Ánh nến chợt lóe,
chiếu sáng bóng người trong gương đồng. Đổng phu nhân ngồi ở mép giường, dùng ngón tay nhỏ bé miết nhẹ nếp uốn trên giường, thống khổ nhìn về
nửa giường nơi Đổng Tông nguyên vẫn nằm ngày thường, trong mắt đựng đầy
đau thương.
“Quan nhân,” nàng ta nhẹ
nhàng gọi một tiếng, “Sao chàng nhẫn tâm bỏ ta lại mà đi như thế? Mấy
năm gả cho chàng là quãng thời gian đẹp nhất trong đời ta. Chúng ta tình đầu ý hợp, chưa bao giờ cáu giận, cãi vã. Lúc mẫu thân không tín nhiệm, chàng như một đứa nhỏ bất lực trốn trong phòng khóc thút thít. Lúc đó
ta ôm lấy chàng, nói ta vẫn ở đây, sẽ vĩnh viễn bồi chàng, coi chàng là
cây to che mưa chắn gió, để ta dựa vào, cũng để chàng có thể dựa vào
ta.”
“Người khác hâm mộ chúng ta vô cùng, nói chúng ta là phu xướng phụ tùy, tuy hai mà một, nhưng nếu đã hoa
liền cành, sao một bông có thể héo trước chứ?”
Nói tới đây, ánh nến lại chớp động một chút, quang ảnh xẹt qua mắt Đổng phu nhân, lộ ra một sắc thái khác trong mắt nàng ta. Nàng ta quay đầu nhìn
về phía tấm gương, nhìn thân ảnh xa lạ lại quen thuộc trong đó một lúc,
rồi mới nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng cười.
“Quan nhân, chàng có biết, lúc chúng ta còn nhỏ đã quen biết rồi không? Chàng đã từng nói với ta, chàng rất sợ căn nhà trước kia, vì nó tuy lớn nhưng chỗ nào cũng sẽ có những đôi mắt nhìn chàng, chúng nó vừa hoảng sợ vừa
oán hận.”
Nàng ta hừ lạnh một tiếng,
“Chàng không biết ta cũng từng nhìn thấy những đôi mắt đó, không, nói
như vậy có lẽ không chuẩn xác. Chính xác mà nói thì ta từng là một trong những ánh mắt đó. Đương nhiên, chàng sẽ không nhớ ra, mẫu thân chàng
lại càng không nhớ rõ. Trong căn nhà cũ của Đổng gia ở Dương Châu kia đã có vô số nữ tử qua tay bà ta, làm sao bà ta nhớ được một nữ hài tử tên
Đằng Hồ, người đã từng nhìn bà ta từ trong bóng tối, khao khát hy vọng
được bà ta cho một miếng cơm để ăn.”
“Bà
ta từng nói, nam nhân bây giờ không thích cái loại nảy nở, có da có thịt nữa mà lại thích loại eo thon thướt tha như dưỡng liễu. Vì để có thêm
vài món ‘thượng phẩm’ nên bà ta không để chúng ta ăn no, bắt chúng ta
nhịn đói tập múa hát, cầm kỳ thư họa, tiêu sáo, kim chỉ nữ hồng, thậm
chí cả bí thuật phòng the. Mà chúng ta học làm gì? Đương nhiên là để lấy lòng nam nhân. Không sai, trong mắt mẫu thân chàng thì chúng ta căn bản không phải người, mà là vật phẩm. Bà ta dùng thân thể chúng ta để đổi
lấy hoàng kim ngàn lượng, bạc trắng bạc triệu, cũng đổi lấy cẩm y ngọc
thực cho mẹ con hai người.”
Nàng nhoẻn miệng cười với bóng người trong gương, một nụ cười ma mị quỷ dị.
“Quan nhân, chàng không phải nói ta thật biết hầu hạ người sao? Kỳ thật, ta
chỉ dùng chút mưu mẹo với chàng thôi, mà đống tài nghệ đó đều là do mẫu
thân chàng dạy hết. Cả đời ta đều nhớ rõ, cũng đem chúng dùng với những
nam nhân khác nhai, nhưng chàng là người dễ hầu hạ nhất.”
Nàng ta chán ghét chớp mắt, “Chu công tử kia cực kỳ thích mấy thứ kỳ quái,
công cụ trên tay hắn còn nhiều hơn mẫu thân chàng. Nhưng cũng may hắn
còn biết thương tiếc ta, không tổn thương ta. Nhưng tên đầu heo kia,”
khóe miệng nàng ta trễ xuống, nắm chặt nắm tay, khiến ngón trỏ đâm sâu
vào trong lòng bàn tay, “Con heo đực kia trừ bỏ thích dâm dục còn ngày
ngày tra tấn ta. Vợ chồng họ Vương kia đều là ma quỷ, bọn họ dùng châm
đâm cả người ta chi chít lỗ, ở mùa đông lạnh lẽo còn đem ta nhấn xuống
giếng, mỗi lần không ít hơn một canh giờ.”
