Thôi Giác lại thử lấy ra bút phán quan nhưng bút vừa dò ra đã lập tức bị bức lui về.
“Công cái ba phần quốc, danh thành bát trận đồ.” Yến Nương chậm rãi nói ra
câu thơ này, đôi mắt nàng hơi hơi nheo lại, tập trung ở đống trận đồ
được tạo ra từ băng tuyết và bùn đất, “Đại trận bao tiểu trận, đại doanh bao tiểu doanh, đường đi khúc chiết rắc rồi, ngoài trong trong vuông,
dễ tiến khó ra. Nhớ năm đó, Khổng Minh tiên sinh dùng trận đồ này vây
khốn Lục Tốn, chống đỡ 10 vạn hùng binh, hôm nay chúng ta dùng trận này
để vây khốn Thôi Phủ Quân, để hắn không thể mang Trình Mục Du đến địa
phủ.”
Nghe nàng như vậy nói, Hữu Nhĩ cùng Tấn Nhi nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Hữu Nhĩ còn trèo lên một cây đại thụ, tay làm mái che, nhìn vào trong trận, vừa nhìn vừa báo cáo với mấy người bên dưới, “Lại đụng vào tường, cười chết ta. Thôi Phủ Quân thống lĩnh địa phủ cùng muôn vàn quỷ quái, không nghĩ tới hôm nay
lại bị trận này vây khốn, các ngươi nhìn xem, mặt ông ta đều tái đi rồi, càng xấu xí mà.”
Tấn Nhi bị lời miêu tả
sinh động của nó chọc cười ra tiếng, đến Yến Nương đều lộ ý cười, nhìn
không chớp mắt vào cái mũ cánh chuồn lộ ra khỏi tường vây kia. Chỉ có
Khổng Chu là có chút ngưng trọng, hắn tiến lên một bước, nhẹ giọng nói
bên tai Yến Nương, “Cô nương, Thôi Phủ Quân sở dĩ muốn mang Trình Mục Du đi hẳn là vì muốn tìm phán quan đời kế tiếp, địa phủ không thể một ngày không có chủ, nếu lần này hắn tay không trở về, tính mạng Trình Mục Du
được bảo vệ nhưng hậu quả thì khó có thể tưởng.”
Yến Nương thu hồi tươi cười, suy nghĩ một lúc lâu sau vẫn đành rũ mắt, thấp giọng nói, “Mặc dù hắn không phải xuất phát từ lòng riêng nhưng cũng
không thể cưỡng bách người khác vào địa phủ làm quan. Khổng Chu, ngươi
là xuân thu nghĩa sĩ, mọi việc luôn nhìn từ đại cục, nhưng ta chỉ có thể nhìn trước mắt, chỉ có thể bảo vệ mấy người này, chỉ cần bọn họ mạnh
khỏe thì ta coi như không uổng công.”
Khổng Chu nhìn sườn mặt của nàng, qua hồi lâu hắn mới gật đầu thật mạnh, “Ý
cô nương Khổng Chu hiểu, Thừa Ảnh sẽ canh giữ ở giữa trận, không cho
Thôi Giác thoát, kéo dài thời gian đến khi ông ta cạn lực thì lại buộc
ông ta giao hồn phách của Tưởng Tích Tích ra.”
Yến Nương nhìn không trung liếc mắt một cái, hiện tại chân trời đã hơi có
chút bạch quang, không đến nửa canh giờ nữa mặt trời sẽ mọc. Nàng cong
môi cười, “Thôi Giác tuy là quan địa phủ nhưng vẫn là quỷ, sợ nhất là
ánh nắng, ta nghĩ không bao lâu nữa ông ta sẽ phải xin tha thôi.”
***
Trình Mục Du đi theo phía sau Thôi Giác, chậm rãi đi về phía trước. Trong
lòng Thôi Giác nóng như lửa đốt, nhưng hắn thì vẫn bình ổn, thậm chí khi người kia đụng đầu vào tường hắn còn không chút để ý mà thêm dầu vào
lửa.
“Hà tất ngài phải như thế? Ngài đã
đụng vách tường vài lần rồi, đừng gàn bướng hồ đồ nữa. Bát trận đồ này
là Gia Cát Khổng Minh sáng chế ra, trong trận có trận, ẩn hiện khó
lường, vô cùng phức tạp. Ngài tuy là quân nhưng cũng không thể ra khỏi
trận này đâu.”
“Mặt trời sắp mọc rồi, nếu còn tiếp tục giằng co thì chỉ sợ chính ngài khó mà bảo toàn bản thân,
không bằng ngài hướng phu nhân ta xin khoan dung, đem ta cùng Tích Tích
trả về chỗ cũ thì sẽ không việc gì. Phu nhân ta miệng thì sắc bén nhưng
tâm đậu hũ, nếu ngài thật lòng xin tha thì nàng sẽ để ngài toàn thân mà
lui, linh thể của ngài cũng sẽ không bị hao tổn.”
