Thấy đồ ăn mình lăn
lộn nửa ngày mới làm ra được đều đổ xuống đất dính đầy đất bụi, Hữu Nhĩ
cương tại chỗ, tay hắn vẫn giơ giữa không trung, không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, lông cả người hắn dựng hết lên, hướng Tưởng Tích Tích cùng Từ Tử Minh nhảy qua, miệng hô, “Các ngươi có biết cái món này ta mất bao
nhiêu tâm huyết mới làm xong hay không? Tấn Nhi thích ăn cua nhất, nửa
tháng trước ta đã hứa sẽ làm món này cho hắn, hiện tại khó khăn lắm mới
làm ra, lại…… Lại……” Hắn chỉ vào thịt cuốn trên mặt đất, tức giận đến
mặt đỏ bừng.
Tưởng Tích Tích lại giống
như không nghe được lời tố cáo tội ác tày trời của Hữu Nhĩ, nàng chỉ mở
to đôi mắt hoảng loạn mà tìm thân ảnh người có thể khiến nàng kiên định
xuống. Lúc rốt cuộc nhìn thấy Yến Nương đang dựa nghiêng dưới dàn nho
thì bả vai nàng rốt cuộc gục xuống, hai hàng nhiệt lệ từ khóe mắt chảy
ra, run giọng nói, “Yến cô nương, Yến cô nương, đại nhân nhà ta và Tấn
Nhi đều…… Đều không thấy……”
***
Tay Yến Nương bị Tưởng Tích Tích túm đến sinh đau, nàng vừa định rụt về thì lại bị nắm chặt lần nữa, giống như chỉ có như thế thì Tích Tích mới có
thể thuận lợi nói về chuyện mới vừa phát sinh.
“Sử Kim thấy đại nhân thật lâu chưa ra thì lao vào, ai biết đã thấy Đỗ Chí
Dũng bị người ta cắt đứt cổ, đại nhân lại không thấy bóng dáng đâu. Bọn
họ tìm thật lâu mới phát hiện cửa sổ của nhà lao kia bị người ta cạy ra, bên dưới còn sót một con giày……”
“Lúc
này, tiên sinh ở thư viện cũng đuổi đến nói không thấy Tấn Nhi đâu. Mới
chỉ xoay người một chút mà đã không thấy người đâu, không có chút manh
mối hay dấu hiệu gì……”
Nói đến đây, Tưởng Tích Tích gấp đến độ khóc thành tiếng, “Yến cô nương, chúng ta tìm khắp Tân An thành cũng không tìm được bọn họ, đại nhân cùng Tấn Nhi có gặp
chuyện gì nguy hiểm không? Ngươi mau hỗ trợ tìm xem bọn họ đang ở đâu
rồi.”
Yến Nương lau nước mắt cho Tưởng
Tích Tích, “Đừng tự rối loạn trận tuyến, ngươi nói cho ta xem Trình đại
nhân đến chỗ Đỗ Chí Dũng làm cái gì?”
Tưởng Tích Tích nước mắt doanh tròng, thút tha thút thít nức nở nói, “Không
rõ ràng lắm, ta chỉ biết Đỗ Chí Dũng có việc muốn nói cho đại nhân, cho
nên đại nhân mới đi vào trong lao gặp hắn.”
Yến Nương rũ mi trầm tư, “Đại nhân đã sớm hoài nghi án cướp thuyền muối kia không phải do Lý Bỉnh Văn gây ra, hắn gặp Đỗ Chí Dũng nhất định là vì
việc này……”
Lời đén đây, Từ Tử Minh vẫn
luôn ngốc ở bên cạnh bỗng nhiên kinh hô ra tiếng, một đôi mắt gắt gao mà nhìn thẳng vào Yến Nương, trong miệng lẩm bẩm nói, “Sáng nay, đại nhân
từng nhắc tới cái gì mà quan lớn, nếu Lý Bỉnh Văn không phải hung thủ
thì điểm đáng ngờ chỉ ở trên người đó. Yến cô nương, lời này là có ý gì, có thể liên quan đến chuyện đại nhân mất tích không?”
Ánh sáng trong mắt Yến Nương chợt lóe, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía
Từ Tử Minh, gằn từng chữ một nói, “Ngươi thật sự nghe hắn nói đến quan
lớn ư?”
Từ Tử Minh mê mang gật đầu, “Vô cùng xác định.”
Tưởng Tích Tích sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Yến Nương, “Cô nương, hay là đại nhân ám chỉ chính là……”
Lời nàng bị một thân ảnh lảo đảo chạy tới đánh gãy, Chung Chí Thanh một tay đỡ khung cửa, một tay che ngực, ánh mắt xẹt qua mấy người, cuối cùng
ngừng trên người Yến Nương.
Ông ta thở
mạnh mấy hơi, bỗng nhiên tiến lên, quỳ dưới chân Yến Nương, “Cô nương,
cầu ngươi cứu nữ nhi của ta, Mẫn nhi nàng sắp sinh, sắp không được rồi.”
***
Bụng Chung Mẫn thực chói mắt, giống một quả cầu thịt trong suốt, cách một
tầng da thịt bị căng đến hơi mỏng, mơ hồ có thể thấy bóng dáng u ám ở
bên trong.
