Thần sắc của Đổng phu nhân cứng lại, sau khi cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, nàng ta rốt
cuộc cũng thốt ra vài chữ, “Ta không để ý tới chuyện làm ăn của Đổng
gia, cho nên mặc dù mẫu thân và quan nhân có kết oán với người khác thì
ta cũng không biết. Nhưng đại nhân, vì sao ngài lại đột nhiên hỏi cái
này? Mẫu thân là bị quan nhân giết chết, quan nhân lại sợ tội tự sát,
việc này đã quá rõ ràng rồi, sao lại liên qua tới người khác nữa chứ?”
Trình Mục Du lắc đầu, “Việc này có quá nhiều điểm đáng ngờ, hiện tại đã định
tội thì e là còn quá sớm. Có điều lúc ta tới lại nghe mấy hạ nhân nói
phu nhân muốn thả bọn họ đi ư?”
Đổng phu
nhân gật đầu, “Dân phụ không muốn ở lại nơi thương tâm này nên đơn giản
muốn bán của cải lấy tiền mặt rời khỏi đây, cũng đỡ phải nhìn vật nhớ
người.” Nàng ta dừng một chút mới nói tiếp, “Có lẽ với đại nhân mà nói
thì chân tướng sự việc mới là quan trọng nhất, nhưng với dân phụ mà nói
thì quan nhân đã chết, ta cũng không muốn truy cứu gì nữa. Bởi vì chàng
không còn, chẳng có gì quan trọng hết, mặc dù có bắt được hung phạm thì
cũng không thể khiến chàng sống lại, cái đó với ta có tác dụng gì đâu?”
Đang nói thì Tưởng Tích Tích đi từ ngoài cửa vào, trong tay nàng cầm một cái túi, đi đến trước mặt Trình Mục Du, đặt nó trên mặt đất nói, “Đại nhân, thuộc hạ tìm thấy mấy khối than ở trong đống phế tích.”
“Than khối?”
Tưởng Tích Tích mở cái túi ra, bên trong lộ ra chút than khối đen tuyền, lớn bằng nắm tay.
“Đại nhân, đống than khối này rải rác rất nhiều trong đống phế tích kia, đây chỉ là một phần của chỗ đó thôi.”
Trình Mục Du cúi người ngồi xổm xuống, cầm lấy một khối than cẩn thận quan
sát, trong miệng lẩm bẩm nói, “Đây là than củi, củi đốt một nửa sẽ thành than củi, nhưng tây sương phòng không phải nhà bếp, sao lại có nhiều
than củi thế?”
Tưởng Tích Tích hành lễ
nói tiếp, “Thuộc hạ cũng phát hiện đây là than củi đến đã hỏi đám hạ
nhân nhưng bọn họ nói nhà bếp cũng không bị mất than củi, mấy thứ này
bọn họ không biết là từ đâu ra.”
Trình
Mục Du hơi híp mắt, “Cái này thực kỳ quái, Đổng Tông Nguyên tự sát,
trong phòng lại có nhiều than củi, giống như có kẻ biết hắn muốn chết
nên mới chuẩn bị trước vậy.”
Tưởng Tích
Tích “Hừ” một tiếng, nhẹ giọng nói, “Trừ phi là địa phủ Diêm La, nếu
không sao có kẻ biết được ngày chết của một người khác chứ?”
***
Ra khỏi Ngu Sơn thôn, Trình Mục Du lập tức dừng bước, đứng từ trên mà nhìn xuống sơn thôn lượn lờ khói bếp. Thấy hắn hồi lâu không nói lời nào,
Tưởng Tích Tích đi tới bên người, nhỏ giọng xin chỉ thị, “Đại nhân, ngài có nghi ngờ gì với vụ án này không?”
Trình Mục Du nhìn đám nhà cửa như ẩn như hiện ở nơi xa, nhàn nhạt nói, “Tuy
ta có nghi ngờ nhưng cũng không biết nghi ngờ ai, đây cũng là chỗ ta
thấy khó giải quyết nhất trong vụ án này.”
Tưởng Tích Tích gật đầu, “Cũng phải, Đổng gia chỉ có ba người, hiện giờ chỉ
còn mình Đổng thị, nhưng nàng ta căn bản không có thời gian gây án. Còn
động cơ thì nàng ta lại càng không có. Thuộc hạ có tìm bọn hạ nhân dò
hỏi, bọn họ đều nói Đổng thị hiếu kính bà bà, hòa thuận với Đổng Tông
Nguyên, là nữ tử dịu dàng thiện lương, mà điều này cũng không khác ấn
tượng của thuộc hạ với nàng ta là mấy.” Nói tới đây, thấy Trình Mục Du
nhìn về phía mình, nàng liền sờ sờ mũi, nói tiếp, “Nhưng đại nhân đã nói mọi việc đều không thể nhìn mặt ngoài, càng không thể rút dây động
rừng, cho nên ta muốn ở lại Ngu Sơn thôn này âm thầm giám sát hành vi
của Đổng thị, nhìn xem có thể phát hiện ra manh mối gì khác không.”
