Hữu Nhĩ cảm thấy sương mù trước mắt tiên tan, linh nhãn trên ấn đường dần tan đi, hai mắt lại mở ra.
Nó vội theo lời Yến Nương phân phó mà bưng tới một chén nước, đưa đến
trước mặt nàng, trong miệng hỏi, “Mới vừa rồi thấy cô nương buồn bực
không vui, chẳng nhẽ ngươi mơ thấy cái gì không vui, có thể kể ta nghe
không?”
Yến Nương sửa sửa mái tóc bị mưa
xối, không chút để ý mà giương mắt nhìn nó, “Ta mơ thấy ngươi đánh rơi
một cái bình hoa nên mới giận, ở trong mộng đánh ngươi kêu cha gọi mẹ,
chạy trốn lên cây không dám xuống.”
Hữu
Nhĩ biết nàng không muốn kể thật nên cũng không truy vấn tiếp, chỉ đi
vào trong bếp lấy một bình quả vải ngâm mật tốt nhất, lấy ra hai muỗng
bỏ vào trong ly quấy đều lên rồi lại bưng cái ly ra, “Uống đi, trong
lòng khổ, uống chút đồ ngọt thì sẽ thoải mái hơn.”
Yến Nương nghe hắn nói lời đầy ẩn ý thì buông cái ly, duỗi tay nhéo hai cái tai lông xù của nó kéo tới trước mặt, cẩn thận đánh giá trong chốc lát
rồi nhướng mày hỏi, “Ngươi làm gì mà thần thần bí bí, còn không có việc
gì mà ân cần, có phải ngươi gạt ta làm chuyện gì không thể tha thứ, cho
nên mới chu đáo như vậy không?”
Hữu Nhĩ
cười đến nhe răng trợn mắt, khoa trương vô cùng nhưng trái tim trong
lòng ngực lại “Thịch thịch thịch” nhảy không ngừng, sợ chuyện mình lẻn
vào ngó trộm giấc mộng của nàng bị nàng phát hiện. Cũng may lúc này cứu
tinh của nó đã tới, một con sâu to bằng ngón cái từ giữa không trung hạ
xuống, nghiêng ngả lảo đảo dừng trên bàn đá, trên người nó có sọc đen
vàng, bị nước mưa cọ rửa đến tươi sáng, thoạt nhìn có chút dọa người.
Yến Nương buông tay, ánh mắt ngừng ở trên bụng con sâu kia bất động, ở đó có mắc một sợi dây.
“Đây là…… Quả lỏa?”
Hữu Nhĩ duỗi tay muốn bắt lấy con sâu kia, lại bị Yến Nương giành trước một bước, nàng đem nó niết ở trong tay, lộn cả người nó lại, quả nhiên thấy một mảnh tua kiếm treo trên người nó. Mảnh tua kiếm kia lầy lội bẩn
thỉu, long văn cũng bị xước đến nhìn không thấy.
“Cô nương, là kiếm tuệ, sao kiếm tuệ lại ở chỗ này, còn bị cắt một nửa?” Hữu Nhĩ kinh hô.
Yến Nương đem kiếm tuệ cởi xuống, nhìn kỹ vết cắt trên mình nó, đáy mắt
bỗng nhiên hiện ra một mảnh tối tăm, “Nó bị roi sắt cắt thành hai đoạn.”
“Roi sắt ư?” Giọng Trình Mục Du từ cạnh cửa truyền tới, hắn bước nhanh vào
sân, đến bên cạnh Yến Nương, “Lão đạo kia từng dùng roi sắt cắt Tôn Hoài Cẩn thành vài đoạn, chẳng lẽ tua kiếm này cũng bị lão đạo sĩ kia cắt
đứt sao?”
Từ khi biết Trình Mục Du là
người tham gia tế bái mười năm, Yến Nương cũng buông cảnh giác với hắn,
vì thế nàng nói thẳng không cố kỵ, “Đại nhân nói không sai, lúc Hỗ Chuẩn rời đi ta để kiếm tuệ này đi theo hắn, cùng hắn tìm yêu đạo kia. Hiện
tại Hỗ Chuẩn không trở về, kiếm tuệ cũng bị cắt thành hai đoạn, ta đoán
bọn họ sợ là đã tìm được yêu đạo kia, nhưng…… Một chết một bị thương……”
Nghe nàng nói như vậy, trong lòng Trình Mục Du lập tức dâng lên một cơn sóng lớn. Nhiều ngày nay hắn vì chuyện gan rồng mà trằn trọc khó ngủ, hiện
tại biết được yêu đạo kia đã xuất hiện lại thì càng sợ hắn gây chuyện
bất lợi cho Yến Nương.
Hắn miễn cưỡng định thần, phân tích tình hình, “Cô nương, Hứa Đại Niên có phải lấy gan rồng từ chỗ hắn không?”
Yến Nương đang thương tiếc mà vuốt khẽ tua kiếm kia, nghe hắn nói vậy thì
hừ nhẹ một tiếng, trong mắt hiện ra một đạo hàn quang, “Sự tình cuối
cùng đã rõ ràng, hắn nhất định éo hỏi Hỗ Chuẩn chỗ ta ẩn náu, cho nên
mới đem gan rồng đưa cho Hứa Đại Niên, để thả khuất tử điểu, mượn cái
này tới thử năng lực của ta.”
