Chiếc xe hai ngựa kéo chạy một ngày đường, về đến trước cửa Tân An phủ thì hai còn ngựa đã
mệt không chịu được, không kiên nhẫn dùng chân giẫm lên mặt đất, làm bắn lên từng đám bụi mỏng.
Tưởng Tích Tích dắt Tấn Nhi xuống xe trước, Yến Nương cùng Trình Mục Du cũng chui ra theo.
Dọc đường đi này mấy người bọn họ không nói nhiều lời, chỉ nhìn ra ngoài
cửa ngắm phong cảnh. Không khí trong xe cổ quái tới mức Tấn Nhi cũng
nhận ra. Hắn hỏi được vài câu rồi nhưng không thấy ai giải thích nên lập tức cũng im miệng, dựa vào bên người Tưởng Tích Tích, không rên một
tiếng mà ngồi ở một bên.
Hiện tại cuối
cùng cũng có thể rời khỏi không gian nhỏ hẹp kia, trong lòng Tưởng Tích
Tích cùng Tấn Nhi đều cảm thấy nhẹ nhàng không ít, hai người cáo biệt
Yến Nương rồi thì lập tức tay nắm tay đi vào Tân An phủ. Nhưng mới đi
được vài bước thì đã nghe thấy một giọng nói có chút tức tối vang lên
phía sau.
“Trình đại nhân xin dừng bước, Yến Nương có chuyện muốn hỏi đại nhân.”
Tưởng Tích Tích cùng Tấn Nhi đồng thời quay đầu lại, muốn nhìn xem Trình Mục
Du có phản ứng gì nhưng hắn chỉ hơi hơi sửng sốt, rồi cũng quay người
theo Yến Nương đi tới Tễ Hồng tú trang.
“Tích Tích tỷ tỷ, cha chọc giận Yến Nương sao?” Tấn Nhi nhìn hai người vội
vàng rời đi thì túm lấy góc áo Tưởng Tích Tích mà hỏi nhỏ.
Tưởng Tích Tích cười khổ một tiếng, “Ta vốn dĩ cho rằng Yến cô nương khác với những nữ tử khác nhưng không nghĩ tới nàng cũng sẽ xù lông khi bị coi
thường, còn bởi vì bị cự tuyệt mà thẹn quá thành giận.”
“Lời này có ý gì?” Tấn Nhi càng thêm hoang mang.
Tưởng Tích Tích sờ búi tóc hắn, vừa lắc đầu vừa nói, “Ngươi còn nhỏ, có nói
ngươi cũng sẽ không hiểu, chúng ta nên nhanh chóng về thắp thêm mấy nén
hương cho bồ tát, khẩn cầu cho cha ngươi được bình an, tứ chi nguyên vẹn trở về.”
***
Dàn nho đã trụi lá, chỉ còn dây leo khô vàng lưu luyến trên cây như một cái lưới lớn, ngăn cách hai người bên dưới với trần thế.
Yến Nương lẳng lặng mà nhìn Trình Mục Du hồi lâu, rốt cuộc cũng hỏi ra một
câu mà dù nghĩ thế nào nàng cũng không hiểu kia, “Vì sao đại nhân không
muốn cưới ta?”
Không đợi Trình Mục Du trả lời, nàng đã liên thanh chất vấn: “Đại nhân chê ta không đủ hiền lương, thông tuệ hay không đủ xinh đẹp? Vì sao ta đã đồng ý với lệnh tôn mà
đại nhân lại ngăn ta ngoài cửa thế?”
Lúc
nàng nói lời này thì ngực phập phồng, mày liễu nhăn lại, hiển nhiên là
cực kỳ tức giận. Trình Mục Du nhìn nàng tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ
hơi phiếm hồng thì trong lòng vừa tức vừa buồn cười. Hắn than nhẹ một
tiếng, chọn lựa từ ngữ ở trong đầu rồi mới nói, “Yến cô nương tuyệt vời
nổi bật, tuyệt không phải nữ tử tầm thường. Chỉ là nam cưới nữ gả, không thể lấy điều kiện làm tính toán cân nhắc, Trình mỗ càng coi trọng một
chữ ‘ tình ’ hơn.”
Yến Nương á khẩu, một lúc lâu sau nàng mới chớp mắt hỏi, “Ý đại nhân là ngài chưa bao giờ động tình đối với ta?”
Lúc nàng nói lơi này thì một mảnh lá cây rơi xuống giữa hai người, dừng lại trên mặt giầy của Trình Mục Du, phát ra một chút lay động chỉ có hắn
mới nghe được.
Hắn nhìn thẳng đôi mắt như hồ nước của nàng mà đáp, “Ta có, nhưng cô nương không có.”
“Ta cũng có.” Yến Nương không chút nghĩ ngợi liền nói ra những lời này. Để
biểu thị quyết tâm, nàng còn dựng ba ngón tay lên thề với trời cao, “Ta
thật sự có, đại nhân đã mấy lần cứu ta khỏi nguy nan, ta sớm đã có tình
cảm với đại nhân, mong đại nhân chớ coi một mảnh nhiệt tình của Yến
Nương như cỏ rác, bỏ như giày rách.”
