Gió lạnh nổi lên
bốn phía, đuổi đi cái nóng giữa trưa, đám bối phu dựa nghiêng trên lan
can của kênh đào, uống trà, ngủ gật, thản nhiên tự đắc, cực kỳ thoải
mái.
Thấy Trình Mục Du cùng Từ Tử Minh từ nơi xa đi tới, bọn họ liền vội vàng muốn đứng dậy hành lễ, Trình Mục Du vội cười hướng bọn họ phất tay, ý bảo bọn họ ngồi xuống, mở miệng nói,
“Các vị vất vả nhiều như vậy, cứ nghỉ mấy ngày, lần này thuyền muối cập
bờ có sai sót, nhưng về cơ bản vẫn coi như thuận lợi, đã làm phiền các
vị rồi.” Nói xong, hắn quay đầu lại nhìn Từ Tử Minh liếc mắt một cái,
nhẹ giọng phân phó nói, “Lát nữa đem đám nước canh giải nhiệt nấu tối
qua để bọn họ giải khát. Đã nhiều ngày nay bọn họ ra mồ hôi quá nhiều,
uống một chút vào cũng giúp khôi phục thể lực.”
Từ Tử Minh liên tiếp gật đầu, lại hướng mấy nha dịch đang đẩy xe ba gác
đằng sau ra hiệu, rồi la lớn, “Đại nhân ra lệnh phát nước canh.” Thấy
mấy nha dịch kia đem hai cái nồi to từ trên xe xuống, hắn mới bước nhanh về phía bến tàu đuổi theo Trình Mục Du, vừa chạy vừa hướng đám bối phu
kia đáp lại lời cảm ơn của bọn họ.
Trình
Mục Du ngóng nhìn mặt sông bình tĩnh, hiện tại thuyền muối đã rời khỏi
bến, kênh đào lại khôi phục bình tĩnh như trước, chỉ ngẫu nhiên có một
cái thuyền đánh cá, không gi, không hề ồn ào náo động như mấy ngày
trước. Hai bên bờ sông lại có cửa hàng mở cửa lại, xa xa nhìn lại, chỉ
thấy dòng người chen chúc xô đẩy, náo nhiệt phi thường.
Hắn nhíu mày lại, giữa mày nổi lên một tầng sầu muộn nhàn nhạt, trong miệng cũng khe khẽ thở dài. Từ Tử Minh thấy bộ dáng hắn như vậy thì rất là
khó hiểu, vì thế nhẹ giọng hỏi, “Đại nhân, sự tình cũng coi như trôi
chảy, sao ngài lại vẫn than thở thế?”
Trình Mục Du quay đầu lại nhìn hắn, “Đỗ Chí Dũng kia vẫn không có động tĩnh gì sao?”
Từ Tử Minh lắc đầu, “Một ngày này hắn cơ bản không ăn cơm, chỉ ở trong lao ngồi, cũng không biết đang nghĩ gì.”
Trình Mục Du khẽ vuốt cằm, “Lại qua mấy canh giờ nữa thì hắn sẽ bị áp giải đến Biện Lương.”
“Đại nhân vì hắn mà phiền lòng sao? Nhưng thuộc hạ không hiểu, vì sao đại
nhân lại nghĩ Đỗ Chí Dũng kia đang nói dối, lại vì sao nhận định Lý Bỉnh Văn không phải hung thủ phía sau màn? Rốt cuộc nhân chứng vật chứng đều đầy đủ mà……”
Trình Mục Du nhìn nước
sông, chậm rãi lắc đầu, “Ta cũng không rõ vì cái gì, khả năng chỉ là do
trực giác,” nói đến đây hắn cười khổ một tiếng, “Tử Minh, thân là huyện
lệnh, lại dựa vào trực giác để phán đoán vụ án, ngươi có cảm thấy ta
hành động quá mức theo cảm tính không?”
Từ Tử Minh liên tục xua tay, “Ta đi theo đại nhân đã được một thời gian,
chỉ biết đại nhân thần cơ diệu đoạn, chưa từng thấy ngai oan uổng người
tốt nào. Trong miệng ngài nói là dựa vào trực giác phá án nhưng kỳ thật
không phải thế. Trong lòng ngài hẳn đã mơ hồ ý thức được điều gì, chỉ là vì nguyên nhân nào đó mà chưa hoàn toàn đem tiền căn hậu quả nối lại
với nhau được, cũng không có chứng cứ xác thật cho nên mới không thể
phán đoán.”
Lời này vừa nói ra, Trình Mục Du cả người liền cứng đờ, chợt hỏi, “Ý ngươi là ta đã nghĩ đến hung thủ là ai nhưng vì thiếu chứng cứ, hoặc xuất phát từ nguyên nhân khác nên
trong lòng chưa muốn thừa nhận sao?”
Từ
Tử Minh gãi gãi đầu, lắp bắp nói, “Thuộc hạ…… Thuộc hạ chính là nghĩ như thế. Thuộc hạ không biết chữ, cũng không biết xử án, đại nhân, ngài……
Ngài ngàn vạn chớ có chú ý.”
Nói xong hắn giương mắt nhìn Trình Mục Du một cái, lại thấy người kia ngơ ngác mà
nhìn mặt nước, vẫn không nhúc nhích, như là bị đóng đinh lại.
