Tấn Nhi đi theo Sầm
Nam Anh một đường đến bên ngoài, đi vào hậu viện. Một đường này hắn gặp
không ít gia phó, nhưng bọn họ không nhìn thấy Sầm Nam Anh, chỉ dặn dò
hắn vài câu rằng hiện tại mưa to, mà người của quan phủ sắp tới, hắn cần cẩn thận, không được chạy loạn, trở về phòng đợi mới tốt.
Tấn Nhi liên tiếp gật đầu, nhưng dưới chân lại theo Sầm Nam Anh đi về phía
trước, thẳng đến khi nàng ta lên gác mái, hắn mới dừng lại, lấy tay buốt thanh vịn cầu thang, nhất thời không biết có nên đi lên không.
Trên gác mái chỉ có một gian phòng, chính là phòng của ông bác Trình Quốc
Quang. Sầm Nam Anh lên lầu chẳng lẽ là muốn dẫn hắn đến gian phòng kia
sao? Nàng ta muốn nói gì với hắn? Trong phòng Trình Quốc Quang có cái gì chứ? Những cái đó có liên quan gì đến cái chết của nàng ta chứ?
Trong đầu Tấn Nhi rối thành một đoàn, trong lúc nhất thời lại không tìm ra
manh mối, nhưng hắn chỉ thoáng do dự trong chốc lát lại vẫn cất bước
kiên định đi lên cầu thang, chỉ vì hắn mưa dầm thấm đất câu “Vì dân giải oan, vì dân thỉnh nguyện,” của cha hắn. Nếu người khác đều không nhìn
thấy Sầm Nam Anh mà phụ thân và Tích Tích tỷ tỷ đều không ở nơi này thì
hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào hắn.
Nghĩ như thế, Tấn Nhi bước nhanh chân hơn, “Thịch thịch thịch” chạy lên cầu
thang, vừa mới đi qua đoạn quoẹo thì hắn đã nhìn thấy Sầm Nam Anh đứng ở bên ngoài cửa phòng của ông bác, ai oán nhìn hắn, sau đó ngón tay chỉ
vào phía trước.
Tấn Nhi do dự mà đi qua, ở trên ván cửa gõ gõ, sau đó lại sợ hãi liếc mắt nhìn Sầm Nam Anh một
cái. Nhưng chỉ một cái liếc mắt này lại khiến lòng hắn chợt lạnh, sinh
ra sợ hãi kéo dài không ngừng: biểu tình của Sầm Nam Anh mới vừa rồi chỉ u oán đau thương, bây giờ trong cặp mắt kia lại toát ra oán độc. Nàng
ta thẳng tắp mà nhìn chằm chằm ván cửa, khóe mắt bỗng nhiên chảy xuống
hai dòng huyết lệ khiến Tấn Nhi sợ tới mức giật mình một cái, chậm chạp
không dám gõ tiếp lên cửa.
Nhưng người bên trong có vẻ đã nghe thấy tiếng gõ cửa này, tiếng Trình Quốc Quang truyền tới, “Ai?”
“Ông bác…… Là ta…… Ta là……” Lời mới nói đến một nửa thì lại bị Tấn Nhi nuốt
xuống, bởi vì Sầm Nam Anh ở bên cạnh hắn bỗng nhiên biến mất không thấy, giống như bị hắc ám hút đi. Hiện tại ở ngoài cửa chỉ còn lại có mình
hắn một người, không, nghiêm khắc mà nói, nơi này vẫn luôn chỉ có một
“Người”, còn thứ kia chẳng qua chỉ là một quỷ hồn không cam lòng mà
thôi.
Đang miên man suy nghĩ thì cửa “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra, Trình Quốc Quang đứng ở cửa, khuôn mặt ngăm đen
nhìn xuống dưới, thấy Tấn Nhi vẻ mặt hoảng loạn, “Ngươi tới nơi này làm
cái gì?”
Tấn Nhi nhất thời không nói nên
lời, hắn tới nơi này làm gì ư? Hắn cũng không biết mình tới nơi này làm
cái gì? Hắn là bị Sầm Nam Anh đưa tới nơi này, nhưng nếu đem lời này nói cho Trình Quốc Quang thì ông ta sẽ tin sao?
Trong đầu Tấn Nhi đưa ra một đáp án phủ định, nhưng vừa mới phủ định thì
trong lòng lại cảm thấy không đúng: Nếu đổi lại là trước kia thì hẳn ông bác sẽ tin đó là sự thật. Khi đó Trình Quốc Quang mê chơi bời, tâm tính tựa như đứa nhỏ, thường bồi hắn chọc chọc con kiến, hun chuột đồng, hai người giống như một đôi bạn vong niên không gì giấu diếm. Tấn Nhi cũng
thường nói chút lời chỉ có hài tử mới nói với nhau cho ông bác nghe mà
Trình Quốc Quang cũng nghe đến mùi ngon, thậm chí còn có thể đối đáp
trôi chảy khiến cho người khác dở khóc dở cười.
Nhưng hiện tại thì sao?
