Chung Chí Thanh đứng ở trên cầu gỗ trong nhà mình, khoanh tay sau lưng mà nhìn một nam tử áo
đen đứng dưới cầu, nhíu mày hỏi, “Tra xét lâu như vậy, vẫn không tra ra
tin tức những kẻ tế điện sao, các ngươi có tra xét kỹ càng không đó?”
Hắc y nhận hành lễ nói, “Đại nhân, buổi tối là âm, bóng đêm cực u ám, năm
người kia ở trước lăng mộ của tiên đế đọc tế văn, sau đó đốt đi, rồi
nhanh chóng rời đi, binh lính thủ vệ lăng chạy đến thì chỉ thấy giấy
trắng đầy đất, đuổi theo hai dặm cũng chẳng thấy bóng người, cho nên……
Cho nên……” Hắn ngập ngừng, không biết nên nói tiếp thế nào.
Chung Chí Thanh liếc xéo hắn một cái, nổi giận nói, “Lần trước ngươi trở về
cũng nói như thế này, lần này vẫn thế, mọt khi đã như thế thì còn trở về bẩm báo làm gì?”
Hắc y nhân càng cúi
thấp người hơn, “Đại nhân, tuy vệ binh túc trực bên linh cữu không tra
ra manh mối gì, nưng lại biết chút tình huống từ miệng thôn dân nơi
đó……”
Chung Chí Thanh ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng, “Mau nói.”
“Tên thôn dân kia nói đêm đó hắn thấy một người cưỡi ngựa phi nước đại từ
trong rừng ra, nhưng ngựa chạy quá nhanh, hơn nữa trời lại tối nên không thấy được bộ dáng người kia. Sau khi hỏi kỹ thì hắn rốt cuộ nhớ ra một
chút việc nhỏ không đáng kể, hắn nói người nọ đeo một khối ngọc trên eo, mà khối ngọc kia cực kỳ hiếm lạ, ở trong đêm tối còn có thể phát quang
ra bảy màu.”
Chung Chí Thanh ngưng thần nhìn hắn, “Ngọc?”
Sau khi nói ra lời này, ông ta không nói nữa mà chắp tay nhìn vầng trăng
tròn kia, lầm vào trầm tư, đến nửa nén hương sau hắn y nhân mới nhịn
không được gọi một câu, “Đại nhân?”
Chung Chí Thanh lấy lại tinh thần, chợt “Ha ha” cười, hai tay vỗ vào nhau,
“Tốt, tốt lắm, ngươi lần này làm rất tốt, nhưng án này phải tra tiếp,
dựa vào manh mối là miếng ngọc này mà điều tra toàn bộ quan viên trong
triều cho ta.”
Hắc y nhân sửng sốt, “Đại nhân,…… Thuộc hạ không rõ lắm, một khối ngọc thì sao có thể nói lên cái gì? Quan viên trong triều có ai không đeo ngọc, phải xuống tay từ đâu?”
Chung Chí Thanh hừ lạnh một tiếng,
“Ngươi cho rằng đây là một khối ngọc bình thường sao? Bản thân ngọc sẽ
không sáng lên, càng sẽ không hấp thu ánh sáng của mặt trăng, thứ có thể phát ra ánh sáng trong bóng tối gọi là hắc diệu thạch mắt đỏ, thế gian
hiếm có, cho nên dựa theo nó mà điều tra thì hẳn không khó tìm.”
Hắc y nhân bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu ôm quyền nói, “Thuộc hạ lập tức đi
điều tra, tuyệt không phụ sự gửi gắm của đại nhân,” bước được hai bước,
hắn lại dừng lại, “Đại nhân, ngày mai ngài đã phải đến Tân An, có cần
người bồi ngài cùng đi không?”
Chung Chí Thanh phất tay một chút, “Không cần, lần này ta đi Tân An là vì chuyện
thuyền muối cập bến, tới bên đó tự nhiên sẽ có người tiếp ứng. Nhiệm vụ
quan trọng hiện tại của ngươi chính là bắt được năm người hiến tế kia,
thánh thượng cực kỳ coi trọng vụ án này, nếu ta tra ra được thì thánh
thượng hẳn sẽ cực kỳ vui mừng.”
***
Dòng nước vỗ vào hai bên kênh đào, vốn luôn có ngàn vạn ngọn đèn được thắp
lên từ các quán hàng, cùng tiếng nhạc từ thanh lâu truyền ra ồn ào.
Nhưng hôm nay, vô luận là hàng quán hay thanh lâu đều tắt đèn sớm, thậm
chí không mở cửa đón khách, chỉ ở hai bên kênh đào lưu lại một vệt đối
đen.
Ở bờ biển lại náo nhiệt, nhưng
trong náo nhiệt này lại hỗn loạn vài phần quỷ dị, bởi vì trong tiếng ồn
ào lại thường truyền ra tiếng khóc xé lòng, nghe vào khiến người ta ớn
lạnh.
