Dứt lời, Võ cùng
bọn gia đinh cũng liên tiếp hướng về phía nha dịch kia quỳ xuống, trong
miệng kêu khóc muốn hắn thay chính mình làm chủ. Nha dịch kia thấy nhiều người như thế cùng quỳ xuống, đã thế lời nói còn giống nhau thì không
thể không tin. Vì thế hắn lại nhìn về phía Trình Mục Du, sắc mặt đã sớm
không còn cung kính như vừa rồi, “Trình đại nhân, đắc tội.”
Dứt lời, nha dịch còn lại đi đến phía sau Trình Mục Du, đem bội kiếm của
hắn từ bên hông gỡ xuống, dùng dây thừng đem hai tay của hắn buộc ra sau lưng, lại buộc một đầu dây khác vào tay mình.
Suốt toàn bộ quá trình đó, Trình Mục Du đều không giãy giụa, hắn biết mặc dù hiện tại có dốc toàn lực cũng chưa chắc đã là đối thủ của họ. Hơn nữa
đám người Tưởng Tích Tích hoàn toàn có thể nhân lúc hắn phản kháng mà
tìm cơ hội giết hắn. Như vậy hắn sẽ hoàn toàn đánh mất cơ hội xoay
người.
Cho nên, hắn chỉ lẳng lặng đứng
trang nghiêm, hướng Tưởng Tích Tích nhẹ giọng nói, “Tích Tích, ngươi
chưa bao giờ tự xưng là nữ tử, ngươi từng nói gọi xưng như thế là quá hạ thấp bản thân, nhưng hiện giờ sao ngươi lại nói được chữ này một cách
thản nhiên như thế chứ?”
Tưởng Tích Tích bị hắn nói đến ngẩn ra, toàn bộ biểu tình đều ngưng lại, chỉ có sâu
trong đôi mắt là né tránh không dám nhìn thẳng vào hắn. Trình Mục Du vì
thế cười, lại hừ lạnh một tiếng, “Tích Tích, một năm trước ngươi từng bị trọng thương, hiện tại ngươi còn nhớ rõ miệng vết thương kia ở chỗ nào
không?”
Tưởng Tích Tích đáp hàm hồ, “Ta căn bản chưa từng bị thương.”
Trình Mục Du cười đạm mạc, “Quả nhiên, ngươi đã sớm không phải Tích Tích.”
Sắc mặt Tưởng Tích Tích xanh trắng, không rên một tiếng liền trốn đến đằng
sau đám người kia, không cho hắn có cơ hội tìm ra đáp án của chính mình. Nhưng Trình Mục Du lại vẫn chưa chịu buông tha cho nàng, hắn quay đầu
nhìn phía phía sau, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mấy người bọn họ, trong
miệng thốt ra một câu không thể hiểu được, “Bị loại bệnh này, hẳn là
sống không bằng chết, cho nên các người mới muốn mượn thân thể của người khác để trở lại nhân thế, muốn đường đường chính chính một lần nữa ở
lại thế gian, có đúng không?”
***
Nhìn thấy Trình Mục Du bị trói tay áp giải về Trình phủ thì người trong phủ
đều sợ ngây người. Trình Khải Sơn càng không tin nổi, thậm chí chủ động
vì Trình Mục Du làm chứng, đêm đó Sầm Nam Anh mất tích, hắn vẫn luôn ở
trong Trình phủ không đi ra ngoài. Thẳng đến khi Tưởng Tích Tích hỏi lại một câu, “Chẳng lẽ đại ca cho rằng cả đêm đó hắn đều đợi trong phòng
Yến cô nương sao?” thì Trình Khải Sơn mới ngậm miệng lại, không nói nữa.
Tưởng Tích Tích vì thế nói tiếp, “Đêm
đó, đại nhân để ta canh giữ ở cửa phòng Yến cô nương, để giả vờ hắn suốt đêm chưa từng ra cửa,kỳ thật hắn lại dẫn dụ tẩu tử đến tận rừng cây,
làm ra việc táng tận lương tâm kia, ta thật không đành lòng để chân
tướng bị mai một nên mới thổ lộ hết tình hình thực tế với quan gia.”
Nói xong những lời này, nàng ta lộ vẻ mặt đau khổ, ghé vào trên bàn gào
khóc. Trình Khải Sơn bị những lời này của nàng ta làm cho hoàn toàn kinh sợ, nhưng đến lúc này hắn vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng cái chết
của thê tử có liên quan đến Trình Mục Du. Trong lòng hắn là mê mang, nôn nóng, lại chậm chạp không thể đưa ra quyết định. Mấy nha dịch kia thấy
Trình Khải Sơn vẫn không nói gì thì cũng không tiện thay hắn làm chủ,
chỉ có thể yên tĩnh chờ ở một bên, yên lặng chờ đợi.
Đúng lúc này Trình Quốc Quang xuất hiện.