Những lời này của hắn bề ngoài thì giống như tốt bụng khuyên giải, nhưng kỳ
thật đem đến áp lực rất lớn cho Thôi Giác. Thôi Giác vốn nóng lòng, bị
hắn nói như thế thì càng thêm tức tối, đến cuối cùng ông ta nhịn không
được quay đầu quát hắn câm miệng.
Trình
Mục Du nghe lời không nói nữa, nhưng hắn nghe được lo âu trong lời Thôi
Giác, sự lo âu này khiến hắn vui mừng khôn xiết, bởi vì hắn biết vị phán quan địa phủ này đã không còn kiên trì được lâu nữa.
Quả nhiên như hắn dự đoán, lúc tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, Thôi Giác
cuối cùng cũng chịu dừng chân. Ông ta phát ra một tiếng thở dài thật
sâu, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, nói ra câu, “Ta thua.”
Đến đây tiếng Yến Nương liền truyền đến từ bên ngoài trận nhưng nàng vừa mở miệng thì Trình Mục Du suýt nữa nhịn không được cười ra tiếng.
“Phủ quân đại nhân đừng nản chí, trận này tuy phức tạp nhưng chỉ cần tốn
chút công phu là có thể ra ngoài, không bằng ngài thử lại xem?”
……
……
“Không thử, lần này ta bại, Thôi mỗ nhận thua, từ đây sẽ không đánh chủ ý lên Trình đại nhân nữa.”
Yến Nương không thuận theo, “À, vậy còn Tưởng cô nương thì sao? Phủ Quân đại nhân chuẩn bị đưa hồn phách nàng về lúc nào?”
Thôi Giác sờ soạng cổ tay áo vài cái, lấy ra một cái miếu thờ nho nhỏ,
“Quảng Thái Miếu này ta mang theo người, hiện tại lâp tức có thể thả hồn phách của Tưởng Tích Tích trở về.”
Trình Mục Du bĩu môi, “Hóa ra hồn phách của Tích Tích vẫn luôn ở bên người
Phủ Quân, thế mà vừa rồi ngài còn dám lừa ta, nói là về địa phủ mới có
thể thả hồn phách của nàng.”
Thôi Giác
vội vàng quay đầu lại, ánh lửa trong mắt càng lúc càng đậm, giống như
cất giấu lửa giận khó kiềm chế. Nhưng rất nhanh hai ngọn lửa đó liền
tắt, ông ta nhìn Trình Mục Du, miệng hơi hơi vỡ ra một chút, “Hiểu lầm
hiểu lầm, ta đường đường là Phủ Quân, sao lại có thể tùy ý cướp đoạt
mệnh của nàng ta chứ? Ta chỉ đùa một chút thôi, Trình đại nhân chớ để ở
trong lòng.”
Dứt lời, một sợi khói trắng
liền bay ra khỏi cổng tò vò của Quảng Thái Miếu, trong chốc lát liền ẩn
vào trong không trung, không thấy đâu nữa. Cùng lúc đó, sợi tơ quanh
hông Trình Mục Du cũng rụt trở về trong tay Thôi Giác, hóa thành một đóa hoa bỉ ngạn đỏ tươi.
“Phu nhân, canh giờ đã sắp tới, địa phủ không thể một ngày không có chủ, nàng đừng làm khó Phủ Quân nữa, mau thả ngài ấy đi.”
Trình Mục Du hô một tiếng ra bên ngoài. Hắn vừa dứt lời thì Thừa Ảnh đã thu
lại hàn quang, ở trong không trung dạo một vòng, sau đó lại rơi vào tay
Khổng Chu. Thấy Thừa Ảnh biến mất, Thôi Giác nhảy dựng lên, nhẹ đứng
trên mấy đống tuyết, đem ánh mắt nhìn bốn người bên ngoài trận.
“Hôm nay ta không bằng người, thua ở đây, cũng chẳng có gì đáng nói. Chỉ là
các ngươi có thể bảo vệ Trình Mục Du nhưng lại khiến địa phủ mất đi một
vị quan cai quản thích hợp nhất, nếu tương lai có một ngày, quỷ quái
hoành hành, nguy hại tứ phương, đó chính là quả xấu mà hôm nay các ngươi đã gieo.”
Nói xong, ánh sáng trong bộ
xương khô kia dần yếu đi, cuối cùng tắt hẳn. Ông ta nhìn Trình Mục Du
liếc mắt một cái, thở dài một tiếng sau đó kéo cả người mệt mỏi không
cam lòng đi về phía đường Hoàng Tuyền sắp biến mất.
Trình Mục Du ngơ ngẩn mà nhìn Thôi Giác, trong lòng giống như có một cơn gió
to thổi qua. Hắn biết những gì Thôi Giác nói là thật, vì thế có chút
chột dạ. Hắn bị kẹt giữa tình cảm và đại nghĩa, lắc lư do dự không thôi.
Mắt thấy thân ảnh Thôi Giác dần dần biến mất, Trình Mục Du mấp máy môi vài
cái, cơ hồ muốn há mồm gọi ông ta lại nhưng đúng vào lúc này một giọng
nói nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau.
“Phủ Quân xin dừng bước, Khổng Chu nguyện cùng ngài đồng hành.”