Tưởng Tích Tích nhìn từng đám
hương khói bốc lên cùng với bóng người mênh mông bên cạnh bờ sông thì
trong lòng bỗng nổi lên một cỗ bi thương, vì thế nàng nhỏ giọng nói với
Trình Mục Du ở một bên, “Đại nhân, hiến tế này là cho cả ngàn người, năm đó ngọn lửa kia chẳng lẽ thiêu chết nhiều người như thế sao?”
Trình Mục Du không nhìn nàng, hắn chỉ nhìn chằm chằm đám người đang tế bái,
nghiêm nghị nói, “Mười sáu năm trước, có hơn một ngàn người mất mạng
trên kênh đào phồn hoa này. Hơn nữa đến giờ hung thủ vẫn chưa bị bắt,
người chết cũng không thể yên giấc ngàn thu, cho nên thân thích của bọn
họ mỗi năm mới từ các nơi đến đây tế bái.”
Tưởng Tích Tích thở dài một tiếng, “Quá thảm, nhiều người như vậy lại chết vì một ngọn lửa, cùng người thân âm dương ly biệt.” Nghĩ lại nghĩ, lại
liên hệ với thân thế của chính mình, nàng nói tiếp, “Đại nhân, có khi
thuộc hạ nghĩ, người ta đến thế gian này một chuyến chính là để chịu
khổ. Một khi đã như vậy thì thà rằng không làm người. Ngài xem đám chó
mèo kia không có phiền não, sống đến dương dương tự đắc, còn chúng ta cả đời không biết phải chịu đựng bao nhiêu phiền muộn, khổ sở, ly biệt,
sinh tử. Kiếp sau thuộc hạ không muốn làm người, tốt nhất được đầu thai
thành một con mèo lười, mỗi ngày nằm trên mái hiên, nhìn thế gian, đói
bụng thì ăn, mệt thì ngủ, không bao giờ phải bươn chải trong phồn hoa
mênh mông này nữa.”
Trình Mục Du biết
nhiều ngày nay tâm tình nàng hậm hực, cho nên mới nói ra những lời ủ rũ
như thế này, vừa định an ủi vài câu, chợt nghe phía sau truyền đến một
giọng nói quen thuộc, “Tưởng cô nương xem như ngộ ra rồi, Phật Tổ nói:
Người trên thế gian, có ái dục bên trong, lênh đênh khắp trốn, khổ sở
muôn đời. Lúc thì vui vẻ, khi khổ sở, chẳng có ai được tự tại. Cô nương
tuổi còn trẻ đã thấu hiểu đạo lý lớn, thật đáng mừng.”
Trình Mục Du cùng Tưởng Tích Tích đồng thời quay đầu lại, thấy Yến Nương đứng ở phía sau bọn họ, ánh mắt xuyên qua mà nhìn về phía đám người đang làm tế bái kia, trong mắt tràn đầy thần sắc bi ai.
Tưởng Tích Tích đi về phía nàng, tràn ngập chờ mong mà hỏi, “Yến cô nương,
Phật Tổ có giải pháp gì cho những khổ cực này không?”
Yến Nương động đậy ánh mắt, đôi mắt hơi nheo lại một chút, “Đương nhiên,
căn nguyên của đau khổ chính là không hiểu rõ, mọi thống khổ đều đến từ
vọng tưởng và chấp nhất, là dục vọng tạo ra buồn rầu. Cho nên buồn rầu
cũng chỉ có thể thông qua dục vọng để giải trừ.”
Tưởng Tích Tích ngạc nhiên, “Ý Phật Tổ là chỉ cần chúng ta vô dục vô cầu thì sẽ không còn thống khổ nữa sao?”
Yến Nương rốt cuộc thu hồi ánh mắt lại, nhìn Tưởng Tích Tích, nhẹ nhàng gật đầu, “Cô nương lĩnh hội rất tốt, nhưng theo ta thấy những lời này hư vô lắm, con người chỉ cần tồn tại thì tâm không thể không động, nếu cưỡng
cầu ngăn cản ý nghĩ xằng bậy thì chỉ là lừa mình dối người thôi.”
“Vậy Yến cô nương cảm thấy làm thế nào mới tiêu trừ được thống khổ?” Trình
Mục Du thình lình cắm một câu, hắn nhìn đôi mắt so với sao trời còn sáng hơn của Yến Nương, không biết vì sao trong lòng bỗng nhiên phiêu đãng,
sợ hãi không thôi, tìm không thấy chỗ đặt chân.
Khóe miệng Yến Nương nhếch lên thành một nụ cười cực lạnh, ngón tay nhẹ
nhàng hướng phía trước chỉ, “Đại nhân cảm thấy, những người này năm này
sang năm nọ tế bái ở đây là vì sao?”
“Thân nhân táng thân giữa sông, dâng hương tế bái cũng là thường tình.”
Yến Nương lại cười, “Nhưng triều đình mỗi năm cũng phải phái người của quan phủ đến giám sát là vì sao?”