“Thử.”
Trình Mục Du bắt lấy một chữ mấu chốt nhất, hỏi “Vì sao hắn phải thử cô
nương? Cô nương cùng với hắn có huyết hải thâm thù, sao hắn lại không
biết về cô nương mà phải thử chứ?”
Nói
tới đây, hắn thấy Yến Nương cùng Hữu Nhĩ đều bất động thanh sắc mà nhìn
chằm chằm mình, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: Cũng phải, một người như
nàng, sao có thể chỉ là một tú nương bình thường được? Tên tuổi, thân
phận thậm chí cả bộ da mỹ lệ này của nàng hẳn đều là giả. Nàng vây chính mình tầng tầng lớp lớp, giấu trong thành Tân An là vì tránh tai mắt, gã yêu đạo kia đương nhiên cũng là kẻ nàng muốn tránh.
Cho nên, đạo nhân kia mới dùng gan rồng dẫn ra Khuất Tử Điểu, mượn việc này bắt nàng lộ ra chân thân giấu diếm đã lâu.
Nghĩ đến đây, Trình Mục Du lại càng thêm lo lắng, hắn nhìn Yến Nương, nhẹ
giọng nói, “Cô nương, nói thế thì thân phận của ngươi sợ là đã bại lộ,
vậy sao này phải làm sao cho phải?”
Yến
Nương không trả lời, sắc mặt nàng yên lặng, chỉ rũ mắt, nhìn nước mưa
rơi trên mặt đất tạo thành một đám bọt nước. Chúng nó xuất hiện không
ngừng, cứ hiện ra lại nổ tung, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi gì.
Hữu Nhĩ nắm chặt nắm tay, lạnh lùng nói, “Còn có thể như thế nào, cùng lắm
thì cùng hắn đấu đến ngươi chết ta sống, bất quá cho dù ta chết cũng
phải kéo hắn cùng bồi theo, tuyệt không uổng phí tính mạng này.”
Lời này nó nói đến dõng dạc hùng hồn, đến Trình Mục Du cũng có vài phần
chấn động, nhưng Yến Nương vẫn không nói gì, chỉ chuyển ánh mắt qua con
quả lỏa đang thở thoi thóp trên bàn, trên mặt dần nổi lên thần sắc người khác nhìn không hiểu.
Qua hồi lâu, nàng
ngẩng đầu lại đụng phải ánh mắt lo âu của Trình Mục Du, “Đại nhân, tuy
kiếm này muốn quay về Tân An thì có trăm ngàn cách, vì sao nó phải buộc
mình trên người con sâu này chứ?”
***
“Gia gia, ăn cái này,” Tiểu Nguyệt đem một khối mứt đến bên miệng Lý Đức Hành, “Cái này ngọt nhất, ăn ngon cực kỳ.”
Nha hoàn đi theo nàng vội đi lên trước nói, “Quận chúa, đại nhân không
thích đồ ngọt, chúng ta đổi thứu khác được không? Ngài xem bánh nướng áp chảo này không tồi, đại nhân chắc sẽ thích.”
Nàng ta còn chưa dứt lời thì Lý Đức Hành dã nhận lấy miếng mứt từ cái tay
trắng nõn béo mập của Tiểu Nguyệt mà cho vào trong miệng, nhai vài cái,
lại cười với tiểu oa nhi bên cạnh, “Ăn rất ngon, Tháp Mộc Yên thích thì
gia gia cũng thích.”
Nghe hắn gọi mình là Tháp Mộc Yên, Tiểu Nguyệt không nhịn được chu môi, lắc lắc đầu giả bộ
dạng người lớn nói, “Gia gia, chúng ta đã đồng ý rồi, Tiểu Nguyệt không
gọi ngài là cha, ngài cũng không gọi ta là Tháp Mộc Yên, sao gia gia lại quên?”
Lý Đức Hành lúc này mới bừng
tỉnh, ha hả cười ôm nàng lên đầu gối, “Gia gia tuổi lớn rồi, đầu cũng có chút hồ đồ, lần sau nếu nói sai thì sẽ để Tiểu Nguyệt cưỡi chơi được
không?”
Nghe tới hai chữ cưỡi ngựa, mắt
Tiểu Nguyệt sáng lên, nàng ôm chặt lấy cổ Lý Đức Hành, “Gia gia, hiện
tại Tiểu Nguyệt muốn cưỡi ngựa có được không? Chỉ một vòng thôi, có được không?”
Lý Đức Hành không lay chuyển
được nàng thì vươn bàn tay to nâng nàng ngồi cổ, chạy băng qua đình
viện, khiến nàng hưng phấn la to, trong miệng còn hô, “Giá giá, con ngựa chạy mau, con ngựa chạy mau.”
Hai người
đang chơi đến hứng khởi thì cửa viện bỗng nhiên mở ra, một thị vệ đi
vào, hành lễ với Lý Đức Hành, “Đại nhân, bên kia…… Có tin tức.”