Lời này nói ra thì
không khí trong phòng lập tức trở nên quái dị. Trừ bỏ Trình Đức Hiên vẫn trầm mặc không lên tiếng mà gắp đồ ăn thì những người khác đều buông
chén đũa trong tay.
Lưu Tử Thiên nhìn
chằm chằm chén canh gà trước mặt, môi mấp máy, rốt cuộc cũng miễn cưỡng
nặn ra nụ cười, “Nếu muội muội thích thì chén canh này muội uống đi, nhà chúng ta không thể giống nhà khác, chẳng nhẽ vì một chén canh mà khiến
bọn hạ nhân chê cười sao?” Nói xong nàng liền dịch chén canh về phía
Trình Thu Trì, tư thái vẫn ung dung, ngồi ngay ngắn, tay để trên đầu
gối, không hề chạm vào một thứ gì trên bàn.
Trình Thu Trì xấu hổ mà ho khan hai tiếng, duỗi tay muốn bưng bát canh đến
cho Lý Ngọc San nhưng vừa mới chạm vào thì đã đụng phải ánh mắt Trình
Đức Hiên thoáng nhìn qua khiến hắn thay đổi chú ý, đem chén canh đó đặt
lại trước mặt Lưu Tử Thiên.
“Sao phu nhân lại nói lời này, canh này vốn là nấu cho phu nhân, Ngọc San cũng chỉ
nói vậy thôi, phu nhân chớ để trong lòng. Nếu nàng ấy muốn ăn thì ta sẽ
sai người làm một chén khác, nhà chúng ta không thiếu mấy thứ này, phu
nhân mau uống khi còn nóng.”
Thấy Trình
Thu Trì nói chân thành, đến khẩn thiết, Lưu tử thiên cũng không tiện
giằng cò, nhưng nàng vừa mới cầm lấy thìa thì cảm giác được sau lưng có
người dán lên, quay đầu lại thì thấy Lý Ngọc San đang âm trầm cười nhìn
mình, “Tỷ tỷ, vừa rồi ngài nói không giống nhà người khác, có phải là ám chỉ muội muội không?”
Lưu Tử Thiên bị nàng ta dọa cho sợ đến mức tay run lên, canh sái lên đùi, nóng đến mức nàng ta hô lên, đứng bật dậy.
Thấy thế, Trình Đức Hiên nhanh chóng đi tới, nhỏ giọng trách cứ Lý Ngọc San
vài câu, lại lệnh cho Trình Thu Trì đỡ Lưu Tử Thiên vào nhà xem thương
thế ra sao.
Nhưng Trình Thu Trì vừa nâng
Lưu Tử Thiên đi được hai bước thì lại bị Lý Ngọc San chặn lại, trên tay
nàng kia cầm bát canh gà, bức đến trước mặt Lưu Tử Thiên, miệng lạnh
lùng hỏi, “Tỷ tỷ, ngài còn chưa trả lời ta, có phải ngài ghét bỏ ta xuất thân hèn kém cho nên một chén canh gà cũng không xứng đáng được uống
đúng không?”
Lưu Tử Thiên biết hiện tại
mọi người đều đứng về phía mình nên càng muốn tỏ ra rộng lượng, nàng ta
chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu “Muội muội hiểu lầm,” sau đó theo
Trình Thu Trì vòng qua Lý Ngọc San đi vào trong phòng.
Nhưng mọi người không nghĩ tới Lý Ngọc San thế nhưng lại chặn đường hai người lần nữa, không chỉ thế nàng ta còn bắt lấy một tay của Lưu Tử Thiên,
còn dúi bát canh gà đến trước mặt nàng kia, miệng hừ lạnh nói, “Ta thấp
kém, không so được với hài tử tôn quý trong bụng tỷ tỷ, vậy tỷ nhân lúc
canh còn nóng mà mau uống sạch đi, nếu để ủy khuất cháu đích tôn của
Trình gia thì phụ thân và quan nhân sẽ đau lòng lắm.”
“Ngọc San,” Trình Thu Trì nghe nàng ta nhắc tới phụ thân thì nhịn không được
đề cao giọng quát lên, tiến tới bắt lất tay Lý Ngọc San, “Nàng buông tay trước đi, có chuyện gì chờ ta xem vết thương cho Tử Thiên đã rồi nói
sau.”
Lý Ngọc San thấy Trình Thu Trì luôn nghe lời mình lúc này lại banh mặt thì không khỏi tức giận. Nàng ta cắn răng, không màng tất cả đánh tới, miệng thì khóc hô, “Các ngươi đều khi dễ ta, khinh thường ta, một chén canh gà thôi cũng phải nhục nhã không
cho ta sống.”
