Hữu Nhĩ gãi gãi đầu,
“Cô nương nhà ta thường nói, người biết nhiều thì hẳn phải chết, đại
nhân có phải trong lúc vô ý ngài đã khuấy vũng nước đục này mà không
phát hiện ra không?”
Sắc mặt Trình Mục Du đột biến, môi run run vài cái, nhẹ giọng nói, “Đúng là ta sơ ý, hôm nay huyện nha có người tới khách điếm, ta đã đem chuyện Lưu Trần hai người
từng tòng quân nói cho bọn họ, chỉ muốn bọn họ tăng mạnh phòng bị, không nghĩ tới đêm nay liền xảy ra chuyện này.”
Từ Tử Minh cũng đại kinh thất sắc, hắn trừng mắt thật lớn, “Cho nên đại
nhân hoài nghi kẻ dùng tà thuật kia ở trong huyện nha huyện Liêu Dương
sao?”
Trình Mục Du nhẹ nhàng gật đầu,
“Người nọ biết ta đã đoán ra nguyên nhân hung thủ giết người nên muốn
đem ta diệt khẩu. Hắn nhất định đã mai phục gần khách điếm, một đường
theo dõi ta đến Hồng gia, biết chúng ta muốn ôm cây đợi thỏ nên mới giả
bở làm tượng đất tấn công Đại Xuyên, nhưng thực ra để bẫy ta chui đầu
vào. Kẻ này tâm tư kín đáo, thật sự thế gian ít có.”
Từ Tử Minh vỗ mạnh hai tay, “Người này thế nhưng lại tàn nhẫn độc ác đến
vậy, có thể đem mọi người biết bí mật đều nhổ cỏ tận gốc. Chỉ là nha
dịch đến khách điếm hôm nay nhiều như thế, hơn nữa Khúc Chính Không cũng tới, thật sự không có cách nào điều tra ra hung phạm sau màn này là
ai.”
Trình Mục Du rũ mi trầm tư, “Không
chỉ có những người đó, mọi người trong huyện nha của Liêu Dương đều đáng ngờ. Đám người kia hồi phủ có thể đem chuyện này nói ra, một truyền
mười mười truyền trăm, chỉ sợ hiện tại trong nội bộ huyện nha Liêu
Dương, mỗi người đều biết án này và tràng chiến dịch ba mươi năm trước
có mối liên hệ với nhau.”
Hữu Nhĩ thấy
hai người bọn họ ngươi một câu ta một câu không yên thì đã hết kiên
nhẫn. Nó tiến đến trước mặt hai người, “Ai thèm quan tâm người nọ là ai, chúng ta đi đến huyện nha hỏi từng cái là được, xem ai đáng nghi thì
bắt đến tẩn cho một trận, nếu là kẻ có đạo hạnh thì chỉ mấy chiêu đã lộ
ra rồi.”
“Không thể.” Lúc Từ Tử Minh bật
thốt lên lời nói này, hắn thấy Trình Mục Du cùng Hữu Nhĩ đều nhìn về
phía mình thì xấu hổ cười hai tiếng, “Đại nhân, ý ta là hiện tại còn
chưa đến lúc, rốt cuộc nha môn là địa bàn của quan phủ, chúng ta tùy
tiện xông vào, nói không chừng còn mang danh mưu nghịch. Chi bằng chờ
Lưu đại nhân tới lại cùng nhau đến huyện nha bắt người.”
Trình Mục Du nhìn chằm chằm Từ Tử Minh một hồi lâu, rốt cuộc mới quay đầu
nhìn Hữu Nhĩ, “Từ huynh nói không phải không có lý, hiện tại chúng ta
không thể lỗ mãng hành sự, vẫn nên chờ Lưu đại nhân đến mới tính tiếp
được.”
Hữu Nhĩ nhún nhún vai, con mắt
giữa trán lại mở ra, lướt qua người Từ Tử Minh một lượt, trong khoảnh
khắc nó che miệng gật đầu cười nói, “Cô nương để ta tới hỗ trợ đại nhân, ta tất nhiên nghe theo lời ngài, ngài nói cái gì thì chính là cái đó.”
Mới nói tới đây thì cách đó không xa truyền đến tiếng la của Tưởng Tích Tích, “Đại nhân, không tốt rồi, Đại Xuyên hắn…… Hắn…….”
Mấy người vội vàng chạy về Hồng gia, dưới sự dẫn đường của Tưởng Tích Tích
mà đi đến hậu viện. Bọn họ nhìn Đại Xuyên ngã trên mặt đất, miệng giương to, đầu lưỡi mềm sụp treo ở khóe miệng, hai mắt trừng lớn, tay bóp lấy
cổ mình, trên mặt là hoảng sợ.
Trình Mục Du bắt lấy tay Hữu Nhĩ, “Mau, dùng lá bùa, mau dùng lá bùa cứu hắn.”
Hữu Nhĩ đứng bất động, đôi mắt thong thả chậm chạp rũ xuống, “Đại nhân, hồn phách của hắn sớm đã rời khỏi thân thể, đừng nó ta, cho dù là cô nương
thì cũng bất lực.”