“Không biết đó đã bao nhiêu lần ta nghĩ mình sẽ chết trong cái giếng kia, ta
thậm chí hy vọng mình có thể chết đi, như vậy sẽ không còn phải chịu tra tấn nữa. Nhưng ta vẫn sống sót, vì thế một lần cuối bị thả xuống giếng
ta đã thề với trời cao, nếu ta còn sống sau lần đó, thì ta sẽ không để
hai kẻ kia sống yên.”
Nàng ta nhẹ nhàng cười vài tiếng, trong căn phòng trống rỗng này, tiếng cười vang vọng nghe có vài phần chói tai.
“Buổi tối hôm đó là thời khắc hạnh phúc nhất đời này của ta. Lúc ta đâm một
đao vào bụng con heo đực kia, khiến ruột hắn xổ ra ngoài, hắn đã sợ đến
mức tru lên. Hắn cho rằng ta sẽ bỏ qua cho hắn, nhưng ta bịt kín miệng
hắn, ở ngay trước mặt hắn mà mổ bụng thê tử hắn, lôi đứa nhỏ đã thành
hình kia ra……”
Nói tới đây trên mặt nàng
ta là một mạt cười tràn đầy khoái ý. Nàng ta nhịn không được vỗ tay nói, “Thật sự quá thống khoái, trên đời này không có thứ gì đẹp đẽ hơn tự
tay giết chết kẻ thù của mình. Thế nên ta mới mê luyến cảm giác này,
không tiếc trăm cay ngàn đắng mà tìm được mẹ con hai người.”
“Quan nhân, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chàng ta đã nhận ra chàng. Khi còn nhỏ chàng thường nhìn lén chúng ta qua khe cửa, có điều chàng ở ngoài sáng, còn chúng ta ở trong tối. Nhưng vì thế mà ta nhớ rõ mắt chàng, cũng
biết chàng là uy hiếp duy nhất của mẫu thân chàng.”
“Có điều hai mẹ con chàng lại sớm quên mất ta, cũng thực may. Vì hai người
không nhớ rõ nên ta mới không kiêng nể gì thực hiện kế hoạch báo thù của mình.”
“Ta lợi dụng mẫu thuẫn giữa các
người để chia rẽ, ly gián. Chàng còn nhớ không? Ta từng mấy lần bám vào
bên tai chàng mà khóc lóc nói đám người hầu miệt thị chàng, khinh thường ta. Điều này khiến chàng cực kỳ tức giận, thậm chí còn đập vỡ ly trà,
chàng nói vì thái độ của mẫu thân nên mới khiến đám người ở trắng trợn
làm càn với chúng ta.”
“Đương nhiên, ta
cũng từng cố ý trộm gạt nước mắt và để chàng thấy, còn thường xuyên để
chàng ‘vô tình’ thấy chứng cứ mẫu thân ngược đãi ta, khiến hận ý của
chàng với bà ta ngày một lớn, cuối cùng không thể cứu vãn.”
“Nhưng có lẽ chàng không biết đa số những điều đó đều không phải thật mà là do ta bịa đặt, đổ thêm dầu. Tác oai tác quái chính là thứ ta am hiểu
nhất.”
“Vì ly gián mẫu tử các người, ta
đã phí không ít công phu. Cũng may trời xanh không phụ lòng người, rốt
cuộc có một ngày chàng nhịn không được mà ra tay với người đàn bà sinh
ra và nuôi lớn chàng, coi chàng là thần phật mà cung phụng.”
“Ta nhìn thấy hết nhưng vẫn án binh bất động, thậm chí cố ý chế tạo chứng
cứ bản thân không có mặt ở hiện trường. Bởi vì ta biết, trừng phạt lớn
nhất của bà ta chính là chết trong tay chính con trai mình. Đương nhiên, ta có một chút tiếc nuối đó là không thể tận mắt nhìn thấy bà ta bị
chàng giết chết. Nhưng ta đã nhiều lần phác họa ra bộ dáng bà ta trước
lúc lâm chung. Bà ta hẳn là vô cùng bi phẫn, dù sao người đem đống thiếc nóng chảy đó rót từng muỗng vào miệng bà ta chính là chàng cơ mà.”
“Bà ta rốt cuộc cũng chết, còn chết thảm như thế. Chàng không biết lúc ta
sờ thấy một khối cứng ngắc trong cổ bà ta thì thiếu chút nữa đã nhịn
không được mà cười ra tiếng. Nhưng ta vẫn phải cố nén lại, vì một chữ
báo thù của ta vẫn chưa viết xong, người tiếp theo phải đến âm phủ chính là chàng.”