Trên đường từ Lạc Dương về kinh thành, đến Đồng huyện, Triệu Lãng cố ý đến trước mộ phụ thân hắn —— Vĩnh An Lăng để tế bái.
Đứng giữa vọng lâu của nghĩa trang, hắn nhìn về phía mặt trời đang sắp lặn
xuống phía xa, suy nghĩ một lúc lâu mới rút một mũi tên ra giương cung
bắn thật xa.
Nhìn mũi tên kia không tiếng động rơi xuống, Triệu Lãng thở dài một tiếng, nói với Triệu Trạch Bình
đang đứng ở một bên: “Nhân sinh như bóng câu qua khe cửa, cuối cùng vẫn
cần có nơi quay về, chỗ mũi tên rơi xuống hôm nay chính là nơi ta yên
nghỉ sau này.”
Triệu Trạch Bình ngạc nhiên nói, “Thánh thượng thân thể khoẻ mạnh, vì sao bỗng nhiên lại nói đến chuyện này?”
Triệu Lãng đạm mạc cười, “Thừa tướng chớ nghĩ nhiều, ta chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.”
Dứt lời, hắn lấy ra con ngựa đá đồ chơi kia, lẳng lặng nhìn chằm chằm nó
hồi lâu rồi mới giao cho thị vệ chôn ở chỗ mũi tên rơi xuống.
“Vĩnh Xương lăng, Thừa tướng, nơi ta yên nghỉ sau này sẽ đặt tên là Vĩnh
Xương lăng, ý của ngươi như thế nào?” Triệu Lãng nhìn vùng quê phía xa,
nhẹ giọng hỏi.
Triệu Trạch Bình than thở
một tiếng, “Thánh thượng suy xét tới việc định lăng trước cũng không
phải không thể. Nơi này có non có nước, lá cây tươi tốt, thật đúng là
chỗ phong thủy hữu tình. Chỉ mong thánh thượng đến lúc đó đừng quên lão
phu, hứa cho lão phu xây một tòa lăng nhỏ ở bên cạnh để canh giữ bên
ngài, cũng nhân tiện tắm gội hoàng ân.”
Triệu Lãng biết ông ta cố ý chọc cho mình vui vẻ nên cũng không muốn phụ một
phen hảo tâm của ông ta. Hắn cười sảng khoái, cùng Triệu Trạch Bình đi
xuống vọng lâu.
***
“Vĩnh Xương
Lăng này vốn là do tiên đế đặt tên, đồ nhi còn tưởng ngài ấy hy vọng cơ
nghiệp của Đại Tống mãi thịnh vượng không tàn, đời đời nối tiếp.” Thần
sắc Thẩm Thanh có chút ảm đạm, nghĩ nghĩ chút hắn lại nhướng mày hỏi,
“Ân sư, vậy kim quỹ chi minh kia là thật sao?”
Triệu Trạch Bình cúi đầu cười khẽ, trong tiếng cười lại tràn ngập hàn ý như
có như không, “Vị tiên Thái Hậu này luôn sủng ái kim thượng, cho nên lúc tiên đế chạy về hầu bệnh thì bà ta cũng gọi Tấn Vương qua, rồi nói tới
chuyện kế thừa vương vị trong tương lai, khuyên bảo tiên đế sau khi chết truyền ngôi cho Tấn Vương. Phần di thư này được cất trong một cái hộp
vàng, vì thế mới có tên ‘ kim quỹ chi minh ’. Lão phu là người chứng
giám việc này, sao có thể giả được chứ?”
Thẩm Thanh khó hiểu, “Tiên đế không phản đối sao?”
Triệu Trạch Bình cười thảm, “Tiên đế là hiếu tử, nhưng cũng không ngu hiếu,
thừa kế là việc liên quan tới quốc gia, ngài ấy đương nhiên sẽ không
nghe theo ý Thái Hậu một cách mù quáng. Ta nghĩ sở dĩ tiên đế đồng ý là
bởi vì ngài ấy là người có lòng dạ rộng lớn, đối với việc chuyển giao
ngai vị, ngài ấy coi trọng chính là khả năng trị quốc chứ không phải
huyết thống. Hai đứa con trai của tiên đế lúc đó còn nhỏ, làm sao so
được với Tấn Vương được đông đảo thần tử ủng hộ, vì thế ngài ấy mới nghe theo ý kiến của Thái Hậu.”
Thẩm Thanh
càng thêm nghi hoặc, “Nhưng lúc đó tiên đế đang tuổi xuân, còn rất nhiều thời gian để bồi dưỡng hai vị hoàng tử, cho dù lúc ấy căn cơ của bọn họ chưa vững nhưng cũng không phải gấp gáp đến vậy.”
Triệu Trạch Bình nhìn phía trước, “Thẩm Thanh, ngươi có tin có dự cảm không?”
“Dự cảm?”
Triệu Trạch Bình gật đầu thật sâu, “Ta nghĩ, lúc tiên đế rời khỏi Kẹp Mã
Doanh thì đã dự cảm được dương thọ của mình đã hết cho nên mới định lăng trước thời gian, cũng nghe theo an bài của Đỗ Thái Hậu, tuyển Tấn Vương là người nối nghiệp mình.”
