Trước mắt là một mảnh hắc ám, nước sông tanh hôi nháy mắt liền ùa vào trong miệng mũi của
Tưởng Tích Tích, nàng nhanh chóng nín thở, hai chân vừa giẫm, hai tay
dùng sức quạt, đem cả người mình hướng mặt nước mà bơi.
Nhưng nàng còn chưa kịp thở dốc thì đỉnh đầu lại xẹt qua một luồng gió tanh,
ngay sau đó, một tiếng quái kêu chui thẳng vào tai nàng, giống như muốn
chọc rách màng nhĩ.
Tưởng Tích Tích ngẩng đầu, nhìn thấy con quái điểu kia đang từ giữa không trung lao xuống,
cái mõm sắc bén đang nhắm ngay vào đầu nàng, hai tròng mắt trắng dã phản chiếu khuôn mặt hoảng hốt bất lực của nàng. Nàng chỉ đành phải hít một
ngụm, lại lần nữa chui vào trong nước sông để tranh nó tập kích. Cũng
may nàng bơi không tồi, ở trong nước cũng khá linh hoạt, tứ chi quạt
nước sông, mặc kệ bờ ở chỗ nào, chỉ nhanh chóng bơi về phía trước.
Nhưng nàng còn chưa bơi được mấy trượng thì chợt nghe sau lưng “Đông” một
tiếng, con quái điểu kia thế nhưng cũng chui đầu vào trong nước,hai cánh quặp về phía sau, giống như một con thoi thật lớn, nhanh chóng lao về
phía Tưởng Tích Tích.
Tưởng Tích Tích
nhìn đoàn hắc ảnh kia nhanh chóng phóng đến chỗ mình thì trong lòng lạnh lẽo. Nàng vốn tưởng ở dưới nước sẽ tránh được một kiếp, không nghĩ con
chim kia vừa vào trong nước thì lại càng tự nhiên hơn, thân mình linh
hoạt hơn cả cá, mà nàng làm sao là đối thủ của nó.
Nghĩ đến đây, nàng càng ra sức mà bơi, tay chân liều mạng mà quạt nước, đem
toàn bộ lực chú ý tập trung về phía trước, không dám nhìn về sau nữa.
Nàng sợ mình vừa nhìn sẽ đối mặt với một cái mõm cong như móc câu mang
theo mùi vị giết chóc lập tức có thể đâm thủng phổi và tim nàng.
Nhưng mặc dù không nhìn, Tưởng Tích Tích cũng biết con quái điểu kia cách
mình càng ngày càng gần, bởi vì nàng có thể cảm giác được một cỗ lực đẩy thật lớn truyền đến phía sau lưng, nó còn mang theo hàn ý thấu xương.
“Hô” một tiếng, vằn nước phía sau bị một thứ đồ vật cứng rắn bổ ra, trong
lòng Tưởng Tích Tích cả kinh, rút chủy thủ từ bên hông ra, cũng không
quay đầu mà chọc về phía sau. Có trúng hay không nàng không biết, chỉ
thấy cỗ áp lực dời non lấp biển phía sau đột nhiên biến mất, đáy nước
lại khôi phục bình tĩnh, chỉ có mấy câu thủy thảo đang theo làn nước lay động.
Trong lòng Tưởng Tích Tích hơi
hoãn lại, hai chân nhẹ nhàng bơi đứng, muốn nổi lên mặt nước xem mình
đang ở phương nào. Đầu vừa dò ra khỏi mặt nước thì nàng mới phát hiện
mình đã bơi rất xa bến tàu. Trên bến tàu nơi xa, đèn đuốc sáng trưng, vô số bóng dáng bị ánh đèn chiếu rọi lúc sáng lúc tối, lập lòe, giống như
không có thật.
Quần áo trên người nàng
ướt đẫm dán lên người, nặng như một cái áo khoác. Nước sông mùa thu đã
lạnh lẽo, hơn nữa vừa trải qua một hồi vận động kịch liệt khiến sức lực
cả người nàng đã sớm cạn. Hiện tại nàng chỉ thấy tứ chi mềm nhũn, mí mắt díu lại, tùy thời có thể khép lại.
“Không thể ngủ, không thể ngủ, nếu ngươi ngủ thì rốt cuộc sẽ không thoát được, huống chi còn không biết con quái điểu kia đã đi chưa. Vạn nhất bị nó
đánh lén thì mệnh này phải táng dưới con sông này rồi.” Nàng cảnh cáo
chính mình, sau đó nhìn bốn xung quanh để tìm kiếm, hy vọng có thể tìm
được một đoạn gỗ, hay một mảnh ghế dựa cũng được, chỉ cần có thể giúp
nàng chống đỡ chút là được.
