiến Kim
Dục sợ đến mức rùng mình.
Nhưng Hình Quốc Giai chỉ liếc nhìn một cái này, sau đó hắn liền xoay người đi vào trong sông, bóng dáng rất nhanh đã biến mất, giống như bị bóng đêm cắn nuốt.
Kim Dục cất gói thuốc vào trong lòng, hắn vốn đang vội về nhà nhưng hiện tại trong lòng hắn lại dao động.
“Hình thúc, Hình thẩm, chúng ta cũng đi xuống nhìn xem, bộ dáng này của Quốc
Giai khiến ta không yên tâm lắm.” Hắn nhìn về phía hai vợ chồng già, sau khi bọn họ gật đầu tán thành thì hắn liền đi đầu đến bên bờ sông phủ
kín đá cuội kia.
Nước sông giống như một
mảnh sa tanh sáng bóng, uốn lượn chảy về nơi xa, chỉ truyền đến tiếng
nước róc rách vào trong tai ba người.
Ánh mắt Kim Dục quét vài vòng ở bãi sông, cũng không thấy thân ảnh Hình
Quốc Giai đâu, vì thế hắn bỏ lại hai vợ chồng già đang run rẩy mà đi vào chỗ nước cạn.
Nước sông còn chưa đến cổ
chân hắn nhưng mang theo một cỗ lạnh thấu xương. Hắn nhìn chằm chằm vào
mặt sông như gương, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới Quốc Giai từng nói,
ngày đó hắn chết đã thấy sao trời, hắn còn nói cứ thế chết đi kỳ thật
cũng không có gì thống khổ.
Lúc Quốc Giai nói lời này thì có vài phần rộng rãi, thậm chí không miệt mài theo đuổi người nào giết mình, giống như hắn đã sớm nhìn thấu chuyện xưa.
Nhưng một Quốc Giai như thế sao lại có thể lặp đi lặp lại mà đến chỗ này? Nếu hắn có thể rộng rãi nghĩ như thế thì sao có thể chấp nhất với cái chết
của mình như vậy? Đây không phải rất mâu thuẫn sao?
Nghĩ đến đây, Kim Dục bỗng nhiên cảm thấy yết hầu như bị thứ gì đó chặn lại, hắn mấp máy miệng vài lần nhưng lại không thể nói lời trong lòng ra.
“Hình thúc, Hình thẩm, Quốc Giai rốt cuộc là chết như thế nào? Chẳng lẽ thật sự một chút manh mối đều không có sao?”
“Khi tìm được Tiểu Giai năm đó, cổ nó đã bị cắt đứt hết, chỉ còn chút da
dính lại phía sau, máu cả người cũng chảy hết, rất là thảm. Nhưng quan
phủ cũng không phá được án, cha hắn cuối cùng nóng nảy còn đi làm loạn
vài lần nhưng cũng chỉ có thể bất lực trở về. Quan phủ nói kẻ giết người kia làm sạch sẽ lưu loát, không để lại dấu vết gì, hơn nữa động cơ cũng không rõ ràng, thế nên bọn họ cũng không biết phải điều tra từ đâu.
Nhưng ta và cha hắn không sao hiểu được, Quốc Giai từ nhỏ bướng bỉnh,
nhưng không phải người xấu, ngày thường cũng không kết oán với ai, rốt
cuộc là người nào ngoan độc mà hại hắn chết thảm như thế……” Hình thẩm ở
một bên cảm thán nói.
Kim Dục nhìn chăm
chú vào bóng người vặn vẹo của mình trên mặt sông, nhẹ nhàng nói, “Ta
nhớ rõ năm đó ở bãi sông cũng không thấy quá nhiều dấu máu, nhưng máu
Quốc Giai lại chảy khô, thím, không biết có phải ta nhớ lầm không?”