Nhìn thấy phụ thân đã đến, Trình Khải Sơn tức khắc như bắt được rơm cứu
mạng, vừa định đem tiền căn hậu quả nói hết thì Trình Quốc Quang lại
hướng hắn xua xua tay, ý bảo mình đã sớm biết hết. Ông ta vòng đến trước mặt Trình Mục Du, ngón tay thô ráp cơ hồ đụng vào mũi hắn, gằn từng chữ một, “Trách không được đêm Nam Anh xảy ra chuyện, ta ở trên gác mái gặp ngươi hoang mang rối loạn trở lại, trên vạt áo còn dính vết máu, hóa
ra…… Hóa ra thật đúng là ngươi.”
***
Sự tình phát sinh kế tiếp đều nằm trong dự đoán bên trong. Trình Mục Du bị nhiều người tố cáo như thế thì đương trường liền bị bọn nha dịch trói
gô, nhốt vào trong gian chứa củi ở hậu viện, bên ngoài còn có ba người
trông coi, bảo đảm hắn không thể chạy thoát.
Tấn Nhi tránh ở bên ngoài cửa, thấy phụ thân bị bắt đi, tuy hắn không kêu
tiếng nào nhưng trong lòng lại nhớ kỹ những người này: Trình Quốc Quang, tên nha dịch tên Võ kia, mấy gia đinh trong phủ còn có…… Tưởng Tích
Tích, tuy rằng lúc hắn thấy Tưởng Tích Tích cũng gia nhập đám người kia
lên án Trình Mục Du thì lắp bắp kinh hãi nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt
nàng thì hắn vẫn suy nghĩ cẩn thận một việc: Nàng cũng giống những người kia, đều đã bị mê hoặc tâm trí, bộ dáng tuy chưa biến đổi nhưng linh
hồn bên trong đã không phải nàng.
Sau
khi suy nghĩ cẩn thận hết thảy, Tấn Nhi liền từ bỏ cãi cọ cùng ý niệm
cầu cứu, hắn không nói một lời mà quay về phòng mình, đem thân thể cuộn
chặt trong chăn, nằm thẳng tắp.
Lần này
hắn không hề khóc, bởi vì người luôn ghét bỏ hắn yếu đuối hiện tại đã bị coi là nghỉ phạm bị nhốt lại. Hiện tại hắn bất lực, ít nhất không thể
lại yếu đuối như trước.
Ngoài cửa sổ vẫn đang mưa đến ngươi chết ta sống, hạt mưa đổ ập xuống, đánh vào khung cửa, phát ra tiếng vang ầm ầm.
“Rầm”.
Cửa sổ bị một trận cuồng phong phá mở, mưa gió nhào vào đồ vật trên cửa sổ
quét hết xuống đất, vang lên tiếng “Bùm bùm” một trận.
Tấn Nhi vốn không nghĩ quản nhưng nằm trên giường một lúc lâu sau hắn mới
xốc chăn bò xuống giường, đi đến bên cửa sổ, đem hai cánh cửa không
ngừng đập mạnh đóng lại, sau đó đem đồ vật rơi rụng trên mặt đất toàn bộ đều nhặt hết lên lần nữa thả trên cửa sổ. Vừa định rời đi thì khóe mắt
hắn lại liếc đến một thứ, trơn bóng, đen sì sì, nằm ở trong nghiên mực,
đang liều mạng làm mặt quỷ với mình.
“Là ngươi?”
Tấn Nhi sửng sốt, đem nó từ trong nghiên mực vớt ra, đặt trong tay, cẩn
thận ngắm nhìn. Hóa ra viên đậu xanh hắn phát hiện được ở nhà bếp kia,
từ khi Yến Nương xảy ra chuyện thì hắn đã đặt nó trên bậu cửa sổ, cũng
không quan tâm đến nó nữa. Không nghĩ đến một trận gió vừa rồi thế nhưng khiến nó rơi xuống, vừa lúc rơi vào trong nghiên mực.
Hiện tại cả người nó dính đầy mực, đen thui, giống như một viên đậu đen.
Nhưng mặc kệ là đậu xanh hay đậu đen thì gương mặt trên đó vẫn cực kỳ rõ ràng, lông mày là lông mày, đôi mắt là đôi mắt, ngũ quan rất rõ. Không
chỉ như thế, nó còn đang há miệng nói gì đó với Tấn Nhi, giống như đêm
đó.
“Ngươi đừng nói nữa, trong lòng ta
hiện tại đang rất loạn, cha bị bắt, những người kia bôi nhọ cha giết
thẩm thẩm, hơn nữa người nhà này đều thay đổi, một người lại một người,
ta sắp không nhận ra bọn họ rồi……”
Trong lúc bất tri bất giác, hắn thế nhưng hướng viên đậu mặt người kia tố
khổ, thanh âm cũng dần trở nên nghẹn ngào. Hắn rốt cuộc tìm được một chỗ để thổ lộ với đối phương, một người nghe vĩnh viễn không nói ra bí mật
của hắn, một hạt đậu cổ quái.
Nhưng hắn
còn chưa nói xong thì ngón tay chợt trượt một cái, hạt đậu rơi xuống
bàn, ngay trên một tờ giấy, lăn vài cái rồi bất động.