Hai người đang nói
thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, Chung Chí
Thanh nhàn nhạt hỏi một câu, “Nửa đêm canh ba, chuyện gì gấp như thế,
không sợ kinh sợ đến tiểu thư sao?”
“Lão gia, là…… Là Hoàn Thúy……”
Chung Chí Thanh chớp mắt, “Hoàn Thúy? Chẳng lẽ thương thế của nàng ta nghiêm trọng sao?”
“Không phải…… Lang trung nói thương thế không nghiêm tọng, nhưng Hoàn Thúy nàng…… Nàng có thai……”
***
Hoàn Thúy quỳ gối ngoài cửa phòng, mặt trắng đến như tờ giấy, mồ hôi lạnh
ròng ròng rơi xuống khiến mặt đất bị nhuộm thành màu đen. Nàng ta mấp
máy đôi môi không có huyết sắc, “Lão gia, tiểu thư, nhất định là lang
trung kia y thuật không tinh thông, chẩn bệnh sai rồi, nô tỳ thật sự
không có…… Không có làm ra chuyện xấu hổ mất mặt gì…….” Nói đến đây nàng ta bò về phía trước vài bước, bắt lấy gấu áo của Chung Mẫn, “Tiểu thư,
ngài tin nô tỳ có phải không? Hoàn Thúy vẫn đi theo bên người ngài, chưa từng rời đi, buổi tối cũng canh giữ trong phòng ngài, nô tỳ đã làm gì
thì ngài là người rõ nhất, có phải hay không?”
Chung Mẫn chán ghét mà liếc mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó giật gấu áo
trong tay nàng ta ra, trốn đến phía sau Chung Chí Thanh, lạnh lùng nói,
“Cha, nữ nhi thật sự không biết nàng ta đã làm gì, nhưng việc đã đến
nước này thì cha vẫn mau đuổi nàng ta đi, đỡ để người khác chê cười
Chung gia chúng ta.”
Chung Chí Thanh nhìn chằm chằm bụng Hoàn Thúy, nhìn thấy bụng nàng ta rõ ràng là bộ dáng có
thai năm sáu tháng, nếu không phải quần áo rộng thùng thình thì hẳn đã
sớm bị người ta nhìn ra.
Trong lòng ông
ta đã sớm chán ghét đến cực điểm, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ trấn định,
hắng giọng nói, “Sự tình đã rõ ràng, Hoàn Thúy, ta sẽ thành toàn cho
ngươi, để ngươi và cha đứa trẻ được đoàn tụ,” nói xong ông ta hất ống
tay áo, “Ngươi đi đi, không phải Chung gia không niệm tình chủ tớ, mà
thật sự là ngươi đã làm ra việc không thể tha thứu, không ở bên cạnh
tiểu thư.”
Nghe ông ta nói như vậy Hoàn
Thúy lập tức xụi lơ trên mặt đất, “Lão gia, nô tỳ…… Nô tỳ từ nhỏ đã lớn
lên ở Chung gia, bây giờ ngài đuổi nô tỳ ra khỏi cửa, thì nô tỳ biết đi
đâu?”
Chung Mẫn từ phía sau Chung Chí
Thanh ló đầu ra, trong mũi hừ một tiếng, “Muốn đi đâu thì đi, chỉ cần
đừng xuất hiện trước mắt ta là được. Tên tình lang của ngươi hẳn đang
ngóng trông ngươi, hiện tại ngươi ra ngoài vừa lúc hợp ý hắn, chúng ta
coi như thành toàn một đoạn nhân duyên.”
Hoàn Thúy trừng mắt thật lớn, môi run rẩy vài cái, rốt cuộc nói ra câu lớn
gan nhất đời này, “Tiểu thư, sao ngài có thể nhẫn tâm như thế, Hoàn Thúy theo ngài nhiều năm như thế, cùng ngài lớn lên, vậy mà ngài cũng không
niệm chút tình cảm nào sao?”
Chung Mẫn
thấy Hoàn Thúy dám chống đối mình thì nhất thời khó thở, sắc mặt cũng
tức khắc trở nên trắng bệch. Nàng ta hung tợn mà nhìn chằm chằm Hoàn
Thúy trong chốc lát, chậm rãi phun ra từ kẽ răng vài chữ, “Hiện tại lập
tức đuổi tiện nhân này đi, một văn tiền cũng không cho, ta muốn nhìn xem nàng cùng nghiệt chủng trong bụng mình sống thế nào.”
***
Tinh Vệ nhìn chằm chằm nam nhân kia đã một canh giờ, nó hết sức chăm chú,
toàn tâm toàn ý, ánh mắt không dám có chút dời đi, mặc dù người nọ mặc
quần áo bình thường, trên tay đang vội vàng làm việc nhà.
Nam nhân làm mọi việc một cách gọn gàng ngăn nắp. Sau khi làm xong mọi
việc, hắn thở dài một hơi thật sâu, rồi rửa tay trong một thùng gỗ, sau
đó lau vài cái lên quần áo, lúc này mới ngáp một chút, chuẩn bị đi về
phòng.
