Nhìn con thuyền bên
dưới từ từ rời xa bờ, Tưởng Tích Tích cùng Từ Tử Minh đều không nghĩ
được gì: Hiện tại có gió nhưng thuyền này đã thả neo, sao có thể trôi xa bờ được chứ?
Nhưng bọn họ còn chưa kịp
suy nghĩ cẩn thận thì đã nghe được trên thân thuyền vang lên tiếng
“Thùng thùng”, ngay sau đó, mấy hắc ảnh từ mép thuyền trồi lên, đem hai
người vây quanh ở giữa.
Chuyện đến lúc
này thì Tưởng Tích Tích cùng Từ Tử Minh rốt cuộc đã đoán ra chân tướng
rõ ràng: Hóa ra có người cố ý phóng hỏa, mục đích là nhân lúc hỗn loạn
mà cướp thuyền muối.
Cho nên vừa rồi bọn
họ mới ngửi thấy một cỗ mùi dầu nồng đạm, cho nên ngọn lửa kia mới mãnh
liệt như thế, hóa ra đây hết thảy đều là âm mưu.
Nghĩ đến đây, Tưởng Tích Tích không khỏi giận giữ trong lòng, những kẻ này
vì tiền tài mà hại mạng người, làm ra loại hành vi này, thực sự khiến
nàng hận đến ngứa răng. Vì thế nàng gầm lên một tiếng, cùng Từ Tử Minh
vọt qua đám người đó, bội kiếm như bạch xà, nhè nhẹ phá gió, trong nháy
mắt đã đâm trúng kẻ cầm đầu.
Ai ngờ đang
đánh đến hứng phấn thì bên tai nàng lại nghe vài tiếng ầm ầm, lại có mấy chiếc thuyền bị chém đứt neo, thừa dịp gió thổi mà chậm rãi rời khỏi
bến tàu, trôi ra xa nửa dặm, buồm cũng từ từ dâng lên làm tăng tốc độ di chuyển của thuyền.
Tưởng Tích Tích kêu
một tiếng “Không tốt”, cùng Từ Tử Minh đem mấy kẻ còn lại chém ngã,
không màng tất cả mà nhằm hướng mấy con thuyền kia chạy đến, lại hướng
trên bờ la hét, “Có kẻ đánh cắp thuyền, mau cứu thuyền.”
Tiếng của nàng bị tiếng nước, tiếng gỗ cháy và tiếng kêu cứu át đi, mà kể cả
binh lính trên bờ có thể nghe được tiếng nàng thì cũng chỉ có thể lo
lắng suông, bởi vì hai con thuyền cháy kia đã ngăn cản bọn họ di chuyển, cũng không cách nào tới gần đám thuyền.
Mắt thấy từng con thuyền muối liên tiếp bị cặt đứt neo, từ bến tàu trôi ra
xa, những binh sĩ trên bờ gấp gáp, dưới sự chỉ huy của Chỉ Huy Sứ Lý
Bỉnh Văn, bọn họ sôi nổi bắn tên lên đám hắc y nhân trên thuyền, bắn rơi không ít, nhưng đám ở dưới nước lại vẫn lông tóc vô thương, thuyền
nương gió đông mà nhanh chóng chạy đến giữa sông.
Tưởng Tích Tích cùng Từ Tử Minh miễn cưỡng tránh thoát mưa tên, hai người kề
sát ở boong tàu, mặt đối mặt, không ai dám bò dậy, cho dù trong lòng
đang nôn nóng đến như bị đốt, lại lo âu vạn phần thì cũng bó tay không
biết làm gì, thậm chí động cũng không thể động.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, phía sau bỗng nhiên “Rầm” một tiếng, một
con sóng lớn nhấc cao, nước sông từ trên ào ào dội xuống, khiến quần áo
hai người ướt đẫm.
Còn chưa kịp quay đầu
lại, Tưởng Tích Tích liền cảm giác được phía trên xẹt qua một bóng dáng
thật lớn, che cả ánh trăng, hướng đám cháy kia mà đến, hai cánh to hơn
cánh buồm của nó lập tức dập hơn nửa đám cháy.
“Đó là…… Là cái gì?” Từ Tử Minh run giọng mà nói, hắn trừng mắt thật lớn,
nhìn con quái điểu kia không ngừng đập cánh, trong chốc lát đã đem ngọn
lửa cháy hừng hực dập tắt. Rồi sau đó, nó phát ra một tiếng thê lương
bén nhọn, lại lần nữa bay lên, hướng đàm thuyền đang trôi theo dòng mà
đến, thân thể lướt qua sóng nước, đem cột buồn đều đánh gãy.