Trong lòng Từ Tử Minh cân nhắc: Chẳng lẽ mình nói bậy khiến ngài ấy tức?
Nhưng nghĩ lại thì Trình Mục Du luôn làm người rộng rãi, tuyệt không vì
những lời này mà tức giận, vì thế hắn thử thăm dò hướng về phía trước
bước một bước, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Đại nhân……”
Thanh âm của hắn khiến Trình Mục Du cả kinh run lên, nhất thời mồ hôi lạnh
chạy dọc sống lưng. Hắn nhìn Từ Tử Minh, ánh mắt lại xuyên qua hắn mà
dừng lại chỗ nào đó, trong miệng lẩm bẩm, “Đúng vậy, trừ bỏ ta cùng phụ
thân, cũng chỉ có Lý Bỉnh Văn cùng ông ta là có liên lụy ở trong đó, nếu Lý Bỉnh Văn không phải hung thủ thì chỉ còn ông ta đáng ngờ. Yến cô
nương đã nói, kẻ muốn nhanh chóng định tội cho Lý Bỉnh Văn thì chính là
kẻ có hiềm nghi lớn nhất, như vậy xem ra……”
Nói đến đây, trên mặt hắn nổi lên một tia u sầu, nhẹ nhàng lắc đầu, lại nói tiếp, “Nhưng ông ta là quan lớn triều đình, làm sao có thể cấu kết với
giặc cướp làm ra chuyện này, chẳng lẽ ông ta đã bị tiền tài che mắt rồi
sao?”
Từ Tử Minh ở bên cạnh nghe không
hiểu gì, trong đầu nghĩ một lúc mới nhìn quanh, nhẹ giọng hỏi, “Đại
nhân, ngài rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?”
Trình Mục Du liếc hắn một cái, vừa muốn nói với hắn thì chợt nghe thấy phía
sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, quay đầu lại thì thấy một nha
dịch từ xa chạy tới, vừa chạy vừa kêu: “Đại nhân, Đỗ Chí Dũng muốn gặp
ngài, gặp một mình ngài thôi……”
***
Cửa lao đóng lại, Trình Mục Du nhìn gương mặt mới một đêm đã già nua xuống thì nhẹ giọng hỏi, “Ngươi muốn gặp ta?”
Đỗ Chí Dũng ngẩng cái đầu hỗn độn tóc tai, một đôi mắt đục ngầu nhìn ra
bên ngoài cánh cửa, “Lời này ta chỉ nói với một mình ngài, những người
khác ta không nói với ai hết.”
Trình Mục Du hiểu ý hắn, vì thế quay đầu nói với Sử huynh đệ đứng bên ngoài, “Các ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Sử Phi ôm quyền, “Đại nhân, thuộc hạ không yên tâm……”
“Tay chân hắn đều bị xích rồi, sẽ không làm được gì,” hắn vừa đi đến bên
cạnh Sử Phi, rút bội kiếm của hắn ra cầm trong tay nói, “Thế này các
ngươi có thể yên tâm rồi chứ? Nơi này cách bên ngoài có vài bước, nếu
thực sự có chuyện gì, các ngươi quay lại vẫn kịp.”
Sử Phi Sử Kim lại nhìn Đỗ Chí Dũng liếc mắt một cái, thấy tay chân hắn bị
xích lại gắt gao, lúc này mới yên tâm sóng vai đi ra ngoài.
Thấy hai người kia đi ra ngoài, Trình Mục Du lại quay trở lại nhà lao, chậm
rãi đến bên người Đỗ Chí Dũng, ngưng thần nhìn hắn, “Được rồi, hiện tại
nơi này chỉ có ta và ngươi, ngươi cũng không cần sợ, chỉ cần nói hết
những gì ngươi biết ra thì Tân An phủ sẽ tự vì ngươi làm chủ.”
Đỗ Chí Dũng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Trình Mục Du, mặt hắn nửa chìm
trong tối, nửa ở ngoài sáng, thoạt nhìn có vài phần cổ quái, “Đại nhân,
ngươi kỳ thật đã đoán được đúng hay không? Nếu không sẽ không ở dưới
tình huống không có chứng cứ mà đến tìm ta.”
“Ta đoán được cùng ngươi chính miệng nói ra là hai việc khác nhau, Đỗ Chí Dũng, ngươi rất hiểu điều này.”
Đỗ Chí Dũng “Hô hô” cười hai tiếng, “Đại nhân, nơi này tuy rằng không có người, nhưng khó giữ được tai vách mạch rừng.”
Trình Mục Du hiểu ý, vì thế đi gần đến chỗ hắn hơn một chút, chậm rãi cúi đầu xuống, lỗ tai cơ hồ dán bên tai Đỗ Chí Dũng, “Nếu ta đã hứa hẹn thì sẽ
không để người thứ ba biết.”
Đáp lại hắn
lại là một tràng cười quái dị, trong lòng Trình Mục Du căng thẳng, đầu
bỗng nhiên cảm thấy trầm xuống, hắn nhìn thấy vạt áo Đỗ Chí Dũng mở
rộng, có một làn khói nhẹ uốn lượn bay ra, hướng về phía hắn mà bay đến.