Trong mắt Yến Nương
nổi lên chút ý cười không dễ nhận ra, có điều gương mặt nàng lại vẫn
không một gợn sóng. Nàng duỗi tay chộp tua kiếm đó, cúi đầu nhìn hoa văn hình rồng phức tạp bên trên. Một lát sau một chuôi kiếm đúc bằng đồng
thau hiện lên, tuy vẫn không nhìn thấy thân kiếm nhưng người ta vẫn có
cảm giác nó tỏa ra hàn quang lẫm lẫm, như sương thu.
“Giao phân Thừa Ảnh, nhạn lạc quên về, Khổng Chu, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh.”
Yến Nương gắt gao nắm thanh kiếm trong tay, nàng có thể cảm nhận được
hơi ấm của nó theo kinh mạch của mình cuồn cuộn chảy đến mỗi chỗ trong
cơ thể.
Chuôi kiếm phát ra ánh sáng bạc,
sau đó lập tức bay lên trên, mang theo Yến Nương uyển chuyển nhẹ nhàng
mà chui vào đống hỗn độn tối đen kia, hóa thành một ngôi sao duy nhất ở
nơi đó.
Khi mở mắt lần nữa, Yến Nương
phát hiện mình đã trở về chùa Linh Hiện, nhưng hiện tại ánh nắng mùa
đông đã chiếu xuống từ đỉnh đầu, khiến cả sân chùa nhuộm một tầng ánh
sáng hòa thuận vui vẻ.
Khổng Chu đứng
cách xa nàng vài thước, trên khuôn mặt ngăm đen kia là nụ cười còn ấm áp hơn cả mặt trời. Hắn hành lễ với Yến Nương, “Cô nương, đã lâu không
gặp.”
Yến Nương đi đến trước mặt hắn, duỗi tay vỗ vài cái lên vai hắn, “Khổng Chu, thân thể ngươi có gì khác thường không?”
Khổng Chu lại cười, lộ ra một đống răng trắng tinh, “Đã bắt cô nương phải lo lắng rồi, ta đã hoàn toàn hồi phục.”
Yến Nương gật đầu, “Roi sắt của yêu đạo kia chính là pháp khí cùng hung cực ác, ngươi có thể nhặt về một mệnh đã là vạn hạnh.”
“Ngày đó ta đã biết chạy trời không khỏi nắng nên dứt khoát hứng một roi của
hắn, mà hắn lúc đó cũng đều đặt chú ý lên người Hỗ Chuẩn vì thế cũng
không cẩn thận tìm tòi chuyện ta đã chết hẳn hay chưa. Chính vì thế ta
mới có thể trở về báo tin cho cô nương được.”
Trong mắt Yến Nương lô ra vài phần cảm kích, “Khổng Chu, khổ cho ngươi rồi.”
Khổng Chu lấy ra hồ lô rượu, uống mấy ngụm nói, “Có rượu ngon làm bạn, ta nào có khổ gì.” Nói tới đây, hắn lau khóe miệng, nói với Yến Nương, “Cô
nương, ngươi vào trong núi để làm gì?”
Yến Nương nghiêng mặt liếc nhìn pho tượng phật trong phòng, giữa mày nổi
lên một tầng mây đen, thấp giọng nói, “Tưởng cô nương vì điều tra vụ
việc ở Ngu Sơn thôn mà không thấy bóng dáng đâu, Tinh Vệ tới tìm nàng
nhưng cũng một đi chưa thấy về, đến châm đồng cũng không tìm được hồn
phách của Tinh Vệ.”
Khổng Chu nhíu mày
rậm, “Hồn phách của Tinh Vệ nhất định đã bị nhốt trong Quảng Thái Miếu
kia rồi, thế nên mới không thể trở đáp lời gọi của cô nương. Mà nó lại
đang tìm kiếm Tưởng cô nương, chẳng lẽ hồn phách của Tưởng cô nương cũng ở Quảng Thái Miếu sao? Thân thể cùng linh hồn chia lìa, vậy Tưởng Tích
Tích đã không còn ở nhân thế nữa sao?”
Yến Nương cắn môi dưới, trên mặt lại nhiều thêm vài phần ưu tư, “Ngươi nói
quả không tồi, nhưng ta lại hy vọng chuyện tình còn có cơ chuyển biến,
Tưởng cô nương còn nhỏ tuổi, lại có tâm địa nghĩa hiệp, ta thật sự không muốn nàng có chuyện gì.”
Khổng Chu nhìn
bộ dáng lo lắng của nàng, ngừng một chút mới đem lo âu trong lòng hỏi ra miệng, “Cô nương, ngươi lo lắng cho nàng như thế là vì Trình Mục Du
sao?”
Yến Nương quét hắn một cái, nhàn nhạt nói, “Đúng, nhưng không phải hoàn toàn.”
“Xin chỉ giáo.”
“Trình Mục Du cùng Trình Đức Hiên hoàn toàn không giống nhau, hắn trọng tình
trọng nghĩa, phá án theo lẽ công bằng, là quan tốt khó có được trong
triều. Huống chi lễ tế bái mười năm của tiên đế hắn cũng tới tham dự,
năm người khác đều là quan viên tiền triều, chỉ có hắn là hoàn toàn vì
nhớ tới công lao và vì kính trọng với tiên đế nên mới tham gia. Điều này khiến ta cực kỳ kính nể.”
