Lý Vân Trạch đi vào
Đồng Hiện thôn vào một đêm gió dập mưa vùi. Đêm đó, cả người hắn bị mưa
xối ướt đẫm, hơn nữa vì đuổi một đường nên sức lực sớm đã cạn kiệt. Sau
khi bị ngã trên còn đường lầy lội, cổ chân bị thương thì hắn không sao
bò dậy nổi nữa. Nếu không phải gặp được Ngưu Mẫn về nhà muộn thì cái
mạng này của hắn hẳn là phải để lại nơi chỉ cách thôn làng cỡ nửa dặm
đường này.
Ngưu Mẫn đen vị thư sinh nhìn
như nửa sống nửa chết này liều mạng kéo về nhà, lại để bà tử nhà hắn nấu một nồi nước lá, nhân lúc còn nóng mà rót vào bụng Lý Vân Trạch. Lúc
này khuôn mặt xanh mét kia mới có chút huyết sắc giống người.
“Huynh đệ, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Cơ thể còn lạnh không?” Ngưu Mẫn ngồi ở mép giường, ánh mắt quan tâm.
Lý Vân Trạch nhếch miệng cười cười, “Hôm nay may gặp được đại ca, nếu
không chỉ sợ ta chẳng có cách nào đến được Biện Lương. Hiện tại ta đã
không còn khó chịu gì, chỉ có cổ chân vẫn còn đau, mới vừa rồi sờ thấy
đã sưng lên, hẳn phải ở đây quấy rầy đại ca mấy ngày.”
Ngưu Mẫn phất tay, “Không có gì, ngươi cứ việc ở lại, nơi này chỉ có ta, bà
tử và đứa nhỏ ba người ở, thêm ngươi cũng tiện. Nhưng vừa rồi nghe ngươi nói muốn tới Biện Lương, không biết ngươi ngàn dặm xa xôi đến kinh đô
làm cái gì?”
Lý Vân Trạch ngượng ngùng
cười cười, “Không dối gạt đại ca, ta đã liên tục ba năm chưa đỗ khoa cử, lại được cha mẹ sủng ái, chưa từng phải làm việc đồng áng, việc chân
tay không biết, ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, chẳng thể ở nhà làm
nông vì thế lần này ta tới Biện Lương là để kiếm một đường sinh cơ, tìm
việc có thể tự nuôi sống bản thân.”
Ngưu
Mẫn xoa tay, trên mặt lộ ra vẻ sung kính, “Hóa ra huynh đệ lại là người
đọc sách, ta vừa nhìn thấy ngươi thì đã cảm thấy ngươi là người văn nhã, quả nhiên không nhìn lầm.”
Lý Vân Trạch
được hắn khen thì mặt đỏ lên, vội nói sang truyện khác, “Đại ca, vừa rồi lúc gặp được ngươi thì thấy thần sắc ngươi hoảng loạn, tâm thần không
yên, còn nói cái gì mà không nên ở lâu, liền vội vàng đưa ta về nhà. Rốt cuộc là có việc gì thế?”
Ngưu Mẫn bị hắn hỏi thì tinh thần thoáng hoảng hốt, nắm chặt chén canh trong tay, trong một khắc, hắn cúi mái đầu hoa râm, nhỏ giọng nói, “Nơi đó là một tòa mộ cổ, hơn nửa đêm cũng không thích hợp lưu luyến ở chỗ đó lâu……”
Lý Vân Trạch bừng tỉnh, “Thì ra là thế, ta vừa rồi đi ngang qua nơi đó có
nhìn thấy một bóng đen, còn nghĩ đó là một gian nhà hoang, hóa ra là một tòa mộ cổ. Nhưng không biết mộ này chôn người nào mà lại lớn như thế.”
Nghe vậy, cả người Ngưu Mẫn hơi hơi động, trầm mặc một lúc rồi thần sắc hắn
bỗng nhiên đờ đẫn, nói “Huynh đệ, ngươi đi một đường dài, lại bị mưu ướt nên hẳn là cũng đã mệt mỏi, nên nghỉ ngơi sớm đi. Lát nữa ta sẽ bảo bà
tử nhà mình mang chút thuốc dán đến cho ngươi, đắp ở cổ chân, rồi nghỉ
vài ngày thì hẳn là sẽ không còn việc gì.”
Nói xong hắn đứng lên, vội vàng đi ra ngoài, chỉ để lại mình Lý Vân Trạch ở trong gian sương phòng mộc mạc nhưng vẫn ấm áp này. Hắn cứ thế xấu hổ
ngồi trên giường không nhúc nhích. Trong đầu hắn lặp lại câu chuyện vừa
nói với Ngưu Mẫn vừa rồi, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân vì sao
không khí lại trở nên ngượng ngùng như thế. Lúc tinh thần hắn còn đang
không yên thì cửa phòng lại bị mở ra.