Tấn Nhi nhìn khuôn mặt đen tối nhìn không rõ bên trên, trong lòng bỗng
nhiên có chút sợ, hắn chỉ nghe người khác nói ông bác thay đổi, nhưng
không nghĩ ông ấy lại trở nên xa lạ như vậy. Ông ta lúc này xụ mặt, ánh
mắt xanh mét, giống như hắn phạm phải tội gì không thể tha thứ vậy.
Đối mặt với một người như vậy, hắn làm sao nói chuyện của Sầm Nam Anh ra được?
Tấn Nhi nuốt nước miếng một cái, ngập ngừng nói, “Ông bác, cha không ở đây, ta sợ …… Ta có chút sợ, cho nên mới muốn đến tìm ngài.”
“Ngươi sợ cái gì?” Trình Quốc Quang ngồi xổm xuống, ánh mắt từ trên mặt Tấn
Nhi rời xuống cái vòng cổ đỏ như lửa của hắn, “Nữ nhân làm bại hoại gia
phong của nhà này đã không còn nữa, còn có ai đáng sợ sao?”
Tấn Nhi ngẩn ra, “Bại hoại gia phong?”
Trình Quốc Quang nhếch môi, lộ ra hai hàm răng chỉnh tề, ngón tay lạnh lẽo
thô ráp nhẹ lướt qua mặt Tấn Nhi, khiến trong lòng hắn dâng lên một trận hàn ý, “Ngươi còn nhỏ, có một số việc còn không rõ, nhưng ngươi phải
nhớ kỹ, phàm là những kẻ dâm tà thì sẽ phải xuống địa ngục chịu tội,
người như thế sẽ ở dưới địa ngục chết vạn lần, vĩnh viễn không thể siêu
sinh.”
Tấn Nhi tuy nghe không hiểu nhưng
hắn bị những lời lẽ ác độc này khiến cho rùng mình, không tự chủ được
lùi về phía sau hai bước, do dự một chút, rốt cuộc nhẹ giọng nói, “Ông
bác, mặc kệ người nọ là ai, mặc kệ nàng đã làm cái gì thì đều phải để
pháp luật xử lý. Cha ta đã nói từ khi Đại Tống dựng triều đến nay đã xóa bỏ những hình phạt hà khắc, cha còn nói luật pháp cũng có chỗ khoan
dung, cai trị nhân từ, không phải để kẻ nào muốn làm gì thì làm.”
Tấn Nhi từ nhỏ đã đi theo Trình Mục Du, thường nghe hắn nói đến những đạo
lý này, bất tri bất giác hắn cũng thuộc lòng. Tuy hắn không hiểu hết
nghĩa, nhưng hắn cũng hiểu đại khái. Cho nên nay hắn nghe được Trình
Quốc Quang nói nhưng lời độc ác kia thì không tự giác liền đem những lời này thuận miệng nói ra, cũng không biết đúng hay sai, chỉ cảm thấy nói
những lời này ra thì trong lòng hắn mới có thể thoải mái.
Ai ngờ khi nghe hắn nói như vậy, Trình Quốc Quang thế nhưng hô hô cười, có điều khi đã cười xong, sắc mặt ông ta lại cáng thêm u ám, thân mình
thoáng rướn về phía trước, hạ giọng nói với Tấn Nhi, “Tham quan ô lại,
nói một câu không dễ nghe thì tất cả đều là chó má.”
Dứt lời, ông ta không để ý đến Tấn Nhi đang kinh ngạc, quay đầu nhìn về
phía hành lang dài, âm điệu đột nhiên cất cao không ít, “Dụ Mặc, đem đứa nhỏ đi đi, hắn đói bụng, muốn ăn chút gì đó.”
Tấn Nhi cũng quay đầu, nhìn thấy Trình Dụ Mặc đang bưng chén thuốc đi lên,
vào đến cửa thì giật mình đứng đó nhìn Trình Quốc Quang, trong miệng
kinh ngạc nói, “Phụ thân, ngài…… Ngài hiện tại không cần người nâng cũng có thể đi xa như vậy sao?”
Trình Quốc
Quang không kiên nhẫn “Hừ” một tiếng, cầm chén thuốc, xoay người liền đi vào trong phòng, ngoài miệng nói, “Ta cũng mệt mỏi, ngươi mang theo đứa nhỏ đi đi, hắn làm phiền ta một lúc rồi.”
Trình Dụ Mặc sững sờ ở tại chỗ bất động, thẳng đến khi cửa phòng “Đông” khép
lại thì nàng mới nhìn Tấn Nhi, “Tấn Nhi, ngươi thấy được không? Ông bác
ngươi thế nhưng có thể tự mình đi lại rồi.”
Tấn Nhi nhìn Trình Dụ Mặc liếc mắt một cái, không nói một lời liền đi xuống thang lầu, bước chân càng lúc càng nhanh. Trình Dụ Mặc nhìn bóng dáng
hắn dần dần biến mất thì gọi với theo, “Tấn Nhi, ngươi không phải đói
bụng sao? Cô cô làm chút đồ ăn cho ngươi, ai, Tấn Nhi, ngươi chạy cái
gì, ngươi muốn đi đâu?”