Nhìn đến dáng vẻ này của nàng
ta, Yến Nương hướng phía sau tà tứ liếc mắt một cái, “Các ngươi đều đi
ra ngoài, một mình ta ở lại là được rồi.”
Chung Chí Thanh do dự một chút, nhưng vẫn trầm mặc gật gật đầu, mang theo nha hoàn cùng bà mụ rời đi khỏi phòng Chung Mẫn.
Thấy trong phòng chỉ còn lại mình và Chung Mẫn, Yến Nương liền giống như
không có việc gì mà ngồi xuống mép giường, duỗi tay nhẹ vuốt một cái lên cái bụng của nàng kia.
Ngón tay nàng
thực lạnh, chọc vào khiến Chung Mẫn đang nửa hôn mê đột nhiên thanh
tỉnh. Nàng ta mở to mắt, lại thấy “tình địch” đang ngồi bên cạnh giường, dùng một đôi mắt phượng mà nghiêng người nhìn mình.
Chung Mẫn hút một hơi, cánh tay sưng vù vô lực mà hướng Yến Nương vung vẩy,
trong miệng thở dốc nói, “Tiện nhân, ngươi…… Ngươi tới nơi này làm cái
gì? Ngươi cút, mau cút……”
Yến Nương không bực không cáu nói, “Cha ngươi mời ta tới cứu ngươi, nhưng xem tình cảnh hiện tại thì có vẻ như tiểu thư khinh thường ta giúp đỡ. Thôi được, ta
cũng không muốn phí công phu, vậy ta cáo từ, đỡ chọc tiểu thư phiền
lòng.”
Nàng lập tức nhấc chân đi ra
ngoài, tay vừa mới sờ đến nắm cửa thì lại nghe phía sau truyền đến một
giọng nói nhẹ, “Yến cô nương, đừng đi, thỉnh ngươi cứu ta, cứu ta……”
Yến Nương quay người, giả vờ kinh ngạc nói, “Yến cô nương hả? Ngươi mới vừa rồi không phải gọi ta như thế, ngươi hình như là gọi ta……”
Còn chưa nói xong thì Chung Mẫn đã cắn môi phun ra từ kẽ răng mấy chữ, “Cô
nương đại nhân đại lượng nhất định sẽ không so đo với ta, mới vừa rồi là Chung Mẫn nói lỡ, còn thỉnh cô nương tha thứ.”
Yến Nương híp mắt cười, “Cô nương sợ là hiểu lầm rồi, Yến Nương chỉ là một
nữ tử bình thường, trong bụng không có biển lớn, cô nương nếu đã biết
mình lỡ lời thì không nên mất bò mới lo làm chuồng, nếu để tâm tình của
ta không tốt thì khó nói……”
Lời nàng lại
bị Chung Mẫn đánh gãy, “Yến cô nương, ta là tiện nhân, thỉnh ngươi giơ
cao đánh khẽ, tha thứ…… Tha thứ cho Chung Mẫn một lần.”
Lúc Chung Mẫn nói những lời này thì một bàn tay liều mạng moi rách góc áo,
gân xanh trên trán nổi lên, giống như nàng ta phải sử dụng hết sức cả
người.
Những biểu hiện này của nàng ta
Yến Nương đương nhiên cũng chú ý tới. Nàng nghiền ngẫm mà nhìn chằm chằm Chung Mẫn trong chốc lát, trong khoảnh khắc, nàng cười tủm tỉm mà nói,
“Còn chưa đủ, ta muốn ngươi quỳ xuống dập đầu, kêu ta một tiếng cô nãi
nãi.”
Chung Mẫn sửng sốt, nước mắt khuất
nhục chợt nhỏ theo khóe mắt xuống, nhưng hiện tại mệnh nàng ta đang ở
sớm tối, mà chìa khóa đang nằm trong tay Yến Nương, khiến nàng ta không
thể không cúi đầu.
Vì thế, nàng ta gắt
gao cắn môi, dùng tay chống giường hơi hơi đứng dậy, một chân dò trên
đất, thở dốc một lúc mới chậm rãi đem một chân khác đặt xuống ….
Nhưng cái bụng xem như nhẹ kia lại rất nặng, hai chân nàng ta vừa mới chạm
đất thì trọng tâm một nghiêng, cả người nàng ta té về phía trước, nếu
không phải hai tay chống xuống sàn nhà thì chỉ sợ cả cái bụng kia sẽ đè
trên đất, lập tức sẽ vỡ ra.
Thấy Chung
Mẫn chống hai tay hai chân quỳ trên mặt đất, không động đậy được, Yến
Nương lại không hề thương hại, nàng nhướng mày cười, “Ta đứng cũng mệt,
cô nương mau chút, đừng để ta chờ lâu.”
Chung Mẫn run run một lúc lâu, rốt cuộc mới “Vâng” một tiếng, giống như con
chó mà bò về phía Yến Nương. Mỗi bước bò đi, chỗ bụng lại truyền đến một cơn đau tê tâm liệt phế, bụng tuy treo giữa không trung nhưng vẫn đong
đưa hai bên không ngừng, hình như có vật gì đó giãy dụa muốn ra.
Thấy tình cảnh như vậy, Chung Mẫn không dám trì hoãn, vội dùng hết sức bò
đến bên chân Yến Nương, hướng nàng “Thịch thịch thịch” dập đầu ba cái,
“Yến cô nương, thỉnh ngài cứu ta một mạng.”