“Nó là khuất tử điểu.” Tưởng Tích Tích run rẩy nói ra những lời này. Hôm
trước nàng từng có một trận ác đấu với con quỷ điểu kia, cũng thiếu chút nữa bởi vậy mà táng mạng trong dòng sông này. Lúc đó nàng đã nghĩ một
con chim non mới ra đời đã hung tàn như thế, vậy chim mẹ còn hung tàn
đến thế nào? Hôm nay vừa thấy mới biết sức tưởng tượng của mình đúng là
nghèo nàn, khuất tử điểu chân chính giống như không hề liên quan gì đến
hai chữ hiện thực, mà giống con quái vật trong sách, hoặc trong mơ của
nàng.
Còn đang miên man suy nghĩ thì
trước mắt lại nổi lên một con sóng lớn, thân thể khổng lồ của khuất tử
điểu lại lần nữa lẻn vào trong nước, mặt sông cũng theo đó mà lay động
kịch liệt.
Tưởng Tích Tích cùng Từ Tử
Minh bị dư chấn ép lăn đến mép thuyền, hai người dùng toàn lực bám lấy
lan can mới không bị rơi xuống nước.
Lúc
đang kinh hồn chưa định thì Từ Tử Minh chậm rãi nói bên tai nàng, “Tưởng cô nương, con quái vật này vì sao muốn dập lửa? Lại vì sao muốn ngăn
cản kẻ cắp trộm thuyền muối?”
Trong lòng Tưởng Tích Tích nảy lên, “Ta cũng không biết, có lẽ, nó ngửi được mùi của kẻ thù?”
Từ Tử Minh khó hiểu, “Kẻ thù? Nếu nó thật sự do oan hồn trong sông biến
thành, thì kẻ thù của nó không phải Nghiêm Chỉnh Dương kia sao?”
Đúng lúc này trên boong có một kẻ chợt động, hắn bò dậy chạy đến chỗ đầu
thuyền. Tưởng Tích Tích không cho hắn bất kỳ cơ hội nào để chạy thoát,
nàng lưu loát bò dậy, dùng sức vung bội kiếm ném về phía trước, chính
xác mà đâm vào bụng chân của kẻ kia. Người nọ đau đến kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống trên boong thuyền.
Tưởng Tích Tích đi đến chỗ hắn, trong miệng oán hận nói, “Còn dám giả chết, xem ta thu thập ngươi thế nào.”
“Cô nương nhẹ tay, để hắn sống,” giọng của Lý Bỉnh Văn truyền đến từ trên
bờ, “Tạm thời giữ hắn lại, đợi lát nữa chúng ta sẽ thẩm vấn.”
***
Bơi tầm một canh giờ, mũi chân Đỗ Nhữ rốt cuộc đã có thể chạm đến bờ, trong lòng hắn mừng thầm, liều mạng khua tay tiến vào bờ. Được vài bước hắn
lại bỗng nhiên quay đầu lại, cảnh giác mà nhìn nước sông ánh bạc phía
sau, tựa hồ sợ hãi thứ gì đó đi theo mình.
Hắn lo lắng không phải dư thừa, bởi vì con quái vật hủy diệt những cánh
buồm kia vẫn chưa rời đi, lúc Đỗ Nhữ và thủ hạ của hắn bỏ thuyền chạy
trốn, nó lại xuất hiện. Từ trong đáy sông đen không nhìn thấy gì, đột
nhiên nó vụt lên, đem các huynh đệ đang bơi trên mặt nước đều kéo xuống
đáy nước. Đỗ Nhữ thậm chí cũng không kịp phản ứng, liền trơ mắt nhìn các huynh đệ ở liên tiếp biến mất trước mắt mình.
Hai canh giờ trước, hắn cơ hồ cho rằng kết hoạch của mình đã thành công,
thuyền muối tiếp tiếp từ bến tàu trôi đi, dưới sự khống chế của các
huynh đệ, chúng đã chạy đến giữa con sông.
Dựa theo kế hoạch, bọn họ sẽ phân công nhau sử hướng những con đường thủy
khác nhau, tìm nơi hẻo lánh đem muối dỡ xuống rồi đưa lên xe, lại đi
đường bộ đến biên cảnh Đại Liêu. Đến lúc đó, sẽ có quan viên của Liêu
Quốc tiếp đãi bọn họ, sau đó sẽ là núi vàng núi bạc tiêu cả đời không
hết.
Nhưng hiện tại, kế hoạch của hắn đã
hoàn toàn tan thành mây khói, mộng tưởng làm một lần ăn cả đời cũng đã
vỗ cánh bay. Nhưng hắn không rõ, vì sao kẻ phá hoại kế hoạch của hắn
không phải quan phủ, không phải binh lính mà lại là —— một con chim.
Nghĩ đến đây, Đỗ Nhữ rùng mình: Đó thật sự là một con chim sao? Hai cánh của nó dài hơn mười trượng, hai tròng mắt trắng như ánh trăng trên mặt
sông, lộ ra hàn khí dày đặc.
Đáng sợ nhất chính là, nó vừa thấy bọn họ liền giống như phát điên, hận không thể
dùng cái mõm sắc nhọn chọc thủng mỗi một thân thể.