“Đại nhân,” Tưởng
Tích Tích nhìn mấy gia đinh mặt mày nghiêm túc đứng đằng sau, đè thấp
giọng, “Mấy dấu giày này chính là của nam, ngài xem, có thể là……”
Nàng không nói ra cái tên kia, nhưng Trình Mục Du đã hiểu ý nàng muốn ám chỉ ai, vì thế hắn quay đầu hướng mấy gia đinh kia nói, “Các ngươi ở lại
đây canh thi thể, chờ quan phủ cử người đến, ta cùng Tưởng cô nương phải rời khỏi đây một chút.” Nói xong, hắn liền mang theo Tưởng Tích Tích đi đến phía trước, vừa cách vài bước hắn lại vẫn không yên tâm, quay đầu
lại nói, “Hành sự nhất định phải cẩn thận, hung thủ còn chưa bắt được,
nói không chừng hắn còn tiếp tục giết người, vô luận phát sinh chuyện gì thì các ngươi cũng không được đơn độc hành động.”
Mấy gia đinh đồng thanh đáp lời, chờ hai người đi xa mới nhìn lẫn nhau,
chẳng hề để ý cười nói, “Vị Trình đại nhân này có phải quá mức cẩn thận
không, chúng ta có bốn người, đều cầm côn bổng, cho dù hung thủ tới thì
có thể làm gì chúng ta chứ?”
***
Mới vừa tiến đến con hẻm nhà Phương Tĩnh, Trình Mục Du cùng Tưởng Tích Tích đã nghe được tiếng gỗ bị cưa “Kẽo kẹt” chói tai, quả thực khiến tim bọn họ như muốn nhảy ra ngoài.
Tưởng Tích
Tích hướng phía trước chỉ, nói với Trình Mục Du, “Đại nhân, căn phòng
kia chính là của Phương Tĩnh, thanh âm này chính là từ nhà hắn truyền
đến, không nghĩ đến một kẻ tay trói gà không chặt như hắn còn có thể làm nghề mộc để sống.”
Trình Mục Du liếc
nhìn nàng một cái, trong miệng lẩm bẩm nói, “Nghề mộc?” Hắn bước chân
nhanh hơn, cơ hồ một đường đi vội vào nhà Phương Tĩnh, duỗi tay nhẹ gõ
lên trên ván cửa nhà, rồi nhẹ giọng nói, “Phương tiên sinh, Phương tiên
sinh có nhà không?”
Tiếng cưa gỗ đột
nhiên biến mất, Trình Mục Du nín thở đứng yên trước cửa, tay để lên
chuôi kiếm trên eo. Tưởng Tích Tích đứng ở bên cạnh hắn, gắt gao nhìn
chằm chằm tấm ván cửa trước mặt, thân thể căng cứng đến thẳng tắp, thậm
chí không dám thở mạnh, hiển nhiên là còn khẩn trương hơn cả hắn.
Một lúc sau cửa gỗ được đẩy ra từ bên trong, Phương Tĩnh xuất hiện ở cửa,
trên mặt hắn là mồ hôi, dưới ánh nắng càng trở nên trong suốt, đang chảy từ cằm xuống cái cổ trắng tinh, tay phải hắn đang cầm một cái cưa, răng cưa vẫn dính gỗ vụn.
Nhìn thấy Trình Mục Du cùng Tưởng Tích Tích, hắn sửng sốt một chút, lẩm bẩm một tiếng, “Trình công tử?”
Tưởng Tích Tích hướng phía trước bước một bước, che ở trước mặt Trình Mục Du, cảnh giác nhìn nam nhân cả người đầy mồ hôi này: Hắn dáng người nhỏ
yếu, làn da trắng nõn, vừa thấy chính là người đọc sách, không trải qua
việc chân tay mấy. Nhưng hiện tại hắn lại đem ống quần xắn đến gối, tay
áo cũng vén cao, tay phải còn nắm chặt một cái cưa, thật sự không quá
phù hợp với bộ dáng mong manh yếu đuối của hắn.
Phương Tĩnh thấy Tưởng Tích Tích nhìn chính mình, mí mắt thoáng rũ xuống dưới, ngay sau đó lại ngước lên, khóe miệng miễn cưỡng ngưng thành một nụ
cười, “Tưởng cô nương, vì sao…… Vì sao lại nhìn ta chằm chằm như thế.”
Tưởng Tích Tích sửng sốt, vội nói, “Phương tiên sinh, trong thôn xảy ra chút
chuyện, ta cùng đại nhân có chút lời muốn hỏi ngươi. Có tiện để chúng ta vào trong nhà nói chuyện không?”
Phương Tĩnh lộ vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng nghiêng người, đem cánh cửa mở ra, nói, “Mời hai vị.”
Đi vào trong viện, Trình Mục Du quét mắt qua mảnh sân cũ nát này, nhưng đồ hắn có thể nhìn thấy không nhiều, trừ bỏ hai băng ghế đang để trong
viện, cùng một tấm ván gỗ đã bị cưa một nửa thì những thứ khác đều chỉ
là chút đồ vật tầm thường. Nhưng đồ đạc cũng không nhiều, chỉ có vài thứ cơ bản,còn lại chính là bốn bức vách rách nát.