Nàng ta vừa khóc vừa xô
đẩy, bát canh trong tay lung lay, sắp hất vào bụng Lưu Tử Thiên. Thấy
vậy, Trình Thu Trì hoảng đến mức vội vàng đi đoạt lấy cái chén. Ai biết
Lý Ngọc San lại sống chết không chịu buông tay, vì thế trong lúc giằng
co, bát canh đó mới văng ra đập lên đầu Trình Đức Hiên.
Thời gian tựa hồ ngưng đọng, đến khi máu bắt đầu nhỏ giọt từ cằm Trình Đức
Hiên xuống thì mọi người mới bừng tỉnh, luống cuống tay chân mà vọt đến
chỗ ông ta.
Trình Thu Trì thấy phụ thân
bị thương thì sợ tới mức biến sắc, rốt cuộc mới phản ứng lại thì lập tức tát vào mặt Lý Ngọc San, “Là ta quá mức dung túng ngươi, ngươi……
Ngươi……”
Hắn lắp bắp “Ngươi” mấy lần,
thấy nàng ta rưng rưng nhìn về phía mình thì tâm lại mềm ra, vung tay áo chạy qua chỗ Trình Đức Hiên.
Mà lúc mọi
người trên dưới Trình gia đang loạn thành một đoàn thì Lý Ngọc San đã
thu hồi nước mắt, lạnh nhạt nhìn chăm chú vào cảnh trước mắt, chậm rãi
đứng lên giống như việc này không liên quan đến nàng ta, sau đó tự mình
đi về phòng ngủ.
***
Ánh trăng thanh lãnh như nước chảy mà tưới tắm đình viện, đem mặt đất chiếu đến rực rỡ.
Trình Đức Hiên ngủ nửa ngày lại chợt tỉnh, thấy ánh trăng ngoài cửa xinh đẹp
thì tùy tiện khoác áo bào đi ra ngoài cửa. Ông ta nhìn lên ánh trăng như họa thì buột miệng ngâm một câu thơ: “Minh nguyệt sáng trong chiếu ta
giường, tinh hán tây lưu dạ vị ương.”
Dứt lời, miệng vết thương trên đầu ông ta lại chua xót, khiến ông ta nhịn
không được tê một tiếng, ngón tay khẽ vuốt thái dương, sau một lúc sửng
sốt thì lắc đầu thở một hơi.
Đúng lúc
đang âm thầm thương cảm thì bên ngoài tường chợt truyền đến tiếng khóc
sâu kín. Giọng này có chút quen tai khiến ông ta nhịn không được cao
giọng hỏi một câu, “Là ai ở đó?”
Tiếng
khóc ngừng, sau đó một giọng nam yếu ớt nhỏ bé đứt quãng đáp lại, “Đã
quấy nhiễu đại nhân nghỉ ngơi, nhưng ta bị bệnh hiểm nghèo, mỗi ngày đau ngứa khó nhịn, không thể đi vào giấc ngủ, thật sự là sống không bằng
chết.”
Tiếng khụt khịt lại vang lên nghe rất thương tâm.
Trình Đức Hiên là y giả, thấy có người bị ốm đau tra tấn đến sống không bằng
chết thì không khỏi sinh lòng trắc ẩn. Vì thế ông ta mở cánh cửa hông
bên mặt tường ra, thò nửa người ra nói với người đang đứng trong bóng
tối kia, “Vào đi, để ta nhìn xem rốt cuộc là bệnh gì mà lại bị tra tấn
đến nước này.”
Nghe vậy, người nọ vừa mừng vừa sợ, vội ngẩng đầu nhìn về phía Trình Đức Hiên, “Đại nhân…… Thật sự nguyện ý chẩn trị sao?”
Trình Đức Hiên nhìn khuôn mặt mang theo vài phần thanh tú kia, không hiểu vì
sao cảm thấy rất quen. Ông ta trầm ngâm khẽ gật đầu với người kia, sau
đó đưa hắn vào trong viện.
Sau khi tiến vào dược phòng, Trình Đức Hiên châm nến rồi nói với hắn, “Huynh đệ, rốt cuộc người cảm thấy không khỏe chỗ nào?”
Người nọ do dự một chút, sau đó mới phun ra môt hơi, cởi cúc áo, đem tấm ngực gầy yếu như hài đồng bày ra trước mặt Trình Đức Hiên.
Trình Đức Hiên cầm đèn tiến về phía trước xem kỹ, miệng không nhịn được hít
hà, bởi vì trên làn da người kia mọc đầy mụn nước, thành từng mảng,
giống như từng xuyến hạt châu đỏ tươi. Có mụn đã thối rữa, chảy nước
vàng đặc, mùi hôi thối.
Trình Đức Hiên buông đèn dầu, suy nghĩ trong chốc lát đã có kết luận: “Ngươi là bị bốc hỏa quá mạnh nên mới nổi mụn.”