Nghe vậy, Trình Mục
Du đỡ trán, “Cô nương thật sự là hiểu lầm ta rồi, việc này từ đầu tới
đuôi ta không nói với ai hết, chỉ mình ta biết thôi.”
Yến Nương thư hoãn chút nói, “Thật sự?”
“Sao dám lừa gạt.”
Nàng thở ra một hơi, “Được rồi, ta tạm thời tin tưởng đại nhân.”
Thấy Yến Nương không tiếp tục truy vấn nữa thì trong lòng Trình Mục Du lại
cảm thấy may mắn. Nếu nàng dòi hỏi tới cùng thì hắn đúng là không biết
phải trả lời thế nào cho phải, chẳng nhẽ lại nói đúng sự thật rằng Trình Đức Hiên là tới khảo sát xem nàng có thích hợp làm con dâu Trình gia
hay không?
Không nghĩ đến mới buông lỏng chút thì nàng lại bỗng
nhiên nhắc tới Trình Đức Hiên, “Chung Chí Thanh chết thảm, Chung Mẫn mất tích, nói vậy lệnh tôn hiện tại bởi vì đại nhân lỡ mất một đoạn nhân
duyên tốt nên đang thương tâm lắm đây.”
Trình Mục Du trong lòng cả kinh, “Cô nương làm sao mà biết được?”
Yến Nương hướng Tấn Nhi bĩu môi nói, “Đương nhiên là nghe đứa nhỏ nhà ngài cấp báo.”
Trình Mục Du lại một lần nữa đỡ trán nói, “Hắn cũng không biết nghe được từ
đâu, cô nương chớ để trong lòng.” Nói đến đây hắn cũng chuyển đề tài rời xa bản thân mình, “Sau khi Chung Chí Thanh chết, từ nhà ông ta lục soát được mật tin thông đồng với Liêu Quốc, chứng thực chuyện tội danh cướp
thuyền muối của ông ta. Nhưng Chung Mẫn lại không thấy bóng dáng đâu,
cũng chẳng biết đã đi nơi nào.”
“Phụ thân chết thảm, gia trạch bị lục soát, một nhà trong đêm bị đảo lộn, nàng ta chạy trốn cũng là nằm
trong dự kiến, chỉ là,” Yến Nương do dự một chút, rốt cuộc vẫn nói ra
câu đã đè ép trong lòng đã lâu, “Ta nghe nói lúc Chung phủ bị lục soát,
lại đào được rất nhiều vàng bạc từ dưới đất, có đúng không?”
Trình Mục Du gật đầu, “Cô nương nói không sai, Chung Chí Thanh kia tuy là
quan lớn triều đình nhưng cho dù không ăn không uống cả đời cũng không
có khả năng tích cóp được nhiều tiền bạc như thế. Cho nên ta hoài nghi
ông ta đã sớm cấu kết cùng Đỗ thị huynh đệ, mà vụ cướp thuyền muối này
không phải vụ đầu tiên ông ta làm. Hơn nữa ông ta là bị khuất tử điểu mổ sạch thịt toàn thân mà chết, cho nên ta suy đoán rằng vụ án 16 năm
trước Chung Chí Thanh có lẽ cũng không thoát được quan hệ.” Nói đến đây, hắn thấy thần sắc Yến Nương ngưng trọng không ít thì tiến lên một bước
nhẹ giọng nói, “Thật không dám giấu diếm, Trình mỗ hôm nay chính là vì
chuyện này mới đến tìm cô nương. Đêm đó Hứa Đại Niên có từng nói ra điều gì với cô nương không? Mong rằng cô nương có gì nói đó.”
Yến
Nương nhẹ nhàng rũ mi mắt, “Đại nhân suy đoán không sai, vụ án 16 năm
trước đích xác là do Chung Chí Thanh làm. Sở dĩ ta vẫn không nói là bởi
vì mọi chứng cứ đã theo Chung Chí Thanh biến mất, nếu khăng khăng truy
cứu thì chỉ biết sẽ liên lụy đến một người khác.”
Nghe vậy, Trình Mục Du chấn động, “Yến cô nương, xin chỉ giáo. Vụ án 16 năm trước liên
quan đến quá nhiều người vô tội, sương quân và Nghiêm Chỉnh Dương đều vì thế mà phải chạy trốn, đến giờ vẫn không có tin tức……”
Yến Nương nhìn hắn cười sầu thảm, “Đại nhân, lần đầu tiên ngài gặp Tưởng cô nương là ở chỗ nào?”
Trình Mục Du bị nàng đột ngột hỏi cái này thì chẳng hiểu sao hết, “Vì sao cô
nương lại đột nhiên nhắc đến Tích Tích? Nàng được ta cứu từ một ngọn núi sâu ở biên giới Tống Liêu, chỗ kia gọi là Nên Cô Sơn, lúc ấy cha nàng
và toàn bộ thôn dân khác đều chết dưới ngọn giáo của Liêu quân, chỉ còn
lại mình nàng……” Nói đến đây hắn bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt ngơ ngác
mà nhìn Yến Nương, trong mắt tràn đầy kinh dị.