Nhìn thấy nàng thề thốt, trên mặt Trình Mục Du nổi lên một nụ cười. Nếu giờ
phút này Yến Nương không quá chuyên tâm vào bịa đặt lời nói dối thì nàng hẳn có thể nhìn ra chút đau khổ trong nụ cười kia, còn có một chút bất
đắc dĩ nhàn nhạt.
“Cô nương thật sự muốn gả cho Trình mỗ sao?”
Rốt cuộc, khi nàng đã an tĩnh lại, Trình Mục Du mới hỏi một câu mà nàng đang chờ.
***
Kéo thân thể mệt mỏi đi vào sân, Tấn Nhi cao hứng phấn chấn mà tiến lên đón hắn, tay lắc lắc nói, “Cha, cha muốn cưới Yến Nương phải không?”
Trình Mục Du trừng hắn, “Vừa rồi con nghe lén hả?”
Tấn Nhi le lưỡi, “Con lo lắng cho cha thôi mà, Tích Tích tỷ tỷ nói cha đang chọc vào ổ kiến lửa nên con mới nghe lén.” Nói tới đây, hắn bỗng nhiên
chớp đôi mắt to, cẩn thận đánh giá mặt Trình Mục Du, “Kỳ quái, cha muốn
cưới vợ nhưng sao không hề thấy ngài vui thế? Rõ ràng là cha thích Yến
Nương mà?”
Trình Mục Du chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Tấn Nhi, “Tấn Nhi, quân tử không giậu đổ bìm leo, những lời này con có hiểu không?”
Tấn Nhi lắc
đầu, nhẹ giọng nói, “Cha cưới Yến Nương, vì sao lại là giậu đổ bìm leo?
Cái này còn chưa nói, nếu là giậu đổ bìm leo vậy vì sao cha lại đồng ý
cưới nàng?”
Trình Mục Du vuốt cái mũi
tinh tế của hắn, “Ta vốn cho rằng đó là giậu đổ bìm leo, nhưng sau đó
mới phát hiện chính là thành toàn cho người khác. Bởi vì nàng căn bản
không nghĩ gả cho ta là một việc khó khăn, cho nên ta cũng hoàn thành
tâm nguyện của nàng.”
Những lời này hoàn
toàn khiến Tấn Nhi hồ đồ, hắn nhăn đôi mày tinh tế, trong miệng lẩm bẩm, “Cái gì mà giậu đổ bìm leo, lại giúp người đạt được tâm nguyện, sao con chẳng hiểu gì? Nói gì đi nữa thì nam cưới nữ gả cũng là đại sự, vì sao
cha lại nói Yến Nương không coi việc này là to tát gì, mà trên mặt ngài
thoạt nhìn cũng có sầu khổ nữa?”
Thấy bộ
dáng ngây thơ của hắn, Trình Mục Du lắc đầu cười, “Tiểu tử ngốc, vì yêu
mà sinh ra ưu sầu, vì yêu mà sinh ra sợ hãi, nếu không yêu thì sẽ không
lo lắng và sợ hãi. Những việc này, chờ con lớn lên sẽ hiểu.”
***
Một ngày trước khi Yến Nương gả vào Trình gia, Lý Ngọc San bị Khai Phong Phủ phán tội xăm hình lên mặt, sung quân đến Đăng Châu.
Trên đường áp tải đến Từ Châu, quan binh để các phạm nhân dừng chân nghỉ
ngơi một chút. Lý Ngọc San ngồi xuống đất, nhìn về phía chân trời xa
xôi, thấy mây đang lưu luyến trôi về cuối trời, giống như những năm
tháng xưa cũ không bao giờ còn có thể quay trở lại.
Nàng ta nhìn mãi, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra một tia thảm thiết, “Công
tử, ta không làm được, chỉ có thể dựa vào nàng giúp ta thành toàn.”
Đột nhiên có ánh sáng chợt lóe, khiến mắt Lý Ngọc San bị chói. Nàng ta
ngẩng đầu, lại thấy trên sườn núi phía xa có một người đang đứng, người
nọ cầm trong tay một khối khăn thêu lóe ngân quang.
***
Mấy tháng trước.
“Lý cô nương, người chết không thể sống lại, ta đã đem một nhà Tống Minh
Triết chôn dưới đồng cỏ, để bọn họ không đến nỗi phải lưu lạc nơi hoang
dã, không có chỗ về. Ngươi cũng đừng cố chấp nữa, mau rời đi thôi.”
“Cô nương…… Ta muốn báo thù, vì công tử, vì lão gia, vì một nhà Tống gia vô tội chết đi mà báo thù.”
“Ngươi đã biết hung thủ hại chết một nhà Tống đại nhân thì nên hiểu rằng chỉ
dựa vào sức của ngươi thì không thể báo thù nổi đâu.”
“Nhưng cô nương lại có thể, không phải sao?”
Lý Ngọc San nhìn nữ tử trước mặt, trong đáy mắt ướt nước có một tia sáng dâng lên.