Tưởng Tích Tích nghe
hắn nói như vậy, dùng sức dậm chân, “Đều do ta, lúc nhìn thấy tượng đất
kia chui vào trong miệng hắn, ta hoàn toàn bị dọa đến ngây người, chờ
phản ứng lại thì thứ kia đã bò vào trong họng hắn. Nếu không phải ta
chậm một bước thì hắn nói không chừng sẽ không chết.” Nàng nói xong, thế nhưng rũ mắt khóc. Nhưng rồi nàng lại nhanh chóng lau nước mắt, hai tay nắm chặt, trong miệng oán hận nói, “Rốt cuộc là người nào lại dùng biện pháp ác độc như thế để giết người chứ, đã thế còn giết biết bao nhiêu
người.”
Trình Mục Du đi đến bên cạnh xác
chết của Đại Xuyên, ngồi xuống vuốt mắt cho hắn, lại nhìn Tưởng Tích
Tích, “Cho dù ngươi có lập tức phản ứng lại thì tượng đất kia cũng sẽ
không cho Đại Xuyên được sống. Cho nên ngươi không cần tự trách, nếu
muốn vì hắn báo thù thì ngày mai chúng ta đến huyện nha huyện Liêu
Dương, tìm cho ra hung phạm thao túng tượng đất, đem hắn trừng trị theo
pháp luật.”
Nghe hắn nói như vậy, Từ Tử Minh cả kinh nói, “Đại nhân, mới vừa rồi không phải đã nói đợi Lưu đại nhân tới mới đi nha môn sao?”
Trình Mục Du như suy tư gì đó rồi lắc đầu, “Không thể lại trì hoãn nữa, mắt
thấy từng lão binh đều bị tượng đất lấy mạng, ta luôn cảm thấy sau vụ án này còn một âm mưu lớn hơn, nếu tiếp tục trì hoãn thì ta sợ hậu quả sẽ
khôn lường.”
“Nhưng đại nhân, ngài thật
sự không sự mang trên lưng tội mưu nghịch sao? Nơi đó dù sao cũng là
Liêu Dương huyện nha, mà ngài hiện tại, chỉ là thân phận thường dân.”
Trình Mục Du cười đạm mạc, không hề để bụng, “Mưu nghịch ư? Quan phủ là nơi
bá tánh cáo trạng, chúng ta đến phủ nha cáo trạng thì làm sao lại bị
khép tội mưu nghịch chứ?”
***
Trời còn chưa sáng, Khúc Chính Khôn đã bị tiếng trống minh oan đánh thức,
tiếng trống vang lên từng trận, như sấm bên tai, ở giữa còn kèm theo
tiếng khóc, nghe thật là thảm thiết.
Xảo
vân ngồi dậy, không kiên nhẫn hướng mặt đất phi một ngụm, “Dây dưa mãi
không xong, cả ngày không phải việc này thì chính là việc nọ, từ khi gả
cho lão gia, ta không ngày nào được ngủ an giấc, thật là phiền chết
người.”
Khúc Chính Khôn cũng hừ vài
tiếng, từ trong mộng tỉnh lại, mơ mơ màng màng hướng ngoài cửa hỏi,
“Chuyện gì thế? Mới sáng sớm như thế đã đánh trống, là có chiến sự hay
triều đình hạ chỉ gì sao?”
Nha dịch canh
ngoài cửa nhỏ giọng đáp, “Đại nhân, đều không phải, người tới là thân
nhân của Lưu gia, Hoàng gia cùng Hồng gia, bọn họ thấy nhiều ngày không
phá được án nên trong lòng nôn nóng, muốn đến nha môn, nói là muốn đại
nhân cho họ câu trả lời, bằng không bọn họ sẽ ăn vạ ở đây không về.”
Khúc Chính Khôn tức giận từ trên giường bò dậy, “Cái lũ dơ bẩn này, ta suốt
ngày vì chuyện này mà bôn ba lao lực, bọn họ thế nhưng bị mù hay sao mà
không nhìn thấy, còn dám nháo đến tận cửa, đúng là lương tâm đều cho chó ăn rồi.”
Xảo Vân ôm lấy ông ta từ phía
sau, trong miệng oán hận nói, “Đại nhân đừng động, để bọn họ tự sinh tự
diệt đi, xem chính bọn họ có thể có bản lĩnh lớn thế nào. Đại nhân cũng
có thể rảnh rỗi nghỉ ngơi một chút, bồi Xảo Vân nhiều hơn chút.”
Khúc Chính Khôn phun ra một hơi từ xoang mũi, “Ta cũng muốn mặc kệ nhưng
triều đình có quy củ, một khi trống kêu oan vang lên thì huyện nha phải
thẩm án, nếu ta chẳng quan tâm thì sẽ bị một ít người có tâm truyền ra
ngoài, đến lúc đó cái mũ trênd dầu ta cũng sợ là không giữ nổi nữa rồi.”
Xảo Vân ác độc ném một ánh mắt xem thường, “Đám người hạ tiện này xứng đáng bị chết thảm như thế. Đại nhân ngài nên đi nhanh đi vậy, thiếp thân ở
chỗ này giúp ngài trù úm bọn họ, để bọn họ chết không được tử tế, cửa
nát nhà tan.”