Yến Nương đón nhận ánh mắt hắn, “Hứa Đại Niên nói Nghiêm Chỉnh Dương và thủ hạ trốn trong
Nê Cô Sơn, mai danh ẩn tích trong tám năm cho đến khi bị Chung Chí Thanh nhờ Liêu binh tới diệt khẩu, đuổi tận giết tuyệt. Ta nghĩ, bởi vì thời
gian trôi qua, dung mạo bọn họ thay đổi, hơn nữa Tống quân cũng đã thay
đổi nhiều người vì thế lúc các ngài đi vào, nhìn thấy thi thể bọn họ mới không nhận ra đó là những kẻ triều đình đã tìm suốt 8 năm.”
Nghe đến đó, sắc mặt Trình Mục Du từ kinh ngạc chuyển sang thê lương, bi
thống, “Tích Tích chính là nữ nhi của Nghiêm Chỉnh Dương sao?”
Yến Nương gật đầu, “Hứa Đại Niên nói Nghiêm Chỉnh Dương vì tránh né đuổi
bắt nên đã đổi tên thành Tưởng Vũ Thành, cho nên ta nghĩ Tưởng cô nương
chính là nữ nhi của hắn.”
Dứt lời, nàng thấy Trình Mục Du hồi lâu không nói nên lời, chỉ nhìn chằm chằm một mảnh bóng cây loang lổ trên
mặt đất mà bất động. Yến Nương tiến lên một bước, nhẹ giọng nói, “Tưởng
cô nương tuy rằng thân thế nhấp nhô, nhưng trời sinh tính tình rộng rãi, mỗi lần ta thấy bộ dạng vô tâm vô phế cao hứng của nàng thì trong lòng
cũng nhẹ nhàng rất nhiều. Cho nên, nếu việc này đã không còn có thể xoay chuyển thì cứ buông đi, đem chân tướng vĩnh viễn chôn giấu, ta nghĩ đây cũng là kết quả mà Nghiêm Chỉnh Dương mong muốn.”
Trong khoảng
khắc, Trình Mục Du chậm rãi quay đầu, Yến Nương nhìn thấy trong mắt hắn
vẫn là thống khổ trĩu nặng, chỗ ấn đường có một mạt sầu bi không thẻ
xóa. Hắn nhìn thẳng vào nàng, gằn từng chữ, “Yến cô nương, chuyện này là bí mật thứ hai giữa hai chúng ta, được không?”
Yến Nương gật đầu thật mạnh: Báo thù, là phải dùng sinh mệnh mà đeo gông xiềng trầm
trọng, với Hứa Đại Niên là như thế, với nàng cũng thế. Vì đã biết tư vị
của nó nên nàng không muốn Tưởng Tích Tích cũng bước vào vết xe đổ của
mình. Huống chi kẻ thù của Tưởng Tích Tích đã sớm không còn trên thế
gian, nếu nàng có biết chân tướng thì cũng làm sao có thể đối mặt?
Nghĩ đến đây bên môi Yến Nương tràn ra một tia cười nhạt, “Đại nhân, ta nghĩ Nghiêm Chỉnh Dương thấy nữ nhi của mình được đại nhân thu nuôi, trưởng
thành làm một nữ bộ khoái sang sảng thì trong lòng hẳn cũng được an ủi.”
Những lời này vốn để an ủi nhưng Trình Mục Du nghe xong lại không được thoải
mái, ngược lại càng thêm khổ sở. Hắn than nhẹ một tiếng, “Nhưng ta vẫn
không thể bảo vệ nàng thật tốt. Năm đó ở Ngọc Tuyền trấn, nàng bị đâm ở
bụng, bào cung bị tổn thương, cuộc đời này không thể có con. Ta chính là đã khiến hương hồn Nghiêm Chỉnh Dương phải thất vọng rồi.”
Yến
Nương lắc đầu cười, “Phúc họa song hành, đại nhân không biết chứ. Ngày
ấy khuất tử điểu mang Chung Chí Thanh đi đã từng đụng phải Tưởng cô
nương. Nếu không phải nàng ấy không có bào cung thì chỉ sợ chim non đã
chui vào bụng nàng và làm tổ trong đó.”
Nghe vậy trong lòng Trình Mục Du mới hơi được an ủi. Hắn vừa muốn nói gì thì đã thấy Sử Kim chạy
tới từ đầu hẻm, nhẹ nhàng hành lễ rồi nói, “Đại nhân, thủ hạ của Chung
Chí Thanh vẫn mất tích, đã nhiều ngày nay bọn thuộc hạ lục soát khắp
thành Tân An cung không tìm thấy hắn đâu.”
Sắc mặt Trình Mục Du
cứng lại, hạ giọng nói, “Việc này quan trọng, vô luận thế nào cũng phải
tìm được người.” Nói đến đây, hắn lại suy nghĩ, sau đó xoay người chắp
tay cáo từ Yến Nương, bước vội đi theo Sử Kim về Tân An phủ.