Giọng Khổng Chu nhu hòa lại, “Cho nên cô nương mới gả đến Trình phủ sao?”
Yến Nương nhẹ nhàng cười, “Gả cho hắn đương nhiên là vì báo thù cho tiên đế nhưng hắn không phải người khiến người ta chán ghét, cùng hắn ở chung
sớm chiều cũng thoải mái.”
Nghe vậy,
Khổng Chu ngẩn ra, vừa định nói cái gì nữa thì thanh kiếm Thừa Ảnh lại
bỗng nhiên rung động, trên chuôi kiếm là một tầng ánh sáng bạc.
“Thừa Ảnh giống như cảm nhận được cái gì đó.” Khổng Chu nói xong liền đem
chuôi kiếm cởi xuống, buông lỏng tay, Thừa Ảnh liền rơi trên mặt đất,
sau đó bỗng nhảy ra ngoài, giống như một con rắn nhanh nhẹn.
“Sao nó lại tới hậu viện của chùa Linh Hiện chứ?”
Hỏi xong những lời này thì Yến Nương cùng Khổng Chu liếc nhìn nhau, đồng
thời đuổi theo Thừa Ảnh. Hai người đi vào hậu viện, phát hiện nó vẫn
đang vững vàng đứng trên mảnh đất trồng rau, quanh thân phát ra ánh sáng bạc, càng lúc càng rộng, dung hòa với ánh nắng, hóa thành vầng sáng bảy màu.
“Trình Mục Du từng nói chỗ này đã từng chôn mấy nữ nhân bị đám dâm tăng kia giết hại, ……” Yến Nương lẩm bẩm.
Khổng Chu nhìn không chớp mắt vào khối đất có màu tươi mới kia, khóe mắt khẽ
nhếch lên, “Cô nương, nếu có người muốn xử lý thi thể thì đem thi thể
chôn ở đây là tốt nhất. Chùa Linh Hiện này đã từng xảy ra án mạng, bá
tánh bình dân sẽ không dám tới chỗ này trong thời gian dài, lúc đó thi
thể đã hóa thành xương trắng, cho dù có bị phát hiện thì cũng chỉ nghĩ
là vụ án lúc trước để sót một bộ hài cốt, sẽ không có ai nghi ngờ gì
khác.”
Yến Nương nheo mắt, “Nếu thật sự
là như thế thì hung thủ kia quả thực là người gian xảo âm độc, Khổng
Chu, ngươi nhanh đào nơi này lên, ta muốn xem bên dưới đến tột cùng có
cái gì.”
Khổng Chu đi đến bên cạnh Thừa Ảnh, tay cầm chuôi kiếm nhẹ nhàng cắm xuống, đem toàn bộ bùn và đá vụn đào lên.
Hắn bỗng nhiên “A” một tiếng, hai mắt không nhúc nhích nhìn dưới đất, thần sắc trên mặt cũng ngưng trọng hơn nhiều.
Trong lòng Yến Nương căng thẳng, cũng phần nào đoán được hắn nhìn thấy gì,
nhưng khi nhìn qua bả vai hắn vào trong hố, nhìn thấy bóng người quen
thuộc kia thì đầu nàng vẫn trống rỗng, giống như bị người ta đánh cho
một gậy, thật lâu không thể hoàn hồn.
***
Yến Nương bưng một chén cháo đi vào bên cạnh thư phòng. Cháo này Hữu Nhĩ đã đun lại mấy lần, cho nên lúc này vẫn còn có khói trắng bốc lên.
Nàng gõ nhẹ lên cửa phòng, thấy không có người trả lời thì đặt chén ở cửa,
nhìn qua lớp giấy trên cửa sổ chỉ thấy thân ảnh đang ngồi trước bàn vì
thế nàng nhẹ giọng nói, “Quan nhân, ta đem cháo đặt ở cạnh cửa, nếu
chàng đói thì tới lấy ăn nhé.”
Nói xong, thấy người bên trong vẫn không đáp lại, nàng khẽ thở dài quay đầu muốn đi.
Nhưng nàng còn chưa xoay người đã bị một bàn tay nhỏ lạnh lẽo tóm được. Tấn
Nhi dán vào người nàng, ngửa đầu nhìn nàng, sợ hãi nói, “Yến Nương, cha
đã hai ngày không ăn gì, như vậy thân thể có chịu được không? Nếu không, chúng ta đi khuyên nhủ cha nhé, ta sợ cha……” Nói tới đây, đôi mắt to
của hắn đã ngập nước, nghẹn ngào trong chốc lát mới nói tiếp được, “Tích Tích tỷ tỷ đã không còn nữa, Tấn Nhi…… Tấn Nhi không thể lại mất cả
cha….”
Yến Nương ngồi xổm xuống, duỗi tay lau nước mắt cho Tấn Nhi, nghiêm túc nhìn hắn mà ôn nhu nói, “Ta hiểu
cha con, hắn không phải người nhút nhát mềm yếu, cũng sẽ không vì chuyện này mà gục ngã. Ta nghĩ hắn cần một chút thời gian để vượt qua chuyện
này.”
Tấn Nhi hít hít nước mũi, nghi hoặc nhìn chăm chú vào Yến Nương, “Thật sự?”