“Thật sự có…… loại dự cảm này sao?”
Trong đôi mắt hỗn độn của Triệu Trạch Bình dâng lên một tầng ánh sáng nhạt,
“Vốn ta cũng không tin nhưng hiện tại ta lại nghĩ khác rồi.”
Nghe ông ta nói như thế, trong lòng Thẩm Thanh bỗng nhiên “Lộp bộp”, vội hỏi, “Ân sư, ngài…… Ngài nói lời này là có ý gì?”
Triệu Trạch Bình nhìn bộ dạng bị dọa ngốc của Thẩm Thanh thì bỗng nhiên duỗi
tay tàn nhẫn mà gõ lên đầu hắn một chút, “Ý gì là ý gì, lão phu đã qua
thất tuần rồi, nửa người đã nằm dưới đất, chẳng lẽ còn không thể tự lo
lắng chuyện hậu sự sau này của mình sao?”
Nói xong, ông ta liên tiếp lắc đầu, đi đến chỗ cái kiệu, nhưng bò vài lần
mà vẫn không bò lên được vì thế lại quay đầu hướng Thẩm Thanh quát lớn
một câu, “Ngây ngốc làm cái gì, còn không qua hỗ trợ ta, cái tên tiểu tử ngốc kia.”
***
Tưởng Tích Tích có chút câu nệ mà ngồi xuống đối diện Trình Đức Hiên, chậm rãi cầm lấy
chén trà trước mặt uống một ngụm. Trà còn bốc khói khiến đầu lưỡi nàng
bị bỏng, vì thế nàng nhíu mày nhe răng, vội buông cái chén.
Nhưng Trình Đức Hiên làm như không để ý tới thất lễ của nàng, giờ phút này
ông ta đan hai tay trước mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm cái bàn, hoàn toàn
đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Trong khoảnh khắc ông ta ngẩng đầu lên, mắt nhìn phía trước, xuyên qua Tưởng Tích Tích mà rơi vào chỗ nào đó.
“Vị Yến cô nương kia rốt cuộc là người như thế nào?”
Bỗng nhiên ông ta đặt câu hỏi khiến Tưởng Tích Tích có chút trở tay không
kịp, miệng nàng há ra nửa ngày mới nhớ ngậm vài nói đúng sự thật, “Yến
cô nương thiên tư thông tuệ, lại có tâm địa nghĩa hiệp, là nữ tử tốt
nhất thế gian này.”
“Huynh trưởng ngươi và Tấn Nhi hình như cũng rất thân cận với nàng ta?” Trình Đức Hiên bất động thanh sắc ném xuống một câu.
“Tấn Nhi giống như rất hợp với Yến cô nương, hắn cũng thích nàng, không có
việc gì liền muốn dính lấy bên người nàng, vô cùng thân thiết. Không dối gạt lão gia, ban đầu nhìn thấy hắn và Yến cô nương gần gũi, ta cũng có
chút chua chua trong lòng, còn hơi ganh tị. Đứa nhỏ mình nhìn từ khi còn bé thế mà đã thân thiết với người mới chỉ gặp vài lần……”
Bô bô nói nửa ngày, nàng mới đột nhiên dừng lại, mở to đối mắt linh động
mà nhìn thẳng Trình Đức Hiên, “Lão gia, ngài…… Ngài mới vừa hỏi ta là
đại nhân có thân cận với Yến cô nương không ư?”
Trình Đức Hiên “Ừ” một tiếng, “Tích Tích, ngươi hiểu ta nói ‘ thân cận ’ là ý gì không?”
Tưởng Tích Tích “Đằng” một cái đứng lên, bởi vì quá mức kích động nên thậm
chí còn đánh đổ chén trà nóng, nước trà chảy đầy váy nhưng nàng vẫn
không để ý, chỉ kích động nói, “Lão gia, đại nhân xác thật có ý với Yến
cô nương. Tuy ngoài miệng ngài ấy không nói, nhưng ta đã thấy rất rõ
ràng. Một người như ngài ấy khó có lúc động tâm với một nữ tử, lão gia
ngàn vạn phải tác hợp, thành toàn đoạn nhân duyên này.”
“Ta biết Mục Du có ý với vị cô nương kia, nhưng nàng ta thì sao? Nàng ta nghĩ thế nào?”
Trình Đức Hiên chậm rì rì nói một câu này khiến Tưởng Tích Tích chưng hửng,
ngây ra, sau đó bỗng nhiên nhớ tới buổi nói chuyện của Yến Nương với
mình ở Kinh Môn thôn. Nàng ấy nói mình chưa từng thích người nào, thậm
chí đến thích là gì cũng không biết. Bộ dáng lúc nàng ấy nói chuyện này
giống như một hài tử thiên chân không hiểu sự đời.
Vậy Yến Nương sẽ thích đại nhân sao?
Thấy Tưởng Tích Tích bỗng nhiên sửng sốt, Trình Đức Hiên hơi hơi nhăn mày,
“Tích Tích, đến ngươi cũng không rõ vị cô nương kia có tình ý gì với Mục Du hay không sao?”
Tưởng Tích Tích run lên, buột miệng thốt ra một câu, “Lão gia, không bằng ta đi hỏi Yến cô nương một chút xem sao?”