Nhưng con quái điểu
kia vẫn không nhúc nhích, cứ đứng trên vách núi, lẳng lặng mà nhìn chằm
chằm Chung Chí Thanh, cánh dính sát vào hai bên người, nếu không phải có hai con mắt trắng dã lóe sáng kia thì thoạt nhìn nó như một khối đá
hình thù quái dị.
Thấy tình cảnh này,
trong lòng Chung Chí Thanh nảy lên chút hy vọng, ông ta cố vực tinh thần dậy, tay chống lên, miễn cưỡng đứng thẳng người, thối lui về đằng sau
từng chút một.
Nhưng vừa đi được hai bước thì thân thể lại đụng vào một thứ khác.
Chung Chí Thanh rùng mình, vừa định xoay người, lại bị một người từ phía sau
chặn cổ lại, không phải dùng tay mà là rìu. Lưỡi rìu lạnh lẽo để ngay
yết hầu, chỉ cần ông ta thoáng tiến thêm thì sẽ mất mạng ngay.
“Chỉ cần nói thật ta sẽ không giết ngươi.” Một thanh âm nghẹn ngào truyền đến ai Chung Chí Thanh.
“Tráng sĩ thủ hạ lưu tình, ta sẽ nói hết.” Chung Chí Thanh không dự đoán được
phía sau sẽ đột nhiên có một người khác, vì thế lập tức sợ đến nỗi hồn
vía lên mây, trừ bỏ xin tha thì ong ta không thể nghĩ được gì nữa.
“Mười sáu năm trước là ngươi cho người đốt thuyền muối đúng không?”
Lời này như một thanh lợi kiếm chọc thẳng vào tim ông ta, khiến cả người
ông ta run rẩy nhưng vẫn cố phủ nhận, “Ta chỉ bảo bọn họ cướp thuyền chứ không bảo phóng hỏa. Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, không phải ta cố
ý, mong tráng sĩ tha mạng, mang ngài tha mạng.”
Thân hình sau lưng bỗng nhiên mềm nhũn, rìu cũng vì thế trượt xuống một
chút, cổ Chung Chí Thanh bị cắt một vệt máu đỏ, “Hay cho một câu ngoài ý muốn, cứ thế mà hơn hai mươi mạng người của Hứa gia ta bị hủy trong một ngày.” Giọng hắn càng ngày càng trầm, đến cuối cùng hắn giống như đang
khóc, đến cánh tay cũng run lên lợi hại.
Thấy hắn tâm trí tan rã, Chung Chí Thanh nắm lấy cơ hội, đột nhiên đem cái
rìu gác trên cổ mình hất ra, điên cuồng mà chạy về phía rừng cây tối đen phía sau.
Gió núi xẹt qua gương mặt ông
ta khiến mùi máu và mùi hỗn tạp khác xông vào mũi ông ta. Ông ta vẫn cắn răng mà chạy, trong não trống rỗng, mọi cảm giác đều tập trung vào rừng cây kia, trừ cái đó ra thì ông ta không cảm nhận được gì nữa.
Mười bước, năm bước, mắt thấy sắp tới cánh rừng kia rồi, cho dù con quái
điểu kia có đuổi tới thì chỉ sợ cũng không thể chui vào bên trong cánh
rừng um tùm, cho nên đến lúc đó, chỉ cần thoát được nam nhân người đầy
lệ khí kia thì ông ta sẽ được cứu.
Nghĩ
đến đây, Chung Chí Thanh không khỏi nhanh chân hươn, nhưng “Xoẹt” một
tiếng, một góc áo của ông ta bị xé rách. Chân ông ta còn chưa kịp chạm
đất thì sau eo đã căng thẳng, cả người bị một cỗ lực lượng thực lớn kéo
ngã về sau, hướng về phía vách núi.
Thân
thể ông ta đập thật mạnh vào vách đá, đau đớn kịch liệt khiến Chung Chí
Thanh nhịn không được kêu ra tiếng, nhưng mới được một nửa thì ông ta
đột nhiên im bặt. Bởi vì ông ta nhìn thấy một cái mỏ chim cong như móc
câu, sắc bén ngay dưới ánh trăng chiếu rọi lóe ra hàn quang.
“Tráng sĩ, không phải ngươi nói nếu ta nói thật thì ngươi sẽ tha mạng cho ta sao?”
Một câu ngắn gọn này mà ông ta phải dùng hết sức toàn thân mới nói xong,
dứt lời thì từ trên trán từng giọt mồ hôi to rơi xuống, khiến cả người
ông ta ướt sũng.
“Ta có hứa như vậy, nhưng nó thì không, nợ máu trả bằng máu, ngươi thiếu bọn họ cái gì thì cũng đến lúc hoàn lại rồi.”
Hứa Đại Niên mặt không biểu tình nói ra những lời này xong thì bỗng nhiên
ngẩng đầu, thành kính mà nhìn về phía khuất tử điểu, hai tròng mắt hắn
có lửa cháy hừng hực, lấp đầy tang thương tuyệt vọng lâu ngày. Hắn đang
cười, trong tiếng cười lộ ra thê lương vô tận, “Chính là ông ta, chính
ông ta là hung phạm cho trận lửa cháy năm xưa, các ngươi có thể báo thù
rồi.”