“Trình công tử, trong thôn rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có liên quan
đến ta sao?” Vừa đóng cửa, Phương Tĩnh liền hướng hai người hỏi.
Trình Mục Du quay đầu lại nhìn hắn, “Đệ muội của ta là Sầm Nam Anh tối hôm
qua bị sát hại.” Nói xong câu này hắn liền nhìn thẳng vào Phương Tĩnh,
muốn nhìn xem thần sắc hắn có gì biến hóa không.
Nhưng Phương Tĩnh chỉ lắp bắp kinh hãi, chợt nói, “Sao lại đột nhiên như thế? Hôm qua ta nhìn thấy tẩu tử, nàng còn tốt mà.” Bộ dáng của hắn giống
như đã bị dọa đến khiếp sợ, còn mang theo một chút bi thương, cũng không khác gì biểu cảm của mình khi nghe tin Sầm Nam Anh chết.
Nhưng hắn không nên có bộ dạng này, không phải sao?
Sóng mắt của Trình Mục Du khẽ nhúc nhích, dừng trên khuôn mặt với biểu tình
hợp lý của Phương Tĩnh trong chốc lát rồi mới làm bộ lơ đãng mà nhìn cái cưa trong tay hắn, nhẹ giọng hỏi, “Phương tiên sinh tối hôm qua ở đâu?”
Phương Tĩnh nhíu mày, sắc mặt vẫn không thay đổi, “Trình công tử hỏi thế là có ý gì, chẳng lẽ ngươi hoài nghi ta có liên quan đến việc tẩu tử bị hại
sao?”
Tưởng Tích Tích tiến lên một bước,
thẳng tắp mà nhìn vào gương mặt không gợn sóng của Phương Tĩnh, “Người
sáng mắt không nói tiếng lóng, Phương tiên sinh, ngày hôm trước ta ở
trong rừng cây thấy được ngươi và tẩu tử của ta ở bên nhau, cho nên hiện tại ngươi không cần che giấu.”
Thần sắc
Phương Tĩnh đầu tiên là cứng lại, sau đó hoàn toàn thả lỏng. Hắn vẫn giữ bộ dáng không bực không sợ kia, nhẹ giọng nói với Tưởng Tích Tích, “Cô
nương nói thế là có ý gì, ta nghe không hiểu. Đã nhiều ngày nay ta không đến rừng cây, sao ngươi lại có thể nhìn thấy ta ở đó? Ta nghĩ cô nương
mới tới Kinh Môn thôn không lâu, nhận sai người cũng là bình thường.”
Mặt Tưởng Tích Tích lúc xanh lúc trắng, “Phương tiên sinh đây là không thừa nhận sao?” Nghĩ nghĩ rồi nàng lại nhướng mày cười, “Hiện tại ngươi
không thừa nhận cũng không sao, đợi lát nữa người của quan phủ đến thì
để xem ngươi còn mạnh miệng được không.”
Nghe được hai chữ “Quan phủ”, biểu tình của Phương Tĩnh có chút đình trệ
nhưng hắn chỉ giằng co một lát đã lại thả lỏng, một lần nữa đi đến trước băng ghế, cầm lấy tấm ván gỗ, một trước một sau tiếp tục làm việc,
trong miệng cũng không để ý mà nói với Tưởng Tích Tích, “Vậy ta liền ở
nhà chờ, tin chắc người nha môn sẽ cho ta một công đạo.”
“Ngươi……” Tưởng Tích Tích nhất thời tức giận, chỉ vào Phương Tĩnh không nói ra lời.
Trình Mục Du đi lên trước kéo tay nàng xuống nói, “Được, chúng ta cứ đi
trước, hiện tại cảm xúc của Khải Sơn không tốt, ta sợ người quan phủ tới hắn lại không nói rõ được mọi chuyện.”
“Nhưng đại nhân, hắn…… Hắn thì làm sao đây?” Tưởng Tích Tích nghẹn họng nhìn
trân trối vào Trình Mục Du, nhưng lời còn chưa nói xong thì đã bị hắn
túm lôi ra ngoài, đi đến cuối ngõ mới buông tay.
“Đại nhân, ngài vì sao lại như thế?” Tưởng Tích Tích xoa cánh tay bị hắn kéo đau, trong miệng căm giận bất bình, trong lòng cũng căm giận bất bình.
Trình Mục Du nhìn nàng, “Tích Tích, ngươi không nhìn ra sao? Phương Tĩnh không phải hung thủ.”
“Hử?” Tưởng Tích Tích lắp bắp kinh hãi, vội nói, “Nhưng hắn đang cố ý giấu
diếm mối quan hệ với tẩu tử, hắn chính là hiềm nghi lớn nhất.”
Trình Mục Du hơi hơi lắc đầu, “Hắn không thừa nhận mối quan hệ với Sầm Nam
Anh là bình thường, dưới tình huống này người thường vì sợ liên lụy nên
sẽ không thừa nhận.”