Một đứa nhỏ thò đầu vào trong khe cửa mà nhìn. Hắn thoạt nhìn tầm 5,6 tuổi, mái tóc vàng vàng thưa thớt được búi thành một búi tóc nhỏ trên đầu.
Lý Vân Trạch hiền lành cười cười, duỗi tay ý bảo hắn đi đến. Đứa nhỏ kia
thấy thế thì bước qua ngạch cửa, vừa moi lỗ mũi vừa hướng Lý Vân Trạch
nở một nụ cười hàm hậu như cha hắn.
“Ngươi tên là gì?” Lý Vân Trạch đón hắn đến ngồi trên mép giường, từ trong bọc lấy ra một khối điểm tâm nhét vào trong tay hắn.
“Ngưu Cùng.” Hài tử đem điểm tâm nhét vào miệng, lại làm rớt bột phấn ra giường.
“Có cùng, thì phải có đại đồng.” Lý Vân Trạch trêu hắn nói.
Hài tử xoa xoa miệng, “Đại Đồng là tên của ca ca ta, nhưng mười năm trước
hắn đã……” Đứa nhỏ nhún nhún vai, hai tay giao nhau làm động tác chết.
Thấy hắn không tim không phổi như thế, trong lòng Lý Vân Trạch hơi kinh
ngạc. Mười năm trước thì hẳn là hắn còn chưa sinh ra, vì thế đối với vị
“Đại ca” chưa từng gặp này sẽ không có tình cảm gì mấy, chỉ giống một
người xa lạ.
“Mới vừa rồi ta ở ngoài cửa
nghe được công tử nói chuyện với cha. Ngài đừng trách cha ta, đại ca
chính là mất ở cổ mộ kia, nhiều năm như vậy, không ai dám ở trước mặt
ông ấy nhắc tới nơi đó.” Hắn ăn xong điểm tâm, hừ hừ xích xích mà hít
nước mũi, sau đó giải thích với Lý Vân Trạch.
“Ngươi có biết ngôi cổ mộ kia có tên gì không? Nó gọi là cái gì mộ liền đế?” Lý Vân Trạch bỗng nhiên nổi lên hứng thú.
“Song hoa nhân tài xuất chúng, liền đế rũ phương, tiên sinh dạy học trong
thôn nói như thế. Ông ấy còn nói trong mộ cổ này chôn hai nữ nhân, vốn
là biểu tỷ muội, cùng hát tuồng trong một gánh hát. Nhưng thời gian trôi qua lâu, hai người diễn nhiều không còn phân biệt được thật giả, nảy
sinh tình cảm nam nữ, sau đó bị bầu gánh phát hiện, đuổi hai người về
quê. Các nàng sợ thế đạo không chứa chấp, vì thế ở một đêm nguyệt hắc
phong cao liền nhảy sông tự sát. Người khác thương hại các nàng tuổi còn trẻ đã táng mệnh nơi đáy sông, vì thế vớt lên, chôn ở thôn bên, cũng từ đó gọi ngôi mộ là mộ liền đế.”
Lý Vân
Trạch lắp bắp kinh hãi, “Hóa ra hai nữ nhân được chôn trong mộ cổ này
lại nảy sinh tình cảm khác biệt như thế?” Nói xong hắn chợt cảm thấy
không nên ở trước mặt hài tử đề cập đến việc dơ bẩn này, vì thế vội ho
khan vài tiếng, dời đề tài, “Mộ này có quan hệ gì tới ca ca ngươi? Chẳng lẽ hai nữ nhân kia sau khi chết không yên ổn, ra ngoài làm việc ác
sao?”
Ngưu Cùng cào cào mấy sợi tóc lưa
thưa trên đầu, than nhẹ một tiếng, “Việc này ta chưa bao giờ nghe cha mẹ nói qua, chỉ ngẫu nhiên biết được từ miệng người khác. Lúc ca ta lớn
lên, có một ngày đến gần mộ cổ chơi, bọn họ chạy điên cuồng chơi quanh
tấm bia đá, cứ chạy, cứ chạy lại bỗng nhiên phát hiện bên cạnh mộ cổ có
một cái động đen tuyền. Cửa động không lớn, nhìn xuống lại không nhìn
thấy gì. Nhưng rõ ràng trước đó nơi kia chỏ có một mảnh gạch đá trụi
lủi.”
“Vì thế mấy hài tử liền trêu đùa
lẫn nhau, nói đó là động hồ ly, cũng có người nói đó là động của Hoàng
Đại Tiên. Cãi nhau một lúc không ra kết quả, đến cuối cùng bọn họ liền
đánh đố xem ai có thể bò vào bên trong tìm hiểu đến tột cùng trong đó có cái gì. Nếu ai dám vào thì những người khác sẽ phải làm ngựa cho hắn
cưỡi một tháng. Đại ca ta lúc đó là lớn nhất trong đám hài tử nên tất
nhiên không muốn nhận thua. Hơn nữa những người khác vây quanh ồn ào vì
thế hắn đành phải căng da đầu đi đến cửa động, đứng mũi chịu sào chui
vào.”