Thần sắc trên mặt Trình Mục Du hơi hòa hoãn, hắn lắc đầu cười, “Tích Tích
lần này đúng là có tiến bộ, hiện gờ còn biết tiến thối, biết tùy cơ ứng
biến.”
Tưởng Tích Tích “Hắc hắc” cười, “Đều là do đại nhân dạy dỗ.”
Trình Mục Du gật gật đầu, sau đó nói với Sử Phi, “Đổng gia không có căn cơ
sâu ở Ngu Sơn thôn, ta chưa từng thấy thân thích của bọn họ, hẳn là bọn
họ mới chuyển đến đây, ngươi đi điều tra một chút xem Đổng gia đến từ
đâu, cùng với nguyên nhân bọn họ rời quê. Đúng rồi, ngay cả việc làm ăn
của Đổng gia cũng tra xét luôn, ta luôn cảm thấy người nhà này không đơn giản như bề ngoài, sau lưng hẳn có cất giấu bí mật người khác khó có
thể phát hiện.”
***
Bóng đêm yên
lặng không một tiếng động ập đến, toàn bộ Ngu Sơn thôn đều đang chìm
trong giấc ngủ say, chỉ còn lại yên tĩnh chết chóc và hắc ám.
Tưởng Tích Tích ghé vào đầu tường, nhìn không chớp mắt vào sương phòng còn
ánh đèn hắt ra kia. Người kia lúc này bắt đầu rửa mặt chải đầu tắm gội,
sau khi cởi xiêm y, nàng ta bước vào một cái thùng gỗ bốc hơi nước,
nghiêm túc chà lau cả người, giống như muốn cởi bỏ những mệt mỏi và đau
buồn.
Động tác của nàng ta thực mềm nhẹ,
giống như hiện tại, nàng ta nâng một cánh tay, mu bàn tay nhẹ nhàng rũ
xuống, đầu ngón tay có nước rơi từng giọt, tiếng động rõ ràng truyền đến trong tai kẻ rình coi.
Tưởng Tích Tích
xem đến mê muội, trong lúc hoảng hốt, cánh tay mềm mại kia giống như
biến thành một con rắn nhỏ, bàn tay thon dài là đầu rắn, trông vừa yêu
dã vừa ngoan độc, thình lình có thể lao ra khỏi nơi tối tăm mà cắn một
ngụm.
Tưởng Tích Tích bị ý tưởng này hù
nhảy dựng, nàng ta vỗ vỗ khuôn mặt cương cứng của mình, trong lòng vẫn
còn khiếp sợ chưa tiêu tan. Nàng ta không hiểu vì sao mình lại có ý niệm đó: Đổng phu nhân kia rõ ràng là nhu thuận hiền lành, sao mình lại đem
nàng ta trở thành một con rắn độc chứ?
Tưởng Tích Tích hít một ngụm không khí lạnh thấu xương, xoa xoa đôi mắt, lại
nhìn vào thân ảnh người trong phòng. Lúc này nàng kia đã mặc trung y,
mái tóc ướt dầm dề đang được tùy ý vắt trên vai. Nàng ta ngồi ở trước
bàn trang điểm chải tóc chậm rãi.
Vòng eo nàng ta rất nhỏ, nhỏ đến mức có chút bất đồng với những nữ tử khác.
Tròng lòng Tưởng Tích Tích lại nổi lên một tia nghi ngờ: Nàng đã từng gặp
nhiều nữ nhân xinh đẹp, giống như Yến Nương, vòng eo nàng ấy cũng tinh
tế, tay mềm mại, nhưng cảm giác hoàn toàn khác với Đổng thị. Yến Nương
tuy rằng tâm cơ thâm trầm, nhưng lại rất trong sáng khi nói đến việc nam nữ, trên người cũng mang theo ngây thơ của thiếu nữ. Nhưng vị Đổng phu
nhân này hôm nay nàng mới phát hiện ra nàng ta giống như một đóa hoa
chợt cao chợt thấp ở trong nước, lướt nhẹ bập bềnh.
Nghĩ đến đây, trán Tưởng Tích Tích bỗng nhiên rịn ra một tầng mồ hôi lạnh,
cả người nàng cứng đờ, sớm đã không còn mềm mại linh hoạt như ngày
thường.
Nàng tự hỏi một câu ở đáy lóng: Ngươi là ai? Ngươi…… Rốt cuộc là ai? Vì sao ở trước mặt ta ngươi lại có hai khuôn mặt?
Nhưng nghi vấn trong đáy lòng còn chưa có giải đáp thì trong mắt nàng chợt có một thân ảnh khác, đó là môt nam nhân, hắn đứng ngay phía sau Đổng phu
nhân, chậm rãi vươn tay vòng lấy đầu vai mảnh khảnh của nàng ta.