Nhưng nàng
tìm mãi vẫn không phát hiện ra cái gì. Mặt sông mênh mông vô bờ, dõi mắt khắp nơi đều chỉ thấy nước sông mênh mông, căn bản không có thứ gì để
bám lấy.
Thân mình nàng tựa hồ nặng hơn
nhiều, tốc độ bơi đứng của hai chân cũng chậm hơn, Tưởng Tích Tích biết
sức lực của mình sắp hao hết, nếu cứ thế này thì sẽ biến thành một khối
xác chết trong dòng sông mênh mang này.
Nàng há mồm to thở hổn hển, hoảng loạn mà tìm trên mặt nước, ánh mắt xẹt qua chỗ sâu trong nước, mơ hồ nhìn thấy một điểm đen. Lúc đầu nàng còn
không để ý, nhưng điểm đen kia càng ngày càng lớn, khiến nàng không thể
không chú ý đến nó.
Trong khoảnh khắc,
nàng rốt cuộc phát hiện đó là một con thuyền đánh cá hẹp dài. Trái tim
Tưởng Tích Tích đột nhiên run lên, vội khua hai tay, khàn giọng mà hô
lên với người phía trước, “Cứu người, mau cứu người.”
May mắn là người chèo thuyền nghe được tiếng nàng kêu cứu, liền đổi hướng bơi về chỗ nàng.
***
Tưởng Tích Tích bắt lấy mái chèo, bò lên thuyền, thậm chí còn không kịp nói
lời cảm ơn thì đã dang tay nằm hình chữ đại ở khoang thuyền, liều mạng
mà hít thở không khí ẩm ướt.
Một lát sau, trên đỉnh đầu nàng dò ra một khuôn mặt hàm hậu, một nam tử trung niên
tầm 40 tuổi đưa một túi nước đến, “Cô nương, khát nước không? Ngươi uống chút nước trước, ở đây ta còn dưa lại chút lương khô, lát nữa ngươi
nghỉ ngơi xong thì ăn chút lót dạ, ta sẽ đem ngươi lên bờ.” Thấy Tưởng
Tích Tích tiếp nhận túi nước, uống từng ngụm thì hắn đi đến đuôi thuyền, từ trong một cái rương gỗ cũ nát lấy ra một bao giấy dầu, đem nó để bên người Tưởng Tích Tích, trong miệng thì nói, “Ngươi đừng ghét bỏ, bánh
bao này đã sớm lạnh, nhưng ít nhiều còn ăn được, ngươi cả người ướt đẫm, không ăn chút gì sợ sẽ bị cảm lạnh.”
Tưởng Tích Tích ngồi dậy, cảm kích nhìn nam nhân một cái, nói cảm tạ sau đó
không hề khách khí cầm màn thầu lên gặm nhưng một ngụm này nàng cắn quá
lớn, nghẹn ở cổ, không thể đi xuống cũng không thể phun ra. Nàng đấm
ngực dậm chân, mới nhớ đến túi nước, cuối cùng uống nước vào mới nuốt
trôi khối màn thầu lớn.
Nam nhân bị bộ dáng của nàng chọc cười, “Cô nương, ngươi chậm chút, không cần vội, đừng nghẹn hỏng rồi.”
Tưởng Tích Tích ngượng ngùng hướng hắn cười cười, “Đại ca, may có ngươi, nếu không thì chắc ta đã chết dưới sông này rồi.”
Nam nhân thấy nàng bị đông lạnh đến mức sắc mặt trắng xanh, môi trắng bệch
thì vội lấy từ đôi thuyền ra một đống chăn đệm nói, “Mau, ngươi trước
phủ thêm chăn, hiện tại trời đã lạnh, không thể nào so được với một
tháng trước.”
Tưởng Tích Tích phất tay,
“Không thành vấn đề, đây là chăn của ngươi, nếu để ướt thì buổi tối
ngươi ngủ bằng cái gì, ngàn vạn không được.”
“Ta da dày thịt béo, mặc thế này ngủ một đêm cũng được, sáng mai trời nắng
ta phơi lên là xong.” Nam nhân vừa nói vừa đi qau, đem cái chăn phủ lên
người nàng, lúc này mới ngồi lại, “Được rồi, như thế sẽ không còn lạnh
nữa.”
Tưởng Tích Tích vuốt ve tấm chăn
mềm mại kia, cái mũi chua xót, đột nhiên rơi lệ. Thấy thế, nam nhân lắp
bắp kinh hãi, luống cuống tay chân cầm một khối khăn tay rách nát đưa
lên, ngoài miệng chỉ an ủi nàng đừng khóc, có gì thì cứ nói ra.
Tưởng Tích Tích gật đầu, “Ta không có việc gì, chỉ là ta đột nhiên nhớ tới
trước kia có lần ta nghịch quá, rơi vào trong sông, cha ta cũng dùng cả
chăn đệm quấn ta như thế này.”