***
Nghe tiếng kêu thảm
thiết, tê tâm liệt phế của Chung Chí Thanh truyền đến từ bên dưới, Yến
Nương cong chân bắt chéo ngồi ở trên chạc cây cao cao không nhúc nhích,
híp mắt thưởng thức khuất tử điểu hành hình kẻ thù: Nó đem thịt hắn mổ
ra từng khối, không đụng tới vị trí trí mạng ngay mà tập trung vào trước ngực, phía sau lưng, đùi, gương mặt. Mỗi lần nó cúi đầu là phía dưới
lại truyền đến tiếng quỷ gào của Chung Chí Thanh, thê lương đến dọa
người, lãng đãng bay trong sơn cốc thật lâu không thể tiêu tan.
Đến cuối cùng Yến Nương đều có chút nhìn không được, lắc đầu chậc lưỡi nói, “Cũng đành, cũng đành, bị ông ta làm hại thảm như thế, nếu không thực
thi khổ hình này thì chút nữa ta sợ không thể thuận lợi đưa các ngươi
một đoạn đường.” Nói đến đây, trong đầu nàng hiện lên một đạo bạch
quang, lẩm bẩm, “Nếu Chung Chí Thanh là hung thủ của trận cháy kia, vậy
Nghiêm Chỉnh Dương chính là bị oan uổng. Nếu thế thì tội của Chung Chí
Thanh lại nặng hơn một bậc, rơi vào kết cục thế này cũng không oan gì.”
Qua tầm một canh giờ, động tĩnh phía dưới mới dần biến mất, Yến Nương nhìn
thi thể đã chỉ còn xương trắng kia, trong mắt lóe hàn quang, từ ngọn cây nhảy xuống, nhẹ nhàng dừng ở đằng sau khuất tử điểu, từ trong ngực lấy
ra một cây kim, ném về phía nó.
Ngân châm mang theo một sợi ánh sáng nhạt, không nghiêng không lệch mà chui vào
gáy khuất tử điểu, nó nhẹ vẫy cánh vài cái, sau đó giống như bị điểm
huyệt, vẫn duy trì tư thế dang cánh đó mà bất động, máu tươi từ mõm nó
“Tích táp” mà chảy đầy đất.
Sau khi vây
khốn khuất tử điểu, Yến Nương quay đầu lại, ánh mắt dừng trên mặt Hứa
Đại Niên, thấy hắn thực bình tĩnh thì trong lòng nàng cũng kinh ngạc.
Nàng chậm rãi đi dạo đến trước mặt hắn, vòng quanh hắn một vòng, trong
miệng nhẹ nhàng hỏi, “Khó khăn lắm mới đem nó từ thả ra từ đáy sông, sao hiện tại thấy ta vây khốn nó mà ngươi không nóng nảy hả?”
Hứa Đại Niên không nhịn được mà bật cười, “Nóng nảy? Vì sao phải nóng nảy?
Mười sáu năm qua ta chưa bao giờ thư thái như hôm nay.” Nói xong, hắn
nhìn về phía Yến Nương, hít một ngụm gió núi lạnh thấu xương thật lớn,
trên mặt là nụ cười từ đáy lòng, “Tư vị này thực kỳ diệu, mười sáu năm
qua ta không có một ngày vui sướng, không dám lơi lỏng một phút, chính
là vì một ngày này.” Đôi mắt hắn hơi nghiêng, nhìn khuất tử điểu bên
cạnh, “Ngươi xem đôi mắt nó, trầm tĩnh như đầm nước, ta nghĩ nó cũng
giống ta, như trút được gánh nặng, từ đây không còn ưu phiền.”
Yến Nương xoay người nhìn khuất tử điểu một cái, chỉ thấy con ngươi tái
nhợt của nó vẫn như cũ, tròn giống như hai miếng tiền giấy, nhưng không
biết vì sao, nàng lại nhìn được sự bình tĩnh mà Hứa Đại Niên đang nói:
ánh mắt nó thâm trầm, xa xưa, tựa như hồng thủy chảy qua cánh đồng hoang vu.
Lòng Yến Nương trầm xuống, lại nhìn
về phía Hứa Đại Niên, “Ngươi cũng biết súc sinh này đã hại nhiều tính
mệnh, cho nên hôm nay ta nhất định không thể lưu nó lại.”
Hứa Đại Niên nhìn nàng cười, “Nợ máu trả bằng máu, đạo lý này chỉ sợ không
ai hiểu rõ hơn ta. Cô nương, tính mệnh của ta và nó ngươi đều có thể cầm đi, dù sao thù này đã báo, từ đây nó cũng có thể yên giấc ngàn thu.”
Yến Nương nao nao, nàng vốn tưởng rằng Hứa Đại Niên bị áp lực lâu lắm, cho
nên sớm đã mang hận với cả thế gian, không nghĩ tới hắn sẽ rộng rãi,
thản nhiên như thế khi đối mặt với cái chết.
Đang âm thầm suy nghĩ thì nàng chợt nghe thấy Hứa Đại Niên thấp giọng thở
dài, “Trừ bỏ mấy mạng người này, còn có một người ta cũng nợ mà không
trả được. Nay ta đem việc này nói với cô nương, mong cô nương ngày sau
giúp ta thắp nén hương cho hắn, bày tỏ sự hối lỗi của ta.”