“Ngươi nói không sai, đây đúng là điểm đáng nghi mà chúng ta và quan phủ vẫn
không sao giải thích được. Lẽ ra máu nhiều như thế thì sớm nên nhuộm đỏ
nước rồi, nhưng dưới thân Quốc Giai lại chỉ có một vết máu nhàn nhạt.
……”
Lời còn chưa nói hết thì trên mặt
sông cách đó vài thước vang lên tiếng “Bùm”, cùng lúc đó một mảnh hoa
nước bắn lên mấy người khiến đầu tóc bọn họ ướt hết.
“Ai? Là Quốc Giai sao?”
Kim Dục lau mặt, nhìn về phía kia rống lên. Nhưng không có người đáp lại
hắn, mặt sông lại khôi phục yên lặng, giống như chưa từng có cái gì phát sinh.
“Quốc Giai, Quốc Giai……”
Hình thúc và Hình thẩm vừa gọi tên con trai vừa bước vào trong nước lạnh,
xuống lòng sông. Kim Dục đi theo phía sau hai người, nhìn vằn nước tạo
ra bởi vợ chồng Hình gia, chúng nó giống những con rắn xuyên qua giữa
hai chân mình, dao động ra xa.
Không biết vì sao, trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên một cỗ bất an lớn, hắn thậm
chí còn hối hận đã đi tới bãi sông này. Con sông này nhỏ, nước tuy không sâu nhưng bên trong lại như có giấu thứ gì, thứ mà đời này hắn nghĩ
cũng không dám nghĩ tới.
“Hình thúc, Hình thẩm……” Hắn do dự mà gọi hai người đằng trước, “Đừng đi nữa, phía trước không chừng sẽ có mạch nước ngầm, vạn nhất bị cuốn vào sẽ không tốt…..”
“Không được, nói không chừng Quốc Giai bị rơi vào mạch nước ngầm, chúng ta
không thể nào cứ thế bỏ đi được.” Hình thúc cũng không quay đầu lại mà
đáp.
Kim Dục đứng lại, hiện tại nước sông đã đến đầu gối hắn, cả người hắn run lên, không biết vì lạnh hay vì sợ. Hắn cầm lòng không đậu mà nắm chặt bao thuốc ở trong ngực, mạnh đến nỗi suýt thì cào rách tờ giấy.
Cứ đứng thế
trong chốc lát, rốt cuộc hắn hạ quyết tâm, không đi theo vợ chồng Hình
gia nữa. Hắn miễn cưỡng hoạt động mấy ngón chân bị đông lạnh đến cứng
đờ, chậm rãi xoay người, sau đó sải bước mà đi lên bờ. Lần này hắn rất
kiên định, nước sông phát ra tiếng vang “Rầm rầm” như là khuyến khích
hắn cố gắng bỏ chạy.
Bãi sông đã ở ngay
trước mặt, Kim Dục nhìn thấy được đống đá cuội bị dòng nước cọ rửa lộ ra màu đen bóng, bước chân lại càng nhanh hơn: Hắn muốn đi lên, muốn mau
chóng lên bờ, bãi sông này quá mức quỷ dị, Quốc Giai bị người ta giết ở
đây, sau đó sống lại, mà hiện giờ hắn lại quay về, nhưng người lại không thấy đâu. Tuy hắn không nghĩ ra được mối quan hệ lằng nhằng giữa những
việc này nhưng trong lòng cũng mơ màng ý thức được gì đó. Chỉ chút nhận
thức mơ hồ này đã đủ để hắn làm đào binh, bỏ lại đôi vợ chồng già vẫn
còn đứng trong nước kia, không quay đầu vội vàng thoát khỏi nơi này.
“Lạch cạch”.
Gói thuốc trong ngực hắn rơi xuống, chìm trong nước, thuốc độc màu trắng tan ngay trong nước, biến mất không thấy.
Cùng lúc đó, sau lưng truyền đến tiếng thét kinh hãi của Hình thẩm, “Lão nhân, kia…… Đó là cái gì?”