Lúc sắp bước qua ngạch cửa, hắn
rốt cuộc cũng chú ý tới con chim đang đậu trên mái hiên, trên mặt không
khỏi hiện ra nụ cười, đi vòng về trong bếp xé một khối màn thầu, ngón
tay đem nó nghiền thành mảnh vụn, hướng Tinh Vệ nhẹ nhàng huýt sáo,
“Nhóc con, nơi này có thức ăn, mau tới đây.”
Trong mắt Tinh Vệ hiện lên một đạo tinh quang, ngay sau đó nó liền giương
cánh bay xuống, dừng trong tay nam nhân, tiếp tục nhìn hắn không chớp
mắt.
“Ai, đúng là có linh tính, nhưng sao ngươi lại không ăn? Sao cứ nhìn ta chằm chằm thế này?” Trên mặt hắn xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó nhìn Tinh Vệ, giống như muốn tìm ra gì đó từ hai tròng mắt như lưu li kia.
Sau đó
hắn cười hàm hậu, nếp nhăn trên mặt lúc này hãm sâu xuống, khiến cho
khuôn mặt hắn có một đoàn tang thương khó mờ, “Nhóc con, chẳng nhẽ ngươi chê màn thầu này của ta khó ăn sao? Không nghĩ tới con chim nhà ngươi
lại kén ăn như thế, được rồi ta còn chút đồ ăn trong tủ bát, ngươi chờ ở đây, ta sẽ đi lấy cho ngươi.”
Nói xong,
hắn liền cúi người muốn đem Tinh Vệ thả trên đất, nhưng con chim nhỏ bất động, móng vuốt bám lấy lòng bàn tay thô ráp của hắn, đứng thẳng tự
nhiên.
Nam nhân cười, “Ngươi thế mà lại không sợ người, được, ta sẽ mang ngươi qua, muốn ăn cái gì thì chọn cái đó được không?”
Trong nhà bếp chỉ có một cánh cửa sổ ở chỗ cao, cho nên dù hiện tại chưa đến
hoàng hôn nhưng bên trong vẫn tối đen nghìn nghịt một mảnh, không nhìn
rõ lắm.
Nam nhân nâng Tinh Vệ đi đến bên
cạnh tủ bát, một bàn tay mở cửa tủ ra, vui tươi hớn hở mà hướng bên
trong chỉ, “Trong nhà ta chỉ có mình ta, cũng không chuẩn bị nhiều đồ
ăn, ngươi thích cái gì thì tự mình chọn đi.”
Nói xong những lời này chính hắn cũng cười. Có lẽ là cô đơn lâu lắm nên hắn mới lải nhải với một con chim như thế, còn để nó tự chọn đồ ăn, nếu bị
người khác nhìn thấy thì sợ là sẽ cho rằng hắn bị điên rồi.
Nhưng lúc hắn đang âm thầm bật cười thì Tinh Vệ lại phành phạch vô cánh vài
cái, bỗng nhiên nhảy về phía trước, nhảy tới một lu nước to đựng đầy
nước bên cạnh tủ bát, không chớp mắt mà nhìn mặt nước đen ngòm.
Thân mình nam nhân cứng đờ, bất động, tươi cười trên mặt cũng chậm rãi ngưng lại, giấu dưới làn da trắng đến có chút dọa người, khiến cả khuôn mặt
hắn có vài phần dọa người.
“Ùng ục.”
Một ngụm bọt khí nổi lên từ đáy lu, vỡ ra trên mặt nước, đánh vỡ yên tĩnh
bên trong nhà bếp. Thấy tình hình như vậy, Tinh Vệ xoay đầu hai cái,
chậm rãi hướng mặt nước dò xét, cái mõm đỏ như máu cơ hồ đã đụng đến mặt nước.
Thân mình nam nhân bỗng chốc căng
thẳng, hắn nhìn con chim toàn thân lông xanh đang đậu bên cạnh lu nước,
ngừng thở, nâng một cánh tay cứng còng lên, chậm rãi hướng về phía lu
nước.
Một tác, hai tấc…… Ngón tay hắn
cách Tinh Vệ càng ngày càng gần, nếu tiếp tục hướng về phía trước thăm
dò, hắn liền có thể chạm được vào nó…… Tim hắn vọt lên cổ, máu trong
người cũng sôi trào, khiến lỗ chân lông cả người hắn nở to……
Nhưng đúng lúc này, Tinh Vệ bỗng nhiên ngẩng đầu, hướng cửa sổ tỏa ánh sáng
nhạt nhạt từ trên cao mà nhìn, cứ thế trong chốc lát, nó lại vỗ cánh,
tung người lên, giống như một mũi tên xuyên qua cửa sổ, chỉ lưu lại nam
nhân ở bên lu nước đang chậm